0 chữ
Chương 48
Chương 48: Mượn điếu cày
Gần một tuần trôi qua, Kiều Ngọc Linh như cành hoa héo úa, sức sống dần cạn kiệt, tâm hồn lạc lõng chẳng còn tha thiết ăn uống. Không ai đong đếm được nàng đã sụt bao nhiêu cân, chỉ biết có những đêm nàng lặng lẽ gục đầu vào gối khóc thầm, rồi sáng hôm sau lại gượng dậy, vờ như chưa từng tan nát. Nàng tự hỏi, tự dằn vặt: Mai Minh Châu có còn nhớ đến nàng không? Sao lại im lặng đến nghẹt thở như thế? Đây chẳng giống một cuộc chiến tranh lạnh, mà là một vết cắt sâu hoắm trong lòng nàng.
Đỗ Tiến Hoàng vẫn đều đặn như cái đồng hồ, sáng đến đón Kiều Ngọc Linh đi làm, chiều tối lại đưa nàng về. Hắn lặng lẽ len lỏi vào khoảng trống mà Mai Minh Châu để lại, như một kẻ chiếm lĩnh không cần tuyên chiến. Nàng nhận ra, nếu cứ để mọi thứ trôi đi, nàng sẽ mãi chìm trong mớ hỗn độn này.
Sáng sớm, Kiều Ngọc Linh vùng dậy, đứng trước gương, đối diện với chính mình. Khuôn mặt tiều tụy, làn da xanh tái như mất hồn, đôi má hóp lại lộ rõ từng đường nét, nàng từng tự hào với vẻ ngoài đầy đặn, giờ chỉ còn là cái bóng héo hon. Nàng cẩn thận trang điểm, cố tô vẽ chút tự nhiên để che đi nỗi uể oải, chuẩn bị cho cuộc đối mặt mà nàng đã trì hoãn từ sau lần trò chuyện với Trần Ngọc Anh tuần trước. Một áp lực vô hình siết chặt lấy nàng, ngột ngạt đến khó thở.
Ngón tay Kiều Ngọc Linh run rẩy gõ lên bàn phím, lách cách vài chữ rồi lại xóa, lặp đi lặp lại như một vòng luẩn quẩn. Hơn nửa tiếng trôi qua, tin nhắn vẫn chưa gửi đi. Bất chợt, nàng lỡ tay chạm vào khu vực gửi ảnh, những kỷ niệm xưa ùa về: tấm hình nàng và Mai Minh Châu chụp từ buổi hẹn đầu tiên, những lần nắm tay lén lút, hay chỉ đơn giản là hai chiếc cốc chạm nhau trong một chiều mưa.
Ảnh chẳng nhiều, nhưng mỗi tấm đều là một mảnh ghép quý giá. Quyết tâm bùng lên, Kiều Ngọc Linh gõ vội dòng tin nhắn, rồi quẳng điện thoại sang bên, ép mình tập trung vào công việc để không nghĩ ngợi thêm.
Dưới căn tin trường, Trần Ngọc Anh đang nhồm nhoàm cắn miếng bánh mì thì điện thoại trong túi quần rung lên. Nàng lôi ra, khẽ chau mày khi đọc dòng chữ hiện trên màn hình. Nàng suýt quên mất chuyện này. Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ vào tiết. Nàng vội thanh toán, tu ực hộp sữa, rồi chạy ù về lớp, đầu óc vẫn lơ lửng đâu đó.
Đúng 6 giờ 30 chiều, quán cũ, góc cũ, vẫn cái bàn quen thuộc. Trần Ngọc Anh đứng trên ban công tầng hai, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống. Kiều Ngọc Linh bước ra từ xe của một thanh niên cao lớn lạ mặt, khiến mày nàng nhíu chặt. Đợi người lên tới nơi, Trần Ngọc Anh ngồi thẳng, nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nàng liếc xuống lần nữa, thấy gã kia vẫn đứng đợi, vóc dáng và khuôn mặt chỉ tầm tuổi nàng hoặc hơn.
