TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47: Đi giải quyết chút chuyện

Kiều Ngọc Linh lê bước trên phố đi bộ, đôi chân nặng nề như đeo chì. Nơi này, cô từng nắm tay nàng dạo bước, giờ chỉ còn nàng đơn độc đối diện cái se sắt của đêm. Sức nàng cạn kiệt, gương mặt tái nhợt như kẻ mất hồn.

"Linh!" Một giọng nói vang lên từ xa. Đỗ Tiến Hoàng, trong bộ đồ bảnh bao, vừa đi chơi với bạn thì bắt gặp nàng. Hắn bước nhanh đến, lo lắng hiện rõ trên mặt. Thấy nàng run rẩy trong chiếc áo sơ mi lụa xanh ngọc mỏng tang, hắn vội cởϊ áσ khoác của mình khoác lên vai nàng.

"Sao lại mặc ít thế này? Lạnh ốm bây giờ! Đã ăn tối chưa? Bảo có gì gọi tao tới đón mà."

Nàng im lặng, chẳng đáp. Đỗ Tiến Hoàng kéo nàng sang góc khuất bên đường, không ép hỏi thêm. Kiều Ngọc Linh ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn. "Tao muốn về nhà." Giọng nàng thều thào, yếu ớt như sắp đứt hơi.

Hắn gật đầu ngay, không chần chừ. Nắm chặt tay nàng, Đỗ Tiến Hoàng dìu nàng lên xe. Ban đầu, nàng thờ ơ, nhưng rồi cảm giác ấm áp từ bàn tay hắn khiến nàng muốn khóc. Hắn giống Mai Minh Châu quá, sự quan tâm, sự dịu dàng. Hay nàng đang nhầm lẫn ai đó? Nàng cắn môi, ngăn dòng nước mắt chực trào. Ngồi sau lưng hắn, bờ vai rộng lớn của Đỗ Tiến Hoàng chắn gió, che bụi, vững chãi như bức tường. Ánh đèn đường, ánh đèn xe lướt qua mắt nàng, nhanh đến chóng mặt. Bờ vai ấy ấm áp, khiến nàng chỉ muốn dựa vào mà quên đi tất cả.

Đỗ Tiến Hoàng đưa Kiều Ngọc Linh về trước nhà trọ. Hắn đứng lại, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng, như nuối tiếc khoảnh khắc nàng ngồi sau xe hắn, rồi mới quay đi. Nàng ngã vật xuống giường, đôi mắt díp lại, mệt mỏi. Hình ảnh cô hiện lên trong tâm trí, khuôn mặt buồn bã, phiền muộn của đêm ấy. Rồi Đỗ Tiến Hoàng bất chợt xuất hiện, nụ cười rạng rỡ, tay cầm bó hoa lớn, tỏa sáng như ánh mặt trời.

Nhưng ngay sau đó, Mai Minh Châu lại hiện ra. Đôi mắt mở to, run rẩy, nụ cười châm biếm nhếch lên đầy khinh miệt. Cô quay lưng, bước đi không chút do dự, biến mất vào bóng tối dù nàng gào khản tiếng gọi theo. Còn Đỗ Tiến Hoàng vẫn đứng đó, rực rỡ, đối lập hoàn toàn với bóng hình lạnh lùng của cô. Kiều Ngọc Linh nằm bất động, lòng rối như tơ vò, chẳng biết đâu là lối thoát.

Kiều Ngọc Linh giật bắn mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra thấm đẫm cả áo, khiến nàng run rẩy trong cơn mơ vừa thoát ra. Đã 12 giờ khuya, trời tối đen như mực, kim đồng hồ lặng lẽ chỉ sang 0 giờ sáng.

Nàng vội vã bật nước nóng, lau qua người cho bớt cái cảm giác ẩm ướt khó chịu, rồi trèo lên giường nằm, lòng vẫn bồn chồn không yên. Điện thoại im lìm như tờ, bật lên chỉ thấy vài tin nhắn lẻ tẻ từ nhóm công ty, thêm một dòng hỏi thăm từ Đỗ Tiến Hoàng.

