TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49: Quay lại nhìn tao

"Trong quán, bác ạ. Cháu… cháu không dám vào." Mai Minh Châu cúi đầu, giọng nhỏ dần.

"Để bác!" Ông hùng hổ bước tới, còn Mai Minh Châu chỉ dám chỉ tay về phía hai chiếc xe, tim đập thình thịch.

Chủ quán bi-a, một người phụ nữ U50 quen biết với bác chủ nhà, sau khi nghe chuyện đã gật đầu đồng ý giúp.

Bà gọi chủ nhân hai chiếc xe ra. Cùng lúc, Trần Ngọc Anh sải bước vào quán, khí thế ngút trời, tay cầm điếu cày, theo sau là Trần Mạnh Hùng và hai người khác. Mai Minh Châu đứng ngoài, đồng tử giãn ra, bám chặt cột quán để khỏi ngã quỵ. Cô chết lặng, không tin nổi vào mắt mình.

Kiều Ngọc Linh lao vào, mắt đảo quanh và bắt gặp ngay Mai Minh Châu đang khập khiễng dựa vào thanh sắt ngoài hiên. Gương mặt cô đầy vết xước, một đường gần mắt, không dài nhưng đủ khiến người khác xót xa, và một vết nhỏ ở cằm đã khô, có dấu hiệu để lại sẹo. Kiều Ngọc Linh run rẩy, nước mắt trào ra. Nàng lao tới ôm chầm lấy Mai Minh Châu, nghẹn ngào không nói nên lời.

Mai Minh Châu sững sờ, lòng dâng lên nỗi hổ thẹn. Nàng oán giận cô cũng được, nhưng cô chỉ đứng đó, để mặc Kiều Ngọc Linh ôm chặt. Tay cô lơ lửng giữa không trung, rồi bất lực buông thõng. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra dự cảm của mình chẳng sai, người trước mặt, dù gần gũi đến đâu, vẫn không thể thuộc về cô.

Đỗ Tiến Hoàng đứng phía sau, tim như thắt lại khi thấy Kiều Ngọc Linh khóc nức nở. Hắn muốn chạy tới ôm nàng, muốn xoa dịu nỗi đau ấy, nhưng chân như bị chôn chặt. Máu trong người hắn sôi lên, gân xanh trên trán nổi rõ, tay nắm chặt đến run. Ban đầu, hắn tưởng người Kiều Ngọc Linh ôm là con trai, cơn giận bùng lên ngùn ngụt. Nhưng khi nhìn kỹ, ký ức cũ ùa về. Mai Minh Châu, cô bạn cùng lớp cấp ba, tomboy đầu tiên của trường, người mà hắn từng ấn tượng vì sự nổi bật giữa đám đông. Hắn sững sờ, cơn giận dần nguôi, chỉ còn lại nỗi xót xa và hàng tá câu hỏi không lời đáp.

Hai tên kia nghênh ngang bước ra theo tiếng gọi của chủ quán, ban đầu còn hếch mặt tự đắc, nhưng vừa trông thấy Mai Minh Châu, chúng lập tức tái mét, hoảng loạn đến run người, nhất là khi nhận ra đám đông đang vây quanh. Một tên còn lăm lăm cây điếu cày trong tay, ánh mắt láo liên.

"Là hai thằng đấy chú ạ. Chính chúng đã đánh cháu rồi bỏ chạy!" Mai Minh Châu gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu bừng lên lửa giận, tay chỉ thẳng vào mặt chúng, từng lời như rít qua kẽ răng.

Trần Ngọc Anh đứng đó, sát khí toát ra ngùn ngụt, chẳng buồn chờ bố nàng lên tiếng. Nàng lao tới một bước, cây điếu cày gỗ chạm trổ tinh xảo mà bố mới sắm cũng bị nàng giật phăng theo. Mắt nàng trợn trừng, tay nắm chặt cán gỗ, gầm lên như sấm: "Mẹ hai thằng chó! Ai cho chúng mày dám động vào bạn bà? Đã ngu đường ngu lối còn đánh người, hôm nay không đánh chết chúng mày, tao thề không làm người!"

Chỉ trong tích tắc, cây điếu cày vụt khỏi tay nàng nhanh đến mức chẳng ai kịp nhìn. Một tiếng "rắc" khô khốc vang lên, xương gãy gọn ghẽ, trúng thẳng vào một tên. Hắn ngã vật ra, ôm người rú lên đau đớn.

Tên còn lại run rẩy, lắp bắp: "Em biết sai rồi, tha cho em đi!" Giọng hắn lạc hẳn, ánh mắt cầu xin thảm hại.

Cây điếu cày rơi xuống đất, âm thanh "cộp" vang vọng, cũng là lúc tên kia ôm mặt gục ngã, lăn lộn kêu la thảm thiết: "A...!"

