TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30: Chị họ

Lương Khánh Toàn đối diện Mai Minh Châu, giọng bà trầm ấm vang lên. Những câu hỏi han giản đơn, như sợi dây nối lại khoảng thời gian mấy tháng trời xa cách, lấp đầy bầu không khí gượng gạo: nào là lâu không gặp, bận bịu gì, đi đâu mà biệt tăm. Mai Minh Châu khẽ mỉm cười, nụ cười gượng gạo thoáng qua, ánh mắt lảng tránh.

“Dạ, cháu phải đi công tác xa, nên không sang chơi được.” Giọng cô nhẹ, nhưng lời nói dối trơn tru ấy khiến Kiều Ngọc Linh, người đứng lặng lẽ phía sau, cảm thấy một cơn giận bùng lên trong l*иg ngực. Không kìm được, Kiều Ngọc Linh lén đưa tay véo nhẹ vào eo Mai Minh Châu, một cử chỉ vừa tinh nghịch vừa trách móc. Mai Minh Châu khẽ nghiêng người né tránh, động tác nhanh nhưng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Kiều Ngọc Linh. Cô quay đầu, ánh mắt long lanh như van xin, lặng lẽ cầu hòa.

Lương Khánh Toàn dường như không để ý đến màn tương tác kín đáo ấy. Bà tiếp tục trò chuyện thêm vài câu đơn giản, rồi cuộc đối thoại dần khép lại. Mai Minh Châu khẽ chỉnh lại áo, bước ra sân dắt chiếc xe máy. Kiều Ngọc Linh lặng lẽ đi theo, bước chân nhẹ nhàng nhưng ánh mắt không rời khỏi bóng dáng cô. Khi cả hai đứng ngoài sân, không khí thoáng đãng hơn, Mai Minh Châu quay lại, giọng nhẹ nhàng: “Tao về nhé. Mai tao qua đón.”

Kiều Ngọc Linh gật đầu, đôi môi khẽ cong lên: “Biết rồi. Tối nhớ gọi cho tao.”

“Nhớ rồi.” Mai Minh Châu đáp gọn, nhưng ánh mắt cô lấp lánh một tia ấm áp.

Kiều Ngọc Linh đứng đó, đôi chân như bị níu chặt, mắt dán chặt vào bóng lưng Mai Minh Châu dần khuất xa. Nàng thẫn thờ, lòng trĩu nặng một cảm giác mơ hồ, như thể mọi thứ từ tối qua đến giờ chỉ là một giấc mộng. Tất cả bắt đầu từ buổi họp lớp bất ngờ ấy, nơi nàng chẳng dám hy vọng sẽ gặp Mai Minh Châu, người vốn chẳng ưa những cuộc tụ họp đông đúc, lại càng không có lý do để xuất hiện khi lớp học cũ chẳng để lại kỉ niệm đẹp nