0 chữ
Chương 29
Chương 29: Đừng nói bố mẹ
Kiều Tiến Long thoáng ngẩn người, đôi mắt trống rỗng như lạc vào cõi mơ, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mai Minh Châu lặng lẽ quan sát sắc mặt cậu, khóe môi khẽ cong lên, một nụ cười tinh nghịch lướt qua. Kiều Ngọc Linh nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo mạnh một cái, khiến cô lảo đảo bước tới bên cạnh.
“Đây là con gái, là người yêu tao.” Kiều Ngọc Linh dứt khoát tuyên bố, giọng nói vang lên đầy kiêu hãnh.
Mai Minh Châu sững sờ, không ngờ nàng lại giới thiệu mình một cách thẳng thắn như thế. Trái tim cô khẽ rung lên, vừa ngượng ngùng vừa ấm áp. Kiều Tiến Long ban đầu ngơ ngác, đầu óc chưa kịp tiêu hóa câu nói của chị. Nhưng cái bụng đói cồn cào giữa trưa muộn đã kéo cậu về hiện thực. Cậu lập tức nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh sự thân thiện.
“Ồ, em chào chị. Mới đầu em thấy chị giống con trai, ai ngờ đâu.” Cậu nói, giọng điệu hồn nhiên pha chút trêu đùa.
Nhìn Kiều Tiến Long niềm nở, không chút gượng ép hay miễn cưỡng, Mai Minh Châu khẽ thở phào, lòng nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng cái bụng đói của cậu chẳng để cậu yên. Một tiếng réo vang lên từ bụng khiến Kiều Tiến Long đỏ mặt, ngại ngùng gãi đầu. Cậu vội vàng chạy xuống tầng, đôi chân thoăn thoắt như muốn trốn đi. Trước khi đi, cậu quay lại, liếc nhìn hai người.
“Chị ăn trưa chưa? Em tìm gì ăn đây.” Cậu hỏi.
Cả hai đều lắc đầu, bảo đã ăn rồi. Kiều Tiến Long bĩu môi, lẩm bẩm gì đó rồi lười biếng mở tủ, lấy đại một gói mì tôm. Trưa nắng nóng, cậu chẳng buồn nấu nướng cầu kỳ. Kiều Ngọc Linh quay sang cô, ánh mắt dịu dàng nhưng ra lệnh.
“Vào phòng chờ tao.” Nàng nói, rồi bước xuống tầng. Nàng lục lọi trong bếp, tìm ít thịt để nấu cùng mì tôm cho cậu em. Trong căn bếp nhỏ giờ chỉ còn hai chị em, không khí bỗng trở nên nghiêm túc. Kiều Tiến Long ngừng động tác, đôi tay đặt lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng chị mình.
“Chị, chị thích con gái à?” Cậu hỏi, giọng trầm và đầy nghiêm túc.
Kiều Ngọc Linh khựng lại một giây, rồi gật đầu, ánh mắt kiên định. “Ừ. Đừng nói cho bố mẹ.”
“Em biết rồi.” Kiều Tiến Long đáp, giọng chắc chắn. Nàng thở phào, đôi vai thả lỏng. Nhìn khuôn mặt cậu nhìn mặt cậu phỗng nghệt ra, nàng biết cậu đang nghĩ ngợi, giờ đã chín chắn, không còn là đứa trẻ ngây thơ. Nhưng nàng chẳng bận tâm, để mặc cậu với những suy tư. Nàng bước lên tầng, cái nóng oi ả khiến nàng khó chịu, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Lên tới nơi, Kiều Ngọc Linh bất ngờ khi thấy Mai Minh Châu không ngồi trên giường như nàng dặn. Thay vào đó, cô đứng nép mình cạnh cửa phòng, lưng tựa vào tường, dáng vẻ nhút nhát như kẻ vừa làm điều gì sai trái. Cô ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, dường như đang hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Kiều Ngọc Linh nhíu mày, bước tới gần. “Sao lại đứng đây, mắc gì phải đứng khổ thế?”