Trần Mạnh Hùng hoảng hồn lao tới, vội vàng nhặt cây điếu cày, chặn ngang không cho nàng tiếp tục ra tay. Anh kéo nàng sang một bên, giọng gấp gáp: "Em bình tĩnh đi! Đánh người là phạm pháp đấy."

Trần Ngọc Anh cúi gằm mặt, nước mắt trào ra không kìm được. Nàng nghẹn ngào: "Chẳng lẽ tha cho chúng nó? Cùng lắm bị bắt, em chẳng sợ! Cái Châu là con gái mà..." Nàng vỡ òa, vừa tức vừa thương.

Bác chủ quán đứng ngẩn ra, sững sờ nhìn cô gái nhỏ nhắn ngày thường tay yếu chân mềm giờ lại xông pha như chiến thần. Ông chẳng buồn ngăn, chỉ lặng lẽ tiếc cây điếu cày mới mua, suýt xoa trong lòng.

"Tha cho chúng mày thì vết thương trên mặt người yêu tao phải làm sao?" Một giọng nói mềm mại nhưng lạnh buốt bất ngờ vang lên. Đỗ Tiến Hoàng đứng đó, sững sờ như bị sét đánh ngang tai. Hắn không nghe nhầm chứ?

Trần Ngọc Anh lao tới, đứng trước mặt tên còn lại, giáng một cái tát như trời giáng. Tiếng "chát" chói tai khiến người xung quanh rùng mình. Đầu hắn lệch sang một bên, trên mặt in rõ dấu bàn tay đỏ rực với năm ngón rõ mồn một. Hắn ôm mặt, đau đớn rêи ɾỉ. Nhưng Kiều Ngọc Linh đâu dễ dàng buông tha kẻ đã khiến người yêu nàng ra nông nỗi này. Ai cũng tưởng một tát là xong, nhưng không.

Ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng, nàng túm tóc tên đó, kéo mạnh đầu hắn nhổm lên, rồi tung một cú lên gối không chút nương tay. Hắn không kịp phòng bị, mặt mũi xây xẩm, mũi đau nhức dữ dội như muốn vỡ tung. Hắn gào lên một tiếng, gập người xuống, co rúm trốn tránh, chẳng dám phản kháng thêm.

Ngay khoảnh khắc Mai Minh Châu định lao vào ngăn cản, Đỗ Tiến Hoàng đã nhanh hơn một nhịp. Hắn vụt tới, kéo Kiều Ngọc Linh vào vòng tay rắn chắc của mình trước ánh mắt sững sờ của cô. "Linh, đủ rồi đấy. Mày đánh thế này là đủ để nó ám ảnh cả đời, dừng tay đi. Mình chẳng làm gì sai, mình mới là kẻ sai khi động tay với nó." Giọng hắn trầm nhưng đầy uy lực. Kiều Ngọc Linh chẳng hề vùng vẫy khỏi cái ôm ấy, như thể nàng vốn thuộc về hắn, tự nhiên và đầy ý tứ.

Đỗ Tiến Hoàng cao lớn, phong thái chững chạc hơn xưa rất nhiều. Hắn cúi xuống, vòng tay ôm trọn nàng như muốn che chắn cả thế giới khỏi cô gái nhỏ bé này. Chỉ một cái ôm thôi, bóng dáng nàng đã hoàn toàn bị hắn nuốt chửng. Mai Minh Châu bắt gặp ánh mắt hắn, cau có, khıêυ khí©h, sắc lạnh như mũi dao. Cô hít một hơi sâu, cắn chặt răng, cảm giác bất lực ùa về. Thứ bóng đen từ tám năm trước, thứ từng khiến cô chùn bước, giờ lại hiện diện rõ ràng trước mặt, kéo theo nỗi thất vọng đắng chát về chính mình.

Kiều Ngọc Linh khóc, nước mắt lăn dài vì Mai Minh Châu, nhưng người nàng dựa vào lại là Đỗ Tiến Hoàng. Trớ trêu làm sao. May mắn là vụ việc xảy ra ở bãi đỗ xe, cách xa khu đánh bi-a ồn ào. Tiếng nhạc trong quán réo rắt át đi mọi âm thanh hỗn loạn. Chẳng ai để ý đến drama nhỏ này. Vài phút sau, cảnh sát ập tới, tất cả bị lùa lên xe, cùng chuyến đưa về đồn. Cuối cùng, Trần Mạnh Hùng đứng ra bảo lãnh, cả đám được thả tự do.

Mọi chuyện tưởng chừng đã có cái kết êm đẹp, nhưng không. Đỗ Tiến Hoàng bám dính Kiều Ngọc Linh chẳng rời nửa bước, khiến Mai Minh Châu bắt đầu nghi ngờ vị trí của mình trong mớ cảm xúc rối ren này. Đừng đùa chứ, thật nực cười. Trần Mạnh Hùng, chẳng ngại ngần, buột miệng hỏi: "Hai bạn là người yêu hả? Trông đẹp đôi thật đấy." Trần Ngọc Anh chỉ muốn có lại cái điếu cày để đập cho anh một phát, tiếc là vật chứng đã bị tịch thu. Nàng đành trừng mắt, véo mạnh vào đùi anh, khiến anh đau điếng, miệng há hốc kêu thầm trong im lặng.

