0 chữ
Chương 83
Chương 83
Những người khác: "…"
Khang Hi thấy vậy, nhân lúc Đông An Ninh còn đang hô hào đồng bọn, liếc mắt ra hiệu cho Phúc Toàn, rồi cả hai cùng tiến về phía nàng, vừa tấn công vừa ném cầu tuyết tới tấp.
"Á!" Đông An Ninh hét lên, vội vàng bỏ chạy:
"Cứu mạng với! Cứu mạng với! Hoàng thượng bắt nạt người ta rồi! Cứu mạng a!"
Diệp Khắc Thư và mấy đứa nhỏ vẫn đứng yên trên nền tuyết, lặng lẽ nhìn muội muội bị truy đuổi khắp nơi.
Đức Khắc Tân nhân cơ hội lén lút lại gần Diệp Khắc Thư, nhét một quả cầu tuyết vào cổ áo huynh trưởng. Diệp Khắc Thư rùng mình một cái, lập tức kéo quả cầu ra, mặt sa sầm lại:
"Đức Khắc Tân, ngươi chán sống rồi à?"
Hắn tưởng có Hoàng thượng ở đây thì mình không dám đánh hắn sao?
Đức Khắc Tân cười hì hì, nhanh chóng chuyển chủ đề:
"Đại ca, chúng ta phải làm sao đây? Ninh nhi bị hoàng thượng đuổi chạy như thỏ, có nên giúp không?"
Diệp Khắc Thư liếc hắn bằng ánh mắt chết trôi:
"Giúp Ninh nhi à? Cẩn thận a mã lột da ngươi. Còn nếu ngươi giúp Hoàng thượng đánh Ninh nhi, thì chuẩn bị bị ngạch nương lột da luôn đi."
"Đại ca, huynh nói lời dễ nghe một chút được không?" Đức Khắc Tân mặt đầy vạch đen, thầm nghi ngờ không biết có phải mấy hôm nay đại ca bị "Liêu trai chí dị" làm cho mê muội rồi không, suốt ngày đòi lột da.
Trong lúc hai huynh đệ còn đang do dự, thì Đông An Ninh đã nhanh chóng tìm được viện binh.
"Tỷ tỷ! Muội tới cứu tỷ đây!"
Giọng nói non nớt vang lên từ sau xe gỗ, rồi một quả cầu tuyết bay vèo về phía Phúc Toàn, nhưng lại chỉ trúng vào chiếc mũ dưa hấu trên đầu hắn. Vì quả cầu vo không chắc tay nên vừa chạm vào mũ đã vỡ tan, uy lực chẳng bằng vài hạt tuyết lẻ rơi vào cổ áo.
Phúc Toàn nhìn người vừa ló ra, dở khóc dở cười:
"Dao Dao, thì ra là muội!"
Cũng phải thôi, năm nay Đông An Ninh đã bốn tuổi, Đông An Dao vừa đúng ba tuổi, đội cái cờ “Ba tuổi” cũng hợp lý.
Đông An Dao vốc tuyết đọng trên càng xe, dồn hết sức ném về phía Phúc Toàn:
"Ném huynh nè! Ai bảo huynh bắt nạt tỷ tỷ!"
Khang Hi lướt mắt nhìn qua, thấy cái cờ nhỏ cắm trên đầu Đông An Dao thì nhíu mày, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại như thường.
Bên kia, Đông An Ninh đang nấp sau một gốc cây lớn, thân cây to vừa khéo che khuất thân hình nhỏ bé của nàng.
"Đông An Ninh, trẫm đếm đến ba. Nếu muội không ra, đừng trách trẫm không khách khí." Khang Hi cười cười, tay tung hứng quả cầu tuyết.
Đông An Ninh rụt đầu ló ra một chút, kêu oan:
"Hai người lớn các huynh bắt nạt một tiểu hài tử như muội, không biết xấu hổ à?"
Nàng chỉ tay sang Phúc Toàn, người đang bị Đông An Dao tấn công tới mức chẳng dám hoàn thủ:
"Huynh xem Nhị A Ca kìa, ngoan ngoãn biết bao! Hoàng thượng biểu ca, huynh nên học tập Nhị A Ca nhiều vào!"