Dù cố kìm nén, lòng nàng vẫn dâng lên một nỗi lo khó tả cho bạn mình. Nàng khoanh tay, tựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo đầy thách thức. Kiều Ngọc Linh cũng chẳng kém, nàng ngồi thẳng lưng, đối diện với Trần Ngọc Anh bằng ánh mắt kiên định.
Trần Ngọc Anh mở lời: “Đã có câu trả lời chưa?”
Kiều Ngọc Linh thở dài. “Tôi lo sợ bạn bè sẽ bàn tán sau lưng, đồng nghiệp cũng vậy. Tôi sợ mất họ, tôi chưa đủ can đảm để công khai một mối quan hệ đồng giới."
Trần Ngọc Anh nhếch môi. “Ích kỷ. Nhát gan.”
Kiều Ngọc Linh không nao núng. “Tôi đã trả lời cô rồi. Giờ đến lượt cô. Châu đang ở đâu?”
Trần Ngọc Anh nhướng mày. “Ở nhà tôi.”
Kiều Ngọc Linh sững sờ. “Ở nhà cô? Ở đó làm gì? Sao tôi gọi, tôi nhắn cho Châu đều không trả lời?"
Trần Ngọc Anh nhún vai. “Sao cô không tự đoán đi? Hỏi tôi làm gì? Tôi đâu phải Châu mà trả lời mấy chuyện này.”
Kiều Ngọc Linh gằn giọng. “Nhưng cô biết tại sao Châu ở nhà cô.”
Trần Ngọc Anh bình thản. “Tôi biết. Thì sao? Tại sao tôi phải nói cho cô?”
Kiều Ngọc Linh tức giận, lời nghẹn lại. “Cô...”
Trần Ngọc Anh cắt ngang. “Cô trả lời tôi một câu, tôi cũng vậy. Xong rồi.”
Kiều Ngọc Linh thấp thỏm, tay siết chặt dưới bàn, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. “Làm sao cô mới chịu nói?”
Trần Ngọc Anh giả vờ suy tư, ngón tay gãi nhẹ lông mày, vẻ ngoài điềm tĩnh đến đáng sợ. “Người vừa đưa cô tới là ai?”
Nàng nheo mắt, quan sát từng cử chỉ của Kiều Ngọc Linh. Nàng cảm giác như bị dồn vào chân tường, tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài cứng cỏi. “Là bạn tôi.”
Trần Ngọc Anh bật cười khẩy. “Bạn cô?”
Kiều Ngọc Linh gật đầu. “Phải. Thì sao?”
Trần Ngọc Anh lắc đầu. “Không. Chẳng sao cả.”
Kiều Ngọc Linh sốt ruột, giọng gấp gáp. “Đến lượt cô. Tại sao Châu lại ở nhà cô?”
Trần Ngọc Anh vẫn giữ nét mặt khó đoán, để lại Kiều Ngọc Linh trong cơn bão cảm xúc: lo lắng, giận dữ, và cả một chút tuyệt vọng. Cuộc trò chuyện như một ván cờ, chẳng ai chịu nhường ai, nhưng sâu thẳm, cả hai đều biết trái tim họ đang hướng về cùng một người – Mai Minh Châu.
"Nó ngã xe, xong còn bị người ta đánh..."
Kiều Ngọc Linh sững sờ, trái tim nàng như ngừng đập một nhịp, hoảng loạn trào dâng khiến miệng lắp bắp không thành lời, đồng tử giãn to như muốn vỡ òa trong cơn sốc. "V... vậy, Châu... có làm sao không?"
Câu hỏi bật ra trong cơn bàng hoàng, nàng như bị ai đó dội thẳng gáo nước lạnh vào người, lạnh buốt đến tận xương. Nàng chỉ muốn lao ngay đến gặp cô, muốn biết cô thế nào, muốn ôm lấy cô mà xoa dịu nỗi sợ đang bóp nghẹt trái tim mình.
"Không, còn thở."
Giọng trả lời lạnh tanh, chẳng chút cảm xúc khiến Kiều Ngọc Linh khựng lại. Nàng thở phào, nhẹ nhõm len lỏi qua l*иg ngực, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn là một mớ bòng bong không thể gỡ. "Tại sao Châu lại không nói gì với tôi chứ?"