Đỗ Tiến Hoàng cười nhẹ, đáp: "Chưa phải anh ạ."

Mai Minh Châu nghe mà muốn nghẹn. "Chưa phải?"

Hắn nhấn mạnh từng chữ, như thể đang úp mở điều gì. Chứ không phải là "không phải" sao? Đầu óc cô quay cuồng, mệt mỏi ngửa ra sau. Tại sao cô cứ tự dệt thêm những suy nghĩ dày vò bản thân thế này?

Kiều Ngọc Linh khẽ chau mày, lên tiếng: "Không phải anh ạ, bọn em chỉ là bạn." Nàng liếc sang Mai Minh Châu, bắt gặp nụ cười gượng gạo trên môi cô. Nụ cười ấy là gì chứ? Như thể Mai Minh Châu đang cố vạch ra một ranh giới rõ ràng, đẩy cả hai vào khoảng cách xa xôi.

Trần Ngọc Anh chẳng phải kẻ mù tịt, nàng tinh tường quan sát từng cái nhướn mày, từng bước chân của gã bạn thân của Kiều Ngọc Linh. Rõ như ban ngày, nàng nhận ra hắn ta đang để mắt tới người yêu của bạn mình. Tình bạn khác giới trong sáng ư? Đừng mơ, chỉ có thời gian lâu dài mới dễ nảy sinh thứ tình cảm lằng nhằng ấy thôi.

Mai Minh Châu ngồi đó, khuôn mặt ủ ê như trời sắp đổ mưa, khiến Trần Ngọc Anh nhìn mà phát cáu. Nàng chẳng muốn cô cứ mãi yếu đuối, rệu rã như thế, nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc, đứng bên lề mà ngó nghiêng, chẳng thể nhúng tay vào. Trần Ngọc Anh vỗ nhẹ vai cô, Mai Minh Châu khẽ cười, nụ cười nhạt nhẽo như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng biết, cô lại đang giấu diếm điều gì đó, lại định âm thầm nuốt trôi đống tâm sự ngổn ngang vào lòng, để rồi một ngày nó nổ tung vì chất chứa quá nhiều mà chẳng buồn tiêu hóa.

Đến lúc chia tay, mỗi người một ngả. Mai Minh Châu lầm lũi theo đoàn họ Trần rời đi, bóng dáng gầy guộc, đơn bạc lê bước nặng nề, như thể mỗi chân đeo theo cả tấn đá.

“Châu.” Kiều Ngọc Linh khẽ gọi, giọng nghẹn lại. Cô chậm rãi quay đầu, đôi mắt vô hồn chạm phải ánh mắt đỏ hoe của nàng. Mai Minh Châu nghiêng đầu né tránh, cổ họng như bị thứ gì chặn cứng. Trốn nàng bao lâu nay, giờ đối diện, cô tự thấy mình hèn nhát đến đáng sợ. Chỉ vì chút chuyện cỏn con mà xa cách nàng. Cô ích kỷ quá, chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi sao? Còn xứng đáng với nàng nữa không?

Đỗ Tiến Hoàng đứng đó, như một vị thần hộ mệnh của Kiều Ngọc Linh, ánh mắt sắc lạnh của hắn chiếu thẳng vào Mai Minh Châu, chẳng cần lời nào cũng đủ khiến cô run rẩy. Ngày thường, cô chẳng thèm để tâm đến cái nhìn của hắn, huống chi là sợ. Nhưng giờ thì sao? Cô bất giác thấy mình nhỏ bé trước áp lực vô hình ấy.

Mai Minh Châu khẽ mở miệng, giọng thều thào như sắp cạn sức: “Xin lỗi.”

Hai từ nhẹ bẫng, đơn giản trôi ra.

Kiều Ngọc Linh nghe xong vừa bực vừa đau, nàng cau mày đáp. “Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Mai Minh Châu lặng lẽ theo nàng tới một góc khuất xa xa, Đỗ Tiến Hoàng vẫn đứng đó, ánh mắt dán chặt theo bóng họ. Khi đã khuất hẳn, Kiều Ngọc Linh mới quay lại, còn Mai Minh Châu thì tập tễnh bước tới gần. Kiều Ngọc Linh vuốt lại mái tóc, tiến sát vào cô. Mai Minh Châu cúi mặt, chẳng dám đối diện đôi mắt sắc bén của nàng, dũng khí trong cô đã tan biến từ lâu.

“Quay lại nhìn tao.” Kiều Ngọc Linh gằn giọng.

8

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.