Còn Mai Minh Châu thì như biến mất, tin nhắn gửi đi từ lâu đã phủ đầy “màng nhện”, chẳng thấy hồi âm, cuộc gọi thì toàn gọi nhỡ. Nàng tự hỏi, phải làm sao đây? Công khai một mối quan hệ, nhất là chuyện yêu đương, đâu phải trò đùa? Nếu giấu mãi, chẳng phải sẽ bất công với người mình yêu sao?

Nàng tự nhủ, sẽ công khai, nhưng phải đợi ngày gặp lại cô ấy. Nàng cần nói rõ ràng, lỗi một phần ở nàng, nhưng cũng là ở cái cách Mai Minh Châu chọn im lặng mà bỏ mặc tất cả. Cơn tức giận xen lẫn nỗi nhớ khiến tim nàng thắt lại.

Cuối tuần, nàng vội vàng thu xếp về quê, mang theo vài món đồ lặt vặt. Chẳng hiểu ai mách lẻo gì mà sáng hôm sau, Đỗ Tiến Hoàng đã nghênh ngang đậu xe dưới nhà nàng. Mẹ nàng thì hồ hởi ra mặt, đón hắn như con rể tương lai, rõ là bà ưng ý từ lâu. Kiều Tiến Long, thằng em nghịch ngợm, quấn lấy hắn, toe toét gọi “anh rể” rồi được dúi cho mấy đồng tiêu vặt, mắt sáng rỡ.

Kiều Ngọc Linh nhìn mà nóng mặt, lập tức quát em trả lại tiền. Thằng bé nhăn nhó, mếu máo như sắp khóc, nhưng nàng không xuôi lòng. Nàng móc túi, lôi tiền ra dúi vào tay Đỗ Tiến Hoàng. “Cầm lấy.”

Hắn cười khẩy, đẩy lại. “Không cần, lâu rồi mới về, cho ít quà thôi mà.”

“Chẳng liên quan. Quà thì cho nó gói bim bim hay cây kẹo là được. Hai trăm là quá nhiều, tiêu vặt linh tinh ai mà quản nổi. Thằng Long, trả anh ngay, không tao mách mẹ!”

“Ơ, chị…” Kiều Tiến Long lí nhí, mặt xị xuống.

Đỗ Tiến Hoàng chen vào, giọng trêu chọc. “Thôi, cho em nó chứ cho mày đâu mà.”

Nàng trợn mắt, gằn giọng quát lớn. “Nhanh, tao nói mày có nghe không?”

“Đây.” Kiều Tiến Long hậm hực, bĩu môi, giậm chân chạy tới trả tiền, mắt vẫn luyến tiếc nhìn đồng tiền trong tay Đỗ Tiến Hoàng. Hắn xoa đầu cậu, nhẹ nhàng an ủi. “Khi nào rảnh, anh đèo em đi chơi.”

“A, được không anh? Bao giờ đi?”

“Em nghỉ học thì đi. Tối mai thứ Bảy đúng không? Anh đèo đi ăn xiên bẩn.”

“Ok, hoan hô! Anh nhớ giữ lời đấy.” Kiều Tiến Long reo lên, nhảy cẫng, vỗ tay rộn ràng.

Kiều Ngọc Linh nghe mà chẳng buồn để tâm, lòng nàng giờ chỉ muốn thu dọn đồ đạc thật nhanh để quay lại thành phố. Chuyện Đỗ Tiến Hoàng thích nàng, nàng vờ như không biết. Hắn là bạn, nàng không muốn mất tình bạn ấy, nhưng cái cách hắn cứ vô tư chen vào đời nàng khiến nàng ngột ngạt.