Nàng tự hỏi, giọng nhỏ dần như lạc vào khoảng không vô định. "Nói với cô? Muốn biết thì hỏi nó, nó nghĩ gì chẳng ai đoán nổi đâu."
Ánh chiều tà nhuộm cam rực rỡ dần bị những đám mây trắng hiếm hoi nuốt chửng, phía dưới khói bụi mịt mù hòa cùng tiếng còi xe inh ỏi không ngừng, đâm thẳng vào tai nàng như muốn xé toạc sự bình yên mong manh. Bờ hồ gần đó bắt đầu rộn ràng, từng tốp ba tốp năm người già thong dong chạy bộ, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng rối bời của nàng.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại ré lên, phá tan bầu không khí trầm mặc đang bao trùm. Trần Ngọc Anh nhấc máy, bên kia đầu dây là âm thanh dồn dập, gấp gáp như lửa cháy không thể chờ thêm giây nào. Dù không bật loa ngoài, vài âm thanh đứt quãng vẫn lọt vào tai Kiều Ngọc Linh. "Ngọc Anh ơi, tao thấy hai thằng đánh tao tối tuần trước đấy, chúng nó vừa vào quán bi-a gần nhà mày."
Trần Ngọc Anh trợn mắt, không chần chừ. "Đợi tao."
Kiều Ngọc Linh nghe được giọng nói ấy, giọng của Mai Minh Châu, người mà hơn một tuần qua nàng thèm khát được nghe lại. Cảm xúc trong nàng dâng trào như sóng vỡ bờ, vừa mừng vừa lo, đôi môi mấp máy không thành tiếng khi vài mẩu chuyện đáng sợ lọt vào tai, những điều lẽ ra không nên tồn tại. Nàng run run hỏi lại. "Châu có chuyện gì sao?"
Trần Ngọc Anh không đáp, tay đã lướt nhanh trên màn hình điện thoại, tìm tên người yêu trong danh bạ rồi nhấn gọi. Chuông vừa reo chưa đầy năm giây, đầu bên kia đã bắt máy. "Alo, anh đây." Giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên.
"Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở nhà."
"Qua nhà em ngay lập tức."
"Có chuyện gì à?"
"Qua đi đừng nói nhiều, tí có gì em nói cho."
"A, anh biết rồi."
Trần Ngọc Anh đứng bật dậy, gọi phục vụ tính tiền nước, động tác nhanh gọn như không thể chậm trễ thêm. Kiều Ngọc Linh vẫn ngồi đó, câu hỏi chưa được giải đáp khiến lòng nàng như lửa đốt, khuôn mặt xinh đẹp giờ lộ rõ vẻ sợ hãi xen lẫn bứt rứt.
"Châu bị làm sao vậy?" Kiều Ngọc Linh lo lắng hỏi.
Trần Ngọc Anh chẳng thèm ngoảnh lại, bước vội ra khỏi quán, lạnh lùng buông một câu: "Muốn biết thì đi theo tôi." Chẳng kịp để Kiều Ngọc Linh phản ứng, cô đã phóng lên xe máy, lạng lách như cơn gió, thoắt cái gần biến mất trên con đường đông đúc. Dòng người chen chúc, tiếng còi xe inh ỏi át đi tầm nhìn và cả sự kiên nhẫn của Kiều Ngọc Linh. Nàng bấu chặt vai Đỗ Tiến Hoàng, hét lên: "Bám theo! Nhanh lên, đừng để mất dấu!"
Đỗ Tiến Hoàng cắn răng, cố giữ bình tĩnh dù lòng đầy bất an. Từ lúc rời quán, Kiều Ngọc Linh cứ lẩm bẩm gì đó, ánh mắt thất thần, giờ lại cáu gắt khiến hắn hoang mang. Rốt cuộc nàng gặp chuyện gì? Người phụ nữ vừa rồi là ai? Hắn muốn hỏi, nhưng trước mắt chỉ có thể tập trung lái xe, bám theo chiếc bóng mờ dần của Trần Ngọc Anh. Một giây lơ là, cả hai sẽ lạc mất cô.
