TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Ai cũng tò mò hỏi có chuyện gì vui, An Học Dân lập tức khoe rối rít về con gái, đúng chuẩn ông bố tự hào. Tiếc là hình ảnh “Tiểu Ngũ tự kỷ, khờ khạo” đã ăn sâu vào đầu mọi người, chẳng mấy ai tin.

An Học Dân cũng chẳng vội giải thích, chỉ chờ con học thêm chút nữa sẽ đưa đến trường kiểm tra trình độ. Trời vừa sáng, An Ức Tình dụi mắt, lật người ngồi dậy, nhìn quanh không thấy ai mọi người đều dậy rồi sao?

Cô đặt tay lên ngực hít sâu một hơi, không đau, cũng không còn cảm giác nặng trĩu như có tảng đá đè, cơ thể nhẹ bẫng. Khóe môi khẽ cong, nụ cười hạnh phúc lan ra thật tốt, không bệnh không đau!

Giờ cô đã có một thân thể khỏe mạnh, dù khí huyết vẫn yếu, thường hay mệt mỏi nhưng chuyện đó hoàn toàn có thể bồi bổ. Cô nhón đôi chân ngắn trèo xuống giường, lon ton chạy ra ngoài. “Anh hai, anh cả và mọi người ra ngoài hết rồi à?”

An Nam Hải thấy em liền mỉm cười, múc một chậu nước ấm cho cô rửa mặt, rồi bưng tới một bát cháo hải sản, thêm vài lá rau. Hải sản ở thành phố thì đắt đỏ nhưng ở làng Đại Dự lại rẻ như bèo, muốn ăn lúc nào cũng có.

Nhà ngư dân ngày nào cũng ăn, vì chẳng mất tiền mua. An Ức Tình nhìn bát cháo hải sản mà thấy hơi ngán ngày nào cũng ăn, thật sự nuốt không trôi.

Cô thèm thịt kho tàu, thèm cá luộc, thèm lẩu, thèm đồ nướng, thèm cá nướng, thèm đủ loại hoa quả. Bây giờ cô không bệnh nữa, cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng muốn ăn, chỉ tiếc... không có tiền!

An Nam Hải không biết từ đâu lấy ra một quả trứng luộc, bóc vỏ đưa cho cô: “Ăn nhiều một chút, no bụng mới có sức. Ba nói lát nữa sẽ đưa em đến trường.”

Mắt An Ức Tình sáng lên: “Anh hai, nếu em được hạng nhất thì có thưởng không?”

An Nam Hải không hề nghi ngờ năng lực của em, chuyện giành hạng nhất đối với cô là chuyện nhỏ: “Thưởng đồ dùng học tập, học kỳ trước phần thưởng cho hạng nhất là hộp bút sắt và năm quyển vở.”

Trong giọng anh trai thoáng chút ao ước lũ trẻ nhà họ An chỉ có túi bút may tay, cặp cũng là vải hoa khâu lại. Không còn cách nào khác, nhà họ An vẫn nợ tiền ngoài, tiết kiệm được gì hay nấy.

An Ức Tình ngẩn ra: “Không có tiền à?”

An Nam Hải vỗ nhẹ tay em, giục ăn nhanh: “Làm gì có, làng mình nghèo, trường cũng nghèo.”

Cô cắn một miếng trứng, lòng đỏ thơm bùi, liền đưa cho anh ăn cùng. Nam Hải không nỡ từ chối, đành cắn một miếng nhỏ. “Thế còn trường tiểu học ở trấn thì sao?”

An Nam Hải bảo không rõ bọn họ đều học ở trường làng, gần và tiện nhưng chất lượng thì... đáng lo.

Muốn học ở trấn thì phải đi bộ hơn một tiếng rưỡi, quá xa với họ. Mà làng chỉ có tiểu học, muốn học cấp hai thì bắt buộc phải lên trấn. Anh trai còn kể, cậu dượng là thầy ở trường tiểu học thị trấn, hè nào cũng về làng giúp việc, tính tình rất tốt, có chuyện gì có thể nhờ.

Nghe anh nói say sưa, An Ức Tình vừa nghe vừa ăn xong bữa sáng.

“Nhị ca, anh nấu ngon thật đấy, anh là số một!”

Cô giơ ngón cái khen, miệng ngọt như mật, làm An Nam Hải vui hẳn, khóe mắt khóe môi giãn ra, hiếm khi nở nụ cười. Anh trai vốn ít nói nhưng là người nấu ăn ngon nhất nhà. Không hiểu sao cùng nguyên liệu, món anh trai làm lúc nào cũng ngon hơn cả bà nội và mẹ.

Có lẽ là thiên phú.

Chẳng mấy chốc, An Học Dân vội vã trở về: “Tiểu Ngũ, nào, ba đưa con đi học.”

An Ức Tình ôm lấy chân ông, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng mịn đáng yêu: “Ba, mình ghé qua trường tiểu học ở trấn trước được không?”

An Học Dân rất kiên nhẫn với cô con gái duy nhất: “Tại sao?”

3

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.