Mai Minh Châu đứng thẳng dậy, mím chặt môi, đôi tay đan vào nhau như muốn giấu đi sự bối rối. Cô không biết phải nói gì. Em trai nàng sẽ nghĩ sao về cô? Nếu cậu không chấp nhận, liệu cô và nàng có thể tiếp tục? Những suy nghĩ rối bời khiến lòng cô nặng trĩu. Kiều Ngọc Linh nhìn cô, ánh mắt tinh nghịch lóe lên. Nàng đưa tay véo má cô, cảm nhận làn da mềm mại dưới đầu ngón tay. “Đừng lo nghĩ nhiều, thằng Long nó không nghĩ gì đâu.” Nàng trấn an.
Mai Minh Châu nghe nàng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an. Ánh mắt cô trầm xuống, để lộ chút lo lắng. Kiều Ngọc Linh bĩu môi, tay đột nhiên véo mạnh hơn, khiến má cô đau điếng. Mai Minh Châu kêu lên, giọng run rẩy. “A, đau đau đau…”
“Bảo mày đừng có nghĩ thì đừng có nghĩ, lì lợm không nghe.”
“Tao có nghĩ gì đâu.”
“Còn dám nói dối tao. Mặt đờ đẫn ra thế kia.”
Biết không thể qua mắt nàng, Mai Minh Châu cười nhẹ, giơ tay như đầu hàng. “Không nghĩ. Không nghĩ.”
Cả hai trở lại giường, nằm dài nghỉ ngơi. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạt trần kêu vo vo. Kiều Ngọc Linh bỗng nhớ ra điều gì, nàng quay sang.
“Bao giờ mày lên Hà Nội?”
“Sáng sớm ngày mai. Mày thì sao?” Mai Minh Châu đáp, mắt nhìn nàng.
“Cũng thế.”
“Thế mai tao qua đón đi.” Mai Minh Châu nói, Kiều Ngọc Linh "ừm" một tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy mong chờ.
Buổi chiều trôi qua, nắng dần tan, nhường chỗ cho hoàng hôn. Ánh sáng vàng cam phủ lên mọi thứ, ấm áp mà dịu dàng. Mai Minh Châu nhận được tin nhắn từ phụ huynh, giục cô về sớm. Cô định rời đi, nhưng không nói với Kiều Ngọc Linh rằng đó là Nguyễn Xuân Hòa gọi. Kiều Ngọc Linh nhất quyết không cho cô đi. Đến năm giờ chiều, khi dòng người tan ca, tan học bắt đầu đông đúc, nàng mới miễn cưỡng thả người. Đứng trước cửa nhà, Kiều Ngọc Linh nắm chặt tay cô, ánh mắt lưu luyến. “Đừng đi.” Giọng nhỏ như nài nỉ.
Mai Minh Châu mỉm cười, trái tim ấm áp lạ thường. Đây là cảm giác có người yêu sao? Cô cũng không muốn rời xa nàng. Hai người không dám nắm tay công khai, chỉ dám để ngón út móc vào nhau, lắc lư qua lại. Kiều Tiến Long từ trên tầng bước xuống, bắt gặp cảnh chị mình níu kéo người yêu. Cậu đứng đó, ánh mắt đánh giá không chút che giấu.
“Chị em không cho chị về à? Tội nghiệp chị Châu. Chị, chị cho chị ấy về còn cơm nước chứ. Sắp sáu giờ rồi.” cậu nói với giọng trêu chọc.
Kiều Ngọc Linh lườm cậu, tức giận quát. “Mày thì biết cái gì. Lượn vào trong nhà, đi nấu cơm đi.”
Đúng lúc đó, cánh cửa sắt kêu “két” một tiếng, bị kéo mạnh sang một bên. Ánh sáng bên ngoài tràn vào, chiếu sáng căn phòng tối om. Hai người giật mình, vội buông tay, nghiêng đầu nhìn ra. Lương Khánh Toàn vừa đi làm về, dáng vẻ mệt mỏi. Bà nhíu mày, bực bội vì cửa hàng đóng kín, con trai con gái ở nhà mà không chịu mở cửa buôn bán.
“Hai đứa kia, làm cái gì mà không mở cửa để bán hàng, đóng cửa hết thế này? Dậy chưa hả?” Bà quát lớn, giọng đầy khó chịu.