Về đến nhà trọ, Trần Mạnh Hùng đã đứng đợi sẵn. Kiều Ngọc Linh vừa đặt chân xuống đất đã vội lao đến chỗ thùng nhựa, hét lớn: "Bác chủ nhà ơi, cho cháu mượn cái điếu cày!"
Tiếng nàng vang lên giữa sân khiến bác chủ nhà đang tắm dở, đầu còn dính bọt xà phòng, vội xông ra. Ông mặc áo ba lỗ, quần đùi, đôi mắt trợn trừng khiến Kiều Ngọc Linh và Đỗ Tiến Hoàng giật mình, miệng lí nhí chào. Bác chủ nhà quét mắt nhìn cả hai, giọng nghi hoặc: "Hai đứa này là…?"
"Là bạn cháu, bác ạ." Trần Ngọc Anh đáp nhanh, ánh mắt sắc lạnh.
"Vậy mượn điếu cày làm gì?" Bác chủ nhà nhíu mày.
"Bọn đánh bạn cháu quay lại quán bi-a. Cháu phải đi trả thù!" Trần Ngọc Anh nghiến răng, sát khí bùng lên trong ánh mắt.
Bác chủ nhà gật gù, hùng hổ: "Vậy à? Ra nhanh kẻo chúng chuồn mất! À, gọi cảnh sát tới luôn đi!" Ông quay vào nhà, còn Trần Ngọc Anh chẳng chần chừ, tiện tay nhấc cái điếu cày trong thùng nhựa, bước đi đầy quyết tâm.
Trần Mạnh Hùng lẽo đẽo theo sau, tim đập thình thịch, khẽ nói: "Ngọc Anh, bình tĩnh, có gì từ từ nói chuyện em nhé." Nhưng ánh mắt cô khiến anh lạnh gáy, chỉ biết cầu mong mọi chuyện không đi quá xa.
Kiều Ngọc Linh và Đỗ Tiến Hoàng đứng sững, bị khí thế của Trần Ngọc Anh dọa cho câm nín. Đỗ Tiến Hoàng lẩm bẩm trong đầu: "Đi đánh thuê à? Bạn bè gì mà căng thế này?" Hắn cố lục lọi ký ức, nhưng những gương mặt cũ đã mờ nhạt từ lâu. Chợt nhận ra Kiều Ngọc Linh đã chạy theo Trần Ngọc Anh từ bao giờ, hắn vội đuổi theo, lòng rối như tơ vò.
Trước quán bi-a, Mai Minh Châu lấp ló ngoài cửa, đôi mắt căng thẳng dán chặt vào hai chiếc xe máy màu xanh và hồng vẫn dựng đó. "Châu!" Một giọng ồm ồm vang lên khiến cô giật bắn, quay phắt lại. Là bác chủ nhà trọ của Trần Ngọc Anh.
Cô lắp bắp: "Ôi, bác ạ!"
"Mấy thằng kia đâu?" Ông gầm lên.
Đỗ Tiến Hoàng vẫn đều đặn như cái đồng hồ, sáng đến đón Kiều Ngọc Linh đi làm, chiều tối lại đưa nàng về. Hắn lặng lẽ len lỏi vào khoảng trống mà Mai Minh Châu để lại, như một kẻ chiếm lĩnh không cần tuyên chiến. Nàng nhận ra, nếu cứ để mọi thứ trôi đi, nàng sẽ mãi chìm trong mớ hỗn độn này.
Ngón tay Kiều Ngọc Linh run rẩy gõ lên bàn phím, lách cách vài chữ rồi lại xóa, lặp đi lặp lại như một vòng luẩn quẩn. Hơn nửa tiếng trôi qua, tin nhắn vẫn chưa gửi đi. Bất chợt, nàng lỡ tay chạm vào khu vực gửi ảnh, những kỷ niệm xưa ùa về: tấm hình nàng và Mai Minh Châu chụp từ buổi hẹn đầu tiên, những lần nắm tay lén lút, hay chỉ đơn giản là hai chiếc cốc chạm nhau trong một chiều mưa.
