0 chữ
Chương 81
Chương 81
Thái hoàng thái hậu phẩy tay:
"Cứ nói là ý chỉ của ai gia."
Tô Ma Lạt Cô khom người:
"Dạ vâng!"
Không lâu sau, Đông An Ninh nghe Đông Giai thị kể rằng thời gian đọc sách buổi sớm của Khang Hi đã được lùi lại một canh giờ, hai ba năm nữa mới điều chỉnh lại. Nàng nghe vậy cảm thấy đồng cảm sâu sắc:
"Đã nên làm thế từ lâu rồi. Sáng sớm giờ Dần phải dậy, đúng là hành hạ con người quá đáng."
Đông Giai thị mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng một cái:
"Ta nghe Huyền Diệp nói, chuyện này có công lao của con."
Đông An Ninh khẽ ho một tiếng:
"Con chỉ là đưa ra nghi vấn hợp lý thôi mà."
Gương mặt nàng hiện lên vẻ chân thành:
"Với việc Hoàng thượng biểu ca có thể dậy sớm như vậy, lòng tôn kính của con như nước sông cuồn cuộn, dạt dào không dứt."
"Ha ha ha!" Đông Giai thị bật cười trước dáng vẻ đó của nàng.
Đông ma ma đứng cạnh cũng cười theo, trong lòng vui mừng vì chủ tử cuối cùng đã tươi tỉnh trở lại.
Hai người trò chuyện một lúc, Đông An Ninh bỗng chỉnh trang lại dáng ngồi, nghiêm túc lấy ra một chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng, đặt trước mặt Đông Giai thị:
"Cô cô, Dao Dao bây giờ bắt đầu học rồi, con có thể mời người dạy muội ấy không?"
Chuyện tiến cung không thể thay đổi, vậy thì để muội muội sớm làm quen với các vị "đại lão" trong hậu cung là điều cần thiết.
Đông Giai thị nhìn tiểu hài tử mặt mũm mĩm đang căng thẳng đến cứng đờ cả người, động tác lại ngây thơ đáng yêu, suýt nữa thì phì cười, nhưng lại sợ khiến nàng bối rối, bèn nghiêm mặt khẽ ho hai tiếng:
"Việc này… bản cung phải suy nghĩ một chút đã."
"Á?" Đông An Ninh thoáng ngơ ngác.
Đông Giai thị làm bộ nghiêm túc mở hộp lễ ra xem, quả nhiên tiểu nha đầu chuẩn bị vô cùng chu đáo, có vàng, có bạc, còn có mấy món trang sức nhỏ. Nàng đóng nắp hộp lại, cười nói:
"Xét thấy thù lao hậu hĩnh, nếu An Dao rảnh rỗi, có thể vào cung thăm ta."
Nghe vậy, Đông An Ninh lập tức reo lên vui mừng.
Đông Giai thị nhìn bộ dạng trẻ con ấy của nàng, chỉ biết khẽ lắc đầu mỉm cười.
…
Đông Quốc Duy biết chuyện nữ nhi lớn âm thầm làm việc này, vô cùng hài lòng, thầm tán dương.
Ông ôm lấy cả hai đứa con, một trái một phải, rồi nghiêm mặt nhìn Đông An Dao nói:
"Dao Dao, con phải nhớ kỹ những điều tỷ tỷ đã làm cho con, sau này nhất định phải đối tốt với tỷ tỷ, biết chưa?"
Cô bé ngoan ngoãn mềm mại gật đầu, dang hai tay ra gọi:
"Tỷ tỷ!"
Đông An Ninh đáp ngay:
"Ngoan nào!"
Khóe miệng Đông Quốc Duy giật giật:
"Ninh nhi, đó là lời a mã định nói!"
Mới tí tuổi đầu mà đã giành lời của ông rồi!
Đông An Ninh bày ra vẻ mặt vô tội:
"Vậy ạ?"
Đông Quốc Duy: "…"
"Cứ nói là ý chỉ của ai gia."
Tô Ma Lạt Cô khom người:
"Dạ vâng!"
Không lâu sau, Đông An Ninh nghe Đông Giai thị kể rằng thời gian đọc sách buổi sớm của Khang Hi đã được lùi lại một canh giờ, hai ba năm nữa mới điều chỉnh lại. Nàng nghe vậy cảm thấy đồng cảm sâu sắc:
"Đã nên làm thế từ lâu rồi. Sáng sớm giờ Dần phải dậy, đúng là hành hạ con người quá đáng."
Đông Giai thị mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng một cái:
"Ta nghe Huyền Diệp nói, chuyện này có công lao của con."
Đông An Ninh khẽ ho một tiếng:
"Con chỉ là đưa ra nghi vấn hợp lý thôi mà."
Gương mặt nàng hiện lên vẻ chân thành:
"Với việc Hoàng thượng biểu ca có thể dậy sớm như vậy, lòng tôn kính của con như nước sông cuồn cuộn, dạt dào không dứt."
"Ha ha ha!" Đông Giai thị bật cười trước dáng vẻ đó của nàng.
Hai người trò chuyện một lúc, Đông An Ninh bỗng chỉnh trang lại dáng ngồi, nghiêm túc lấy ra một chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng, đặt trước mặt Đông Giai thị:
"Cô cô, Dao Dao bây giờ bắt đầu học rồi, con có thể mời người dạy muội ấy không?"
Chuyện tiến cung không thể thay đổi, vậy thì để muội muội sớm làm quen với các vị "đại lão" trong hậu cung là điều cần thiết.
Đông Giai thị nhìn tiểu hài tử mặt mũm mĩm đang căng thẳng đến cứng đờ cả người, động tác lại ngây thơ đáng yêu, suýt nữa thì phì cười, nhưng lại sợ khiến nàng bối rối, bèn nghiêm mặt khẽ ho hai tiếng:
"Việc này… bản cung phải suy nghĩ một chút đã."
"Á?" Đông An Ninh thoáng ngơ ngác.
Đông Giai thị làm bộ nghiêm túc mở hộp lễ ra xem, quả nhiên tiểu nha đầu chuẩn bị vô cùng chu đáo, có vàng, có bạc, còn có mấy món trang sức nhỏ. Nàng đóng nắp hộp lại, cười nói:
Nghe vậy, Đông An Ninh lập tức reo lên vui mừng.
Đông Giai thị nhìn bộ dạng trẻ con ấy của nàng, chỉ biết khẽ lắc đầu mỉm cười.
…
Đông Quốc Duy biết chuyện nữ nhi lớn âm thầm làm việc này, vô cùng hài lòng, thầm tán dương.
Ông ôm lấy cả hai đứa con, một trái một phải, rồi nghiêm mặt nhìn Đông An Dao nói:
"Dao Dao, con phải nhớ kỹ những điều tỷ tỷ đã làm cho con, sau này nhất định phải đối tốt với tỷ tỷ, biết chưa?"
Cô bé ngoan ngoãn mềm mại gật đầu, dang hai tay ra gọi:
"Tỷ tỷ!"
Đông An Ninh đáp ngay:
"Ngoan nào!"
Khóe miệng Đông Quốc Duy giật giật:
"Ninh nhi, đó là lời a mã định nói!"
Mới tí tuổi đầu mà đã giành lời của ông rồi!
Đông An Ninh bày ra vẻ mặt vô tội:
"Vậy ạ?"
Đông Quốc Duy: "…"
4
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