Bà bước vào, bất ngờ phát hiện một người lạ. Nhíu mày, bà quan sát Mai Minh Châu, cảm giác quen thuộc lướt qua. “Cháu chào cô ạ.” Mai Minh Châu vội cúi đầu, giọng run run, tim đập thình thịch như vừa bị bắt quả tang làm chuyện gì mờ ám.
Lương Khánh Toàn nhận ra cô, ký ức về lần gặp trước dần hiện lên. Cơn bực tức trong lòng bà dịu đi, thay vào đó là nụ cười xã giao. “Cháu tên gì nhỉ? Lâu quá không gặp cô quên mất rồi.”
“Cháu tên Châu ạ.” Mai Minh Châu đáp, cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay khẽ run sau lưng để lộ sự căng thẳng.
“Đây là con gái, là người yêu tao.” Kiều Ngọc Linh dứt khoát tuyên bố, giọng nói vang lên đầy kiêu hãnh.
Mai Minh Châu sững sờ, không ngờ nàng lại giới thiệu mình một cách thẳng thắn như thế. Trái tim cô khẽ rung lên, vừa ngượng ngùng vừa ấm áp. Kiều Tiến Long ban đầu ngơ ngác, đầu óc chưa kịp tiêu hóa câu nói của chị. Nhưng cái bụng đói cồn cào giữa trưa muộn đã kéo cậu về hiện thực. Cậu lập tức nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh sự thân thiện.
Nhìn Kiều Tiến Long niềm nở, không chút gượng ép hay miễn cưỡng, Mai Minh Châu khẽ thở phào, lòng nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng cái bụng đói của cậu chẳng để cậu yên. Một tiếng réo vang lên từ bụng khiến Kiều Tiến Long đỏ mặt, ngại ngùng gãi đầu. Cậu vội vàng chạy xuống tầng, đôi chân thoăn thoắt như muốn trốn đi. Trước khi đi, cậu quay lại, liếc nhìn hai người.
“Chị ăn trưa chưa? Em tìm gì ăn đây.” Cậu hỏi.
Cả hai đều lắc đầu, bảo đã ăn rồi. Kiều Tiến Long bĩu môi, lẩm bẩm gì đó rồi lười biếng mở tủ, lấy đại một gói mì tôm. Trưa nắng nóng, cậu chẳng buồn nấu nướng cầu kỳ. Kiều Ngọc Linh quay sang cô, ánh mắt dịu dàng nhưng ra lệnh.
“Chị, chị thích con gái à?” Cậu hỏi, giọng trầm và đầy nghiêm túc.
Kiều Ngọc Linh khựng lại một giây, rồi gật đầu, ánh mắt kiên định. “Ừ. Đừng nói cho bố mẹ.”
“Em biết rồi.” Kiều Tiến Long đáp, giọng chắc chắn. Nàng thở phào, đôi vai thả lỏng. Nhìn khuôn mặt cậu nhìn mặt cậu phỗng nghệt ra, nàng biết cậu đang nghĩ ngợi, giờ đã chín chắn, không còn là đứa trẻ ngây thơ. Nhưng nàng chẳng bận tâm, để mặc cậu với những suy tư. Nàng bước lên tầng, cái nóng oi ả khiến nàng khó chịu, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Kiều Ngọc Linh nhíu mày, bước tới gần. “Sao lại đứng đây, mắc gì phải đứng khổ thế?”
Mai Minh Châu đứng thẳng dậy, mím chặt môi, đôi tay đan vào nhau như muốn giấu đi sự bối rối. Cô không biết phải nói gì. Em trai nàng sẽ nghĩ sao về cô? Nếu cậu không chấp nhận, liệu cô và nàng có thể tiếp tục? Những suy nghĩ rối bời khiến lòng cô nặng trĩu. Kiều Ngọc Linh nhìn cô, ánh mắt tinh nghịch lóe lên. Nàng đưa tay véo má cô, cảm nhận làn da mềm mại dưới đầu ngón tay. “Đừng lo nghĩ nhiều, thằng Long nó không nghĩ gì đâu.” Nàng trấn an.