Dưới căn tin trường, Trần Ngọc Anh đang nhồm nhoàm cắn miếng bánh mì thì điện thoại trong túi quần rung lên. Nàng lôi ra, khẽ chau mày khi đọc dòng chữ hiện trên màn hình. Nàng suýt quên mất chuyện này. Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ vào tiết. Nàng vội thanh toán, tu ực hộp sữa, rồi chạy ù về lớp, đầu óc vẫn lơ lửng đâu đó.
Đúng 6 giờ 30 chiều, quán cũ, góc cũ, vẫn cái bàn quen thuộc. Trần Ngọc Anh đứng trên ban công tầng hai, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống. Kiều Ngọc Linh bước ra từ xe của một thanh niên cao lớn lạ mặt, khiến mày nàng nhíu chặt. Đợi người lên tới nơi, Trần Ngọc Anh ngồi thẳng, nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nàng liếc xuống lần nữa, thấy gã kia vẫn đứng đợi, vóc dáng và khuôn mặt chỉ tầm tuổi nàng hoặc hơn.
Trần Ngọc Anh mở lời: “Đã có câu trả lời chưa?”
Kiều Ngọc Linh thở dài. “Tôi lo sợ bạn bè sẽ bàn tán sau lưng, đồng nghiệp cũng vậy. Tôi sợ mất họ, tôi chưa đủ can đảm để công khai một mối quan hệ đồng giới."
Trần Ngọc Anh nhếch môi. “Ích kỷ. Nhát gan.”
Kiều Ngọc Linh không nao núng. “Tôi đã trả lời cô rồi. Giờ đến lượt cô. Châu đang ở đâu?”
Trần Ngọc Anh nhướng mày. “Ở nhà tôi.”
Kiều Ngọc Linh sững sờ. “Ở nhà cô? Ở đó làm gì? Sao tôi gọi, tôi nhắn cho Châu đều không trả lời?"
Trần Ngọc Anh nhún vai. “Sao cô không tự đoán đi? Hỏi tôi làm gì? Tôi đâu phải Châu mà trả lời mấy chuyện này.”
Kiều Ngọc Linh gằn giọng. “Nhưng cô biết tại sao Châu ở nhà cô.”
Trần Ngọc Anh bình thản. “Tôi biết. Thì sao? Tại sao tôi phải nói cho cô?”
Kiều Ngọc Linh tức giận, lời nghẹn lại. “Cô...”
Trần Ngọc Anh cắt ngang. “Cô trả lời tôi một câu, tôi cũng vậy. Xong rồi.”
Kiều Ngọc Linh thấp thỏm, tay siết chặt dưới bàn, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. “Làm sao cô mới chịu nói?”
Trần Ngọc Anh giả vờ suy tư, ngón tay gãi nhẹ lông mày, vẻ ngoài điềm tĩnh đến đáng sợ. “Người vừa đưa cô tới là ai?”
Nàng nheo mắt, quan sát từng cử chỉ của Kiều Ngọc Linh. Nàng cảm giác như bị dồn vào chân tường, tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài cứng cỏi. “Là bạn tôi.”
Trần Ngọc Anh bật cười khẩy. “Bạn cô?”
Kiều Ngọc Linh gật đầu. “Phải. Thì sao?”
Trần Ngọc Anh lắc đầu. “Không. Chẳng sao cả.”
Kiều Ngọc Linh sốt ruột, giọng gấp gáp. “Đến lượt cô. Tại sao Châu lại ở nhà cô?”
Trần Ngọc Anh vẫn giữ nét mặt khó đoán, để lại Kiều Ngọc Linh trong cơn bão cảm xúc: lo lắng, giận dữ, và cả một chút tuyệt vọng. Cuộc trò chuyện như một ván cờ, chẳng ai chịu nhường ai, nhưng sâu thẳm, cả hai đều biết trái tim họ đang hướng về cùng một người – Mai Minh Châu.