Trần Ngọc Anh đẩy cửa bước vào nhà, cảnh tượng quen thuộc hiện ra: Mai Minh Châu đang ngả người trên giường, tay bốc đồ ăn vặt, miệng nhai nhồm nhoàm. Cơm canh đã được nấu sẵn từ lâu, nhưng vì chờ nàng về muộn mà giờ đã nguội tanh nguội ngắt.

Mai Minh Châu chẳng buồn rời mắt khỏi màn hình tivi, thờ ơ hỏi: "Mày đi đâu về đấy?"

"Đi giải quyết chút chuyện." Trần Ngọc Anh đáp gọn, tay tháo giày.

"Chuyện gì thế?" Mai Minh Châu tò mò ngoảnh sang.

"Mày biết làm gì? Chuyện của tao, thế thôi." Nàng cắt ngang, thoáng cáu gắt.

Mai Minh Châu chẳng buồn đào sâu, cô vắt chân lên ghế, cười khanh khách xem hài trên tivi. Tiếng cười sảng khoái của cô vang lên, kéo theo ánh nhìn lặng lẽ của Trần Ngọc Anh từ chiếc gương gần đó. Chỉ những khoảnh khắc này, khi nụ cười hồn nhiên nở rộ trên môi Mai Minh Châu, nàng mới cảm nhận được cô thật sự đang vui, thật sự ổn rồi.

"Tắm đi rồi còn ăn cơm, nguội hết cả rồi." Mai Minh Châu nhắc, mắt vẫn dán vào màn hình.

"Đun nóng lại đi." Trần Ngọc Anh quăng lại một câu.

"Chịu, lười lắm." Cô nhún vai, tỉnh bơ.

"Đồ lười." Nàng bĩu môi.

Mai Minh Châu nghe vậy thì ngửa cổ lên, gân giọng cãi: "Mày bảo ai lười? Tao mà lười thì đã đếch nấu cơm cho mày đâu nhé."

Trần Ngọc Anh lập tức quát lại, giọng đanh thép: "Mày đếch nấu thì ai nấu? Mày hiện tại đang ở ké nhà ai, ai cho mày tắm nhờ, ăn nhờ, ngủ nhờ hả?"

Mai Minh Châu cứng họng, môi mím chặt, mặt nghệt ra như bị khóa mõm chỉ sau vài câu của nàng. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi cô bất ngờ đổi giọng, nũng nịu: "Bạn ơi, mình yêu bạn."

"Cút, lát ra đường ngủ." Trần Ngọc Anh gắt, chẳng chút mủi lòng.

Mai Minh Châu ôm ngực, giả vờ đau khổ: "Ôi không, bạn ơi mình xin lỗi! Để mình đun nóng thức ăn lại cho bạn nhé, lát mình còn làm ấm giường cho bạn nữa!"

Trần Ngọc Anh nhếch môi: "Chỉ được thế là nhanh."

Nói xong, nàng ôm bộ quần áo ngủ thẳng tiến vào nhà tắm, để lại Mai Minh Châu lăng xăng bên đem đồ lên bếp.

Lát sau, mùi thịt kho trứng thơm lừng bốc lên. "Thịt kho trứng đấy. Ăn đi, nhìn cái gì?" Mai Minh Châu vừa nói vừa gắp một miếng to, nhai ngấu nghiến. Trần Ngọc Anh liếc cô, ánh mắt thoáng khó chịu.

"Đen ngòm." Nàng nhận xét.

"Phải đun đường lấy màu thôi." Mai Minh Châu nhún vai đáp.

"Làm người ta phải nhìn đẹp mắt mới ăn ngon được. Trông..." Trần Ngọc Anh chưa kịp nói hết câu, Mai Minh Châu đã hừ nhẹ: "Chê thì miễn ăn."

Cô mặc kệ nàng bình phẩm, tiếp tục thưởng thức bữa cơm.

Trần Ngọc Anh đưa mắt nhìn sang, dừng lại ở vết xước đã khô vảy trên khuôn mặt Mai Minh Châu. Nàng khẽ thở dài, giọng dịu đi: "Tí ăn xong thì bôi thuốc mỡ hôm đi viện mua về vào nhé. Xước trên mặt kết vảy rồi đấy. Bôi vào không lúc bong vảy lại thành sẹo."

