TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 82
Chương 82

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến tiết Đông Chí. Kinh thành đổ một trận tuyết lớn, chỉ trong một buổi sáng, cả kinh thành đã chìm trong một màu trắng xóa, như khoác lên mình một lớp áo bạc. Khang Hi lại dẫn theo Phúc Toàn đến Đông phủ.

Bọn hạ nhân trong phủ đã quen với việc Hoàng thượng ngự giá đến, không còn quá kinh ngạc mà thành thạo dẫn Khang Hi và Phúc Toàn vào trong.

Do Đông Quốc Duy không có mặt ở phủ, nên Hách Xá Lý thị đích thân tiếp đãi hai người.

Khang Hi đảo mắt nhìn quanh, không thấy Đông An Ninh đi theo bên cạnh Hách Xá Lý thị, liền tiện miệng hỏi:

"Sao không thấy biểu muội và mấy đứa nhỏ đâu cả?"

Hách Xá Lý thị còn chưa kịp mở lời, từ xa đã vang lên tiếng cười lanh lảnh của trẻ nhỏ. Bà bất đắc dĩ thở dài:

"Diệp Khắc Thư và mấy đứa nhỏ đang đánh trận tuyết ở hậu viện, Ninh nhi, Dao Dao cũng ở đó."

Khang Hi và Phúc Toàn liếc nhau một cái, hiểu ý, đồng loạt xoay người đi về phía hậu viện theo tiếng cười đùa.

Hậu viện phủ đầy tuyết trắng, từ cành cây đến mái ngói đều bị tuyết phủ dày, thậm chí lúc này, những bông tuyết vẫn đang nhẹ nhàng rơi xuống không trung.

Ngoài Diệp Khắc Thư, còn có vài hài tử khác trong Đông phủ. Khang Hi nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một chiếc xe gỗ thấp phía xa. Trên xe cắm một lá cờ nhỏ ghi hai chữ "Ba tuổi", tuy không nhìn thấy người phía sau, nhưng chỉ cần thấy lá cờ lay qua lay lại, cũng đủ đoán ra tính cách chủ nhân nó thế nào.

Thấy cảnh ấy, Khang Hi bật cười, tìm thấy rồi.

Hách Xá Lý thị nhìn theo ánh mắt Khang Hi, cũng khẽ cười. Bà định cất tiếng gọi, nhưng bị Khang Hi ngăn lại.

Phúc Toàn thấy bọn trẻ đánh trận tuyết, trong lòng cũng ngứa ngáy, bèn phối hợp với Khang Hi khéo léo đuổi Hách Xá Lý thị đi.

Đợi đến khi Hách Xá Lý thị dẫn đám hạ nhân rời khỏi, Khang Hi ra hiệu cho thị vệ đứng sang một bên, rồi xắn tay áo lên, cúi người xuống nắm một nắm tuyết, nhẹ nhàng bước về phía chiếc xe gỗ như một kẻ tập kích.

Còn cách xe gỗ khoảng một trượng, Khang Hi giơ cao quả cầu tuyết định ra tay, thì bất ngờ nghe thấy tiếng Phúc Toàn hô lớn:

"Cẩn thận!"

Chưa kịp phản ứng, một quả cầu tuyết đã bay thẳng vào mặt Khang Hi. Dù không lớn, nhưng cú ném rất chuẩn xác, khiến hắn bị văng cả tuyết vào mặt.

Khang Hi lau lớp tuyết dính trên mặt, kinh ngạc nhìn về phía trước. Chỉ thấy Đông An Ninh đang đứng đối diện, trong tay còn đang ném thêm một quả cầu tuyết nữa về phía hắn.

Ngay khi quả cầu bay đến, Khang Hi lập tức né tránh, đồng thời liếc nhìn về phía sau, lá cờ "Ba tuổi" vẫn còn đó. Nếu Đông An Ninh không trốn ở đó, vậy thì ai đang ở sau chiếc xe?

Đông An Ninh giơ tay nhỏ xíu lên hô lớn:

"Mọi người mau lại đây! Kẻ địch chung của chúng ta tới rồi! Đồng lòng đánh địch!"

Đánh hoàng thượng. Đây là cơ hội ngàn năm có một, đi ngang qua mà bỏ lỡ thì thật đáng tiếc!

Khang Hi: "…"

Phúc Toàn: "… Tính khí của Đông cách cách vẫn vậy, mạnh dạn vô cùng."

4

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.