TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Bà chậm rãi quay sang hỏi cháu đích tôn: “Đông Hải, lời mẹ thằng Dũng nói có thật không?”

Ông An thương nhất cậu út An Khang Lạc, còn bà An thì xem trọng Đông Hải nhất. Vì thế, Đông Hải chẳng hề lo lắng: “Đúng là có chuyện đánh nhau nhưng là bọn họ ra tay trước.” Con trai con trai, đánh nhau thì đã sao, có gì mà phải làm to chuyện?

Mẹ Triệu Dũng bĩu môi: “Không thể nào, con tôi ngoan nhất, con cái nhà các người chẳng đứa nào ra hồn.”

Cả nhà họ An đồng loạt nhíu mày câu này là sao?

Trần Hương không chịu nổi, bật cười lạnh: “Mẹ thằng Dũng, tôi không thích nghe kiểu nói này. Đông Hải và ba anh em nó không bao giờ đánh người vô cớ, đã đánh thì chắc chắn thằng Dũng có lỗi. Chị nên lo dạy con mình cho tốt đi.”

An Ức Tình ngạc nhiên liếc cô một cái không ngờ lại lên tiếng bênh vực. Lạ thật.

Nhà họ An thì vẫn bình thản, chẳng hề bất ngờ. Trong nhà có thể ầm ĩ thế nào cũng được nhưng ra ngoài lúc nào cũng đồng lòng đối phó với người ngoài. Đó là quy tắc của nhà họ An. Ai không theo thì mời ra khỏi nhà.

Mẹ Triệu Dũng bị chặn họng, mặt đỏ bừng: “Chị nói bậy!”

Trần Hương hùng hổ xắn tay áo: “Chị cũng muốn đánh nhau à? Tới luôn!”

Thấy sắp đánh nhau đến nơi, Triệu Dũng run rẩy can ngăn: “Mẹ, chúng ta về đi.”

Mẹ cậu trừng mắt: sợ gì chứ? Nếu nhà họ An dám động vào bà một ngón tay, bà sẽ làm ầm lên cho mà biết.

Lúc này, một giọng trong trẻo vang lên: “Bảy người mà đánh không lại bốn người, mất mặt.”

Là An Ức Tình. Cô bé nhìn Triệu Dũng với ánh mắt đầy chán ghét chuyên gia mách lẻo, đáng khinh!

Triệu Dũng sững sờ: “Cậu biết nói à?”

An Ức Tình thật sự cạn lời đúng là có hơi ngốc.

Cô bé mở to đôi mắt trong veo, ngẩng lên nhìn An Học Dân: “Ba, họ túm tóc con, đau lắm, các anh mới đánh lại.”

An Học Dân đau lòng vô cùng, cẩn thận kiểm tra đầu con gái: “Còn đau không?”

“Không đau nữa.” An Ức Tình nở nụ cười ngoan ngoãn, mềm mại đáng yêu đến mức khiến ai nhìn cũng tan chảy.

Mẹ Triệu Dũng sững lại. Nói thật, người nhà họ An ai cũng khá ưa nhìn nhưng không đẹp lắm, lại thường xuyên bị gió biển táp nên da đen nhẻm. Chỉ có cô bé út trắng trẻo, làn da mịn như ngọc, xinh xắn như tiểu tiên nữ, chẳng giống ai trong nhà.

Triệu Dũng nhìn đến mức không muốn chớp mắt, cố kìm cơn muốn nhéo má bé: “Cậu rõ ràng biết nói, sao không nói chuyện với tôi?” Cậu chỉ muốn nói vài câu với cô bé xinh đẹp này thôi!

An Ức Tình thản nhiên nhìn cậu bé, mím môi, buông hai chữ: “Cậu xấu.” Cả khuôn mặt non nớt đầy vẻ chê bai, thế mà lại đáng yêu đến kỳ lạ.

Mọi người: “...” Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim bé nhỏ của Triệu Dũng như vỡ vụn thành vạn mảnh. Cậu bé òa khóc rồi chạy biến.

Đã quyết định đi học, An Ức Tình liền nhờ bốn anh trai dạy nhận chữ, tập đếm, học kiến thức lớp một. Nhà họ An sững sờ khi phát hiện, chỉ mất một tuần là An Ức Tình đã học xong toàn bộ chương trình Tiếng Trung lớp một, thêm ba ngày nữa là nắm hết Toán lớp một.

Toán lớp một càng đơn giản, chỉ cần biết cộng trừ nhân chia là xong. Cô bé thông minh xuất chúng, học đâu hiểu đó, chữ học trong ngày là nhớ ngay, không bao giờ quên.

Chỉ là chữ viết thì mềm oặt, hơi xấu nhưng cũng đành chịu tay phải không có lực, điều khiển bút không nổi. Nhà họ An mất hẳn một tuần mới tin rằng Tiểu Ngũ không phải đứa ngốc, mà là một thiên tài hiếm có. Thì ra, cô không phải ít nói... mà là thấy bọn họ quá ngốc sao?

Quả nhiên đầu óc thiên tài không giống người thường. An Học Dân mừng như mở cờ, cả ngày cười tươi, khiến người làm chung phải thắc mắc, tưởng ông nhặt được bảo bối.

2

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.