Mai Minh Châu gật gù, miệng vẫn nhai đều đều.

Trần Ngọc Anh quắc mắt: "Xong uống thuốc bổ xương đi cho nhanh khỏe rồi phắn khỏi nhà tao." Nàng thở dài, ánh mắt lướt qua cô bạn như nhìn một đứa trẻ ngỗ ngược, rồi dừng lại trên mâm đĩa thịt nướng. Vài miếng mỡ trắng nhờn nhợt nằm chỏng chơ, thứ cô chẳng buồn động đũa. Nàng sững sờ, cơn giận bùng lên như lửa cháy, miệng há hốc, tay vung lên gõ cái "cốc" thật lực vào đầu cô bạn, quát lớn: "Con chó này! Tao lo cho mày muốn chết, vậy mà mày ăn hết thịt nướng, để lại mấy miếng mỡ cho chó gặm hả? Hả?"

Mai Minh Châu ôm đầu, nhăn nhó kêu lên: "Đau! Mày đấm đầu tao làm gì? Bảo ăn thì không ăn, ngồi lải nhải hoài, tao chẳng đớp hết luôn."

"Con chó này! Tao lo cho mày mà mày vô ơn, đối xử với tao thế à." Trần Ngọc Anh gầm gừ, tay vẫn lăm le như muốn đánh thêm phát nữa.

"Ting!" Tiếng lò nướng vang lên giòn tan, cắt ngang cơn bão. Mai Minh Châu chỉ tay về phía lò, giọng tỉnh bơ: "Tao nướng cho mày mẻ khác kia kìa. Mẻ này nguội, tao ăn trước. Má mày đánh đau vãi!"

Trần Ngọc Anh nghe xong thì khựng lại, miệng há ra, tay vội đưa lên che, lòng chợt dâng trào cảm giác có lỗi. Nàng lao tới, ôm lấy đầu cô bạn, xoa xoa, thổi phù phù, giọng chuyển sang nức nở: "Ôi bạn ơi! Mình hiểu lầm bạn sao nổi! Bạn ơi, mình xin lỗi mà. Mình xoa cho bạn, thổi phù phù cho bạn nhé, mình lỡ làm bạn đau rồi, hmu hmu..."

"Mẹ mày! Đừng giả nai rồi quay sang khạc nhổ bọt lên đầu tao." Mai Minh Châu đẩy nàng ra, mặt nhăn như khỉ.

"Eo, kinh tởm! Tao không ngờ mày lại nghĩ xấu cho bạn bè thế." Trần Ngọc Anh bật lại, mắt long lên nhìn cô như thể nhìn một sinh vật ngoài hành tinh. Nhưng rồi, mùi thơm ngậy từ lò nướng phả tới, đánh thức mọi giác quan của nàng. Vậy mà nàng lại... lười nhúc nhích.

Trần Ngọc Anh đổi giọng, ngọt như mật: "Bạn ơi."

Mai Minh Châu gắp miếng rau, thờ ơ: "Sao bạn?"

"Bạn có thể..."

"Muốn ăn thì tự lấy."

Trần Ngọc Anh bĩu môi: "Tao không ngờ mày là con người có trái tim lạnh giá."

"Cái định mệnh! Ôi Cám! Người con gái khuyết tật của đời anh ngồi im đấy, anh đi lấy thịt nướng cho em ăn nhé." Mai Minh Châu vừa chửi vừa đứng dậy, tay thoăn thoắt lôi khay thịt nóng hổi ra.

Trần Ngọc Anh chẳng buồn để tâm lời cô bạn châm chọc, chỉ cười khoái chí, tay nhận khay thịt, mắt sáng rỡ: "Yêu anh nhớ."

"Ừ em." Mai Minh Châu đáp gọn, khóe miệng khẽ nhếch lên.

5

0

1 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.