"Nó ngã xe, xong còn bị người ta đánh..."
Kiều Ngọc Linh sững sờ, trái tim nàng như ngừng đập một nhịp, hoảng loạn trào dâng khiến miệng lắp bắp không thành lời, đồng tử giãn to như muốn vỡ òa trong cơn sốc. "V... vậy, Châu... có làm sao không?"
Câu hỏi bật ra trong cơn bàng hoàng, nàng như bị ai đó dội thẳng gáo nước lạnh vào người, lạnh buốt đến tận xương. Nàng chỉ muốn lao ngay đến gặp cô, muốn biết cô thế nào, muốn ôm lấy cô mà xoa dịu nỗi sợ đang bóp nghẹt trái tim mình.
"Không, còn thở."
Giọng trả lời lạnh tanh, chẳng chút cảm xúc khiến Kiều Ngọc Linh khựng lại. Nàng thở phào, nhẹ nhõm len lỏi qua l*иg ngực, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn là một mớ bòng bong không thể gỡ. "Tại sao Châu lại không nói gì với tôi chứ?"
Nàng tự hỏi, giọng nhỏ dần như lạc vào khoảng không vô định. "Nói với cô? Muốn biết thì hỏi nó, nó nghĩ gì chẳng ai đoán nổi đâu."
Ánh chiều tà nhuộm cam rực rỡ dần bị những đám mây trắng hiếm hoi nuốt chửng, phía dưới khói bụi mịt mù hòa cùng tiếng còi xe inh ỏi không ngừng, đâm thẳng vào tai nàng như muốn xé toạc sự bình yên mong manh. Bờ hồ gần đó bắt đầu rộn ràng, từng tốp ba tốp năm người già thong dong chạy bộ, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng rối bời của nàng.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại ré lên, phá tan bầu không khí trầm mặc đang bao trùm. Trần Ngọc Anh nhấc máy, bên kia đầu dây là âm thanh dồn dập, gấp gáp như lửa cháy không thể chờ thêm giây nào. Dù không bật loa ngoài, vài âm thanh đứt quãng vẫn lọt vào tai Kiều Ngọc Linh. "Ngọc Anh ơi, tao thấy hai thằng đánh tao tối tuần trước đấy, chúng nó vừa vào quán bi-a gần nhà mày."
Trần Ngọc Anh trợn mắt, không chần chừ. "Đợi tao."
Kiều Ngọc Linh nghe được giọng nói ấy, giọng của Mai Minh Châu, người mà hơn một tuần qua nàng thèm khát được nghe lại. Cảm xúc trong nàng dâng trào như sóng vỡ bờ, vừa mừng vừa lo, đôi môi mấp máy không thành tiếng khi vài mẩu chuyện đáng sợ lọt vào tai, những điều lẽ ra không nên tồn tại. Nàng run run hỏi lại. "Châu có chuyện gì sao?"
Trần Ngọc Anh không đáp, tay đã lướt nhanh trên màn hình điện thoại, tìm tên người yêu trong danh bạ rồi nhấn gọi. Chuông vừa reo chưa đầy năm giây, đầu bên kia đã bắt máy. "Alo, anh đây." Giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên.
"Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở nhà."
"Qua nhà em ngay lập tức."
"Có chuyện gì à?"
"Qua đi đừng nói nhiều, tí có gì em nói cho."
"A, anh biết rồi."
Trần Ngọc Anh đứng bật dậy, gọi phục vụ tính tiền nước, động tác nhanh gọn như không thể chậm trễ thêm. Kiều Ngọc Linh vẫn ngồi đó, câu hỏi chưa được giải đáp khiến lòng nàng như lửa đốt, khuôn mặt xinh đẹp giờ lộ rõ vẻ sợ hãi xen lẫn bứt rứt.
"Châu bị làm sao vậy?" Kiều Ngọc Linh lo lắng hỏi.