Mai Minh Châu nghe nàng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an. Ánh mắt cô trầm xuống, để lộ chút lo lắng. Kiều Ngọc Linh bĩu môi, tay đột nhiên véo mạnh hơn, khiến má cô đau điếng. Mai Minh Châu kêu lên, giọng run rẩy. “A, đau đau đau…”
“Bảo mày đừng có nghĩ thì đừng có nghĩ, lì lợm không nghe.”
“Tao có nghĩ gì đâu.”
“Còn dám nói dối tao. Mặt đờ đẫn ra thế kia.”
Biết không thể qua mắt nàng, Mai Minh Châu cười nhẹ, giơ tay như đầu hàng. “Không nghĩ. Không nghĩ.”
Cả hai trở lại giường, nằm dài nghỉ ngơi. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạt trần kêu vo vo. Kiều Ngọc Linh bỗng nhớ ra điều gì, nàng quay sang.
“Bao giờ mày lên Hà Nội?”
“Sáng sớm ngày mai. Mày thì sao?” Mai Minh Châu đáp, mắt nhìn nàng.
“Cũng thế.”
“Thế mai tao qua đón đi.” Mai Minh Châu nói, Kiều Ngọc Linh "ừm" một tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy mong chờ.
Buổi chiều trôi qua, nắng dần tan, nhường chỗ cho hoàng hôn. Ánh sáng vàng cam phủ lên mọi thứ, ấm áp mà dịu dàng. Mai Minh Châu nhận được tin nhắn từ phụ huynh, giục cô về sớm. Cô định rời đi, nhưng không nói với Kiều Ngọc Linh rằng đó là Nguyễn Xuân Hòa gọi. Kiều Ngọc Linh nhất quyết không cho cô đi. Đến năm giờ chiều, khi dòng người tan ca, tan học bắt đầu đông đúc, nàng mới miễn cưỡng thả người. Đứng trước cửa nhà, Kiều Ngọc Linh nắm chặt tay cô, ánh mắt lưu luyến. “Đừng đi.” Giọng nhỏ như nài nỉ.
Mai Minh Châu mỉm cười, trái tim ấm áp lạ thường. Đây là cảm giác có người yêu sao? Cô cũng không muốn rời xa nàng. Hai người không dám nắm tay công khai, chỉ dám để ngón út móc vào nhau, lắc lư qua lại. Kiều Tiến Long từ trên tầng bước xuống, bắt gặp cảnh chị mình níu kéo người yêu. Cậu đứng đó, ánh mắt đánh giá không chút che giấu.
“Chị em không cho chị về à? Tội nghiệp chị Châu. Chị, chị cho chị ấy về còn cơm nước chứ. Sắp sáu giờ rồi.” cậu nói với giọng trêu chọc.
Kiều Ngọc Linh lườm cậu, tức giận quát. “Mày thì biết cái gì. Lượn vào trong nhà, đi nấu cơm đi.”
Đúng lúc đó, cánh cửa sắt kêu “két” một tiếng, bị kéo mạnh sang một bên. Ánh sáng bên ngoài tràn vào, chiếu sáng căn phòng tối om. Hai người giật mình, vội buông tay, nghiêng đầu nhìn ra. Lương Khánh Toàn vừa đi làm về, dáng vẻ mệt mỏi. Bà nhíu mày, bực bội vì cửa hàng đóng kín, con trai con gái ở nhà mà không chịu mở cửa buôn bán.
“Hai đứa kia, làm cái gì mà không mở cửa để bán hàng, đóng cửa hết thế này? Dậy chưa hả?” Bà quát lớn, giọng đầy khó chịu.
Bà bước vào, bất ngờ phát hiện một người lạ. Nhíu mày, bà quan sát Mai Minh Châu, cảm giác quen thuộc lướt qua. “Cháu chào cô ạ.” Mai Minh Châu vội cúi đầu, giọng run run, tim đập thình thịch như vừa bị bắt quả tang làm chuyện gì mờ ám.
Lương Khánh Toàn nhận ra cô, ký ức về lần gặp trước dần hiện lên. Cơn bực tức trong lòng bà dịu đi, thay vào đó là nụ cười xã giao. “Cháu tên gì nhỉ? Lâu quá không gặp cô quên mất rồi.”
“Cháu tên Châu ạ.” Mai Minh Châu đáp, cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay khẽ run sau lưng để lộ sự căng thẳng.
5
0
1 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