Phúc Toàn dở khóc dở cười:
"Không phải vì Dao Dao cách cách còn nhỏ quá sao…"
Vừa nói xong, trên người hắn lại trúng thêm một quả cầu tuyết nữa.
Khang Hi thấy vậy, nhân lúc Đông An Ninh còn đang hô hào đồng bọn, liếc mắt ra hiệu cho Phúc Toàn, rồi cả hai cùng tiến về phía nàng, vừa tấn công vừa ném cầu tuyết tới tấp.
"Á!" Đông An Ninh hét lên, vội vàng bỏ chạy:
"Cứu mạng với! Cứu mạng với! Hoàng thượng bắt nạt người ta rồi! Cứu mạng a!"
Diệp Khắc Thư và mấy đứa nhỏ vẫn đứng yên trên nền tuyết, lặng lẽ nhìn muội muội bị truy đuổi khắp nơi.
Đức Khắc Tân nhân cơ hội lén lút lại gần Diệp Khắc Thư, nhét một quả cầu tuyết vào cổ áo huynh trưởng. Diệp Khắc Thư rùng mình một cái, lập tức kéo quả cầu ra, mặt sa sầm lại:
"Đức Khắc Tân, ngươi chán sống rồi à?"
Hắn tưởng có Hoàng thượng ở đây thì mình không dám đánh hắn sao?
Đức Khắc Tân cười hì hì, nhanh chóng chuyển chủ đề:
Diệp Khắc Thư liếc hắn bằng ánh mắt chết trôi:
"Giúp Ninh nhi à? Cẩn thận a mã lột da ngươi. Còn nếu ngươi giúp Hoàng thượng đánh Ninh nhi, thì chuẩn bị bị ngạch nương lột da luôn đi."
"Đại ca, huynh nói lời dễ nghe một chút được không?" Đức Khắc Tân mặt đầy vạch đen, thầm nghi ngờ không biết có phải mấy hôm nay đại ca bị "Liêu trai chí dị" làm cho mê muội rồi không, suốt ngày đòi lột da.
Trong lúc hai huynh đệ còn đang do dự, thì Đông An Ninh đã nhanh chóng tìm được viện binh.
"Tỷ tỷ! Muội tới cứu tỷ đây!"
Giọng nói non nớt vang lên từ sau xe gỗ, rồi một quả cầu tuyết bay vèo về phía Phúc Toàn, nhưng lại chỉ trúng vào chiếc mũ dưa hấu trên đầu hắn. Vì quả cầu vo không chắc tay nên vừa chạm vào mũ đã vỡ tan, uy lực chẳng bằng vài hạt tuyết lẻ rơi vào cổ áo.
"Dao Dao, thì ra là muội!"
Cũng phải thôi, năm nay Đông An Ninh đã bốn tuổi, Đông An Dao vừa đúng ba tuổi, đội cái cờ “Ba tuổi” cũng hợp lý.
Đông An Dao vốc tuyết đọng trên càng xe, dồn hết sức ném về phía Phúc Toàn:
"Ném huynh nè! Ai bảo huynh bắt nạt tỷ tỷ!"
Khang Hi lướt mắt nhìn qua, thấy cái cờ nhỏ cắm trên đầu Đông An Dao thì nhíu mày, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại như thường.
Bên kia, Đông An Ninh đang nấp sau một gốc cây lớn, thân cây to vừa khéo che khuất thân hình nhỏ bé của nàng.
"Đông An Ninh, trẫm đếm đến ba. Nếu muội không ra, đừng trách trẫm không khách khí." Khang Hi cười cười, tay tung hứng quả cầu tuyết.
Đông An Ninh rụt đầu ló ra một chút, kêu oan:
"Hai người lớn các huynh bắt nạt một tiểu hài tử như muội, không biết xấu hổ à?"
"Huynh xem Nhị A Ca kìa, ngoan ngoãn biết bao! Hoàng thượng biểu ca, huynh nên học tập Nhị A Ca nhiều vào!"
Phúc Toàn dở khóc dở cười:
"Không phải vì Dao Dao cách cách còn nhỏ quá sao…"
Vừa nói xong, trên người hắn lại trúng thêm một quả cầu tuyết nữa.
5
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