Trần Ngọc Anh chẳng thèm ngoảnh lại, bước vội ra khỏi quán, lạnh lùng buông một câu: "Muốn biết thì đi theo tôi." Chẳng kịp để Kiều Ngọc Linh phản ứng, cô đã phóng lên xe máy, lạng lách như cơn gió, thoắt cái gần biến mất trên con đường đông đúc. Dòng người chen chúc, tiếng còi xe inh ỏi át đi tầm nhìn và cả sự kiên nhẫn của Kiều Ngọc Linh. Nàng bấu chặt vai Đỗ Tiến Hoàng, hét lên: "Bám theo! Nhanh lên, đừng để mất dấu!"
Đỗ Tiến Hoàng cắn răng, cố giữ bình tĩnh dù lòng đầy bất an. Từ lúc rời quán, Kiều Ngọc Linh cứ lẩm bẩm gì đó, ánh mắt thất thần, giờ lại cáu gắt khiến hắn hoang mang. Rốt cuộc nàng gặp chuyện gì? Người phụ nữ vừa rồi là ai? Hắn muốn hỏi, nhưng trước mắt chỉ có thể tập trung lái xe, bám theo chiếc bóng mờ dần của Trần Ngọc Anh. Một giây lơ là, cả hai sẽ lạc mất cô.
Về đến nhà trọ, Trần Mạnh Hùng đã đứng đợi sẵn. Kiều Ngọc Linh vừa đặt chân xuống đất đã vội lao đến chỗ thùng nhựa, hét lớn: "Bác chủ nhà ơi, cho cháu mượn cái điếu cày!"
Tiếng nàng vang lên giữa sân khiến bác chủ nhà đang tắm dở, đầu còn dính bọt xà phòng, vội xông ra. Ông mặc áo ba lỗ, quần đùi, đôi mắt trợn trừng khiến Kiều Ngọc Linh và Đỗ Tiến Hoàng giật mình, miệng lí nhí chào. Bác chủ nhà quét mắt nhìn cả hai, giọng nghi hoặc: "Hai đứa này là…?"
"Là bạn cháu, bác ạ." Trần Ngọc Anh đáp nhanh, ánh mắt sắc lạnh.
"Vậy mượn điếu cày làm gì?" Bác chủ nhà nhíu mày.
"Bọn đánh bạn cháu quay lại quán bi-a. Cháu phải đi trả thù!" Trần Ngọc Anh nghiến răng, sát khí bùng lên trong ánh mắt.
Bác chủ nhà gật gù, hùng hổ: "Vậy à? Ra nhanh kẻo chúng chuồn mất! À, gọi cảnh sát tới luôn đi!" Ông quay vào nhà, còn Trần Ngọc Anh chẳng chần chừ, tiện tay nhấc cái điếu cày trong thùng nhựa, bước đi đầy quyết tâm.
Trần Mạnh Hùng lẽo đẽo theo sau, tim đập thình thịch, khẽ nói: "Ngọc Anh, bình tĩnh, có gì từ từ nói chuyện em nhé." Nhưng ánh mắt cô khiến anh lạnh gáy, chỉ biết cầu mong mọi chuyện không đi quá xa.
Kiều Ngọc Linh và Đỗ Tiến Hoàng đứng sững, bị khí thế của Trần Ngọc Anh dọa cho câm nín. Đỗ Tiến Hoàng lẩm bẩm trong đầu: "Đi đánh thuê à? Bạn bè gì mà căng thế này?" Hắn cố lục lọi ký ức, nhưng những gương mặt cũ đã mờ nhạt từ lâu. Chợt nhận ra Kiều Ngọc Linh đã chạy theo Trần Ngọc Anh từ bao giờ, hắn vội đuổi theo, lòng rối như tơ vò.
Trước quán bi-a, Mai Minh Châu lấp ló ngoài cửa, đôi mắt căng thẳng dán chặt vào hai chiếc xe máy màu xanh và hồng vẫn dựng đó. "Châu!" Một giọng ồm ồm vang lên khiến cô giật bắn, quay phắt lại. Là bác chủ nhà trọ của Trần Ngọc Anh.
Cô lắp bắp: "Ôi, bác ạ!"
"Mấy thằng kia đâu?" Ông gầm lên.
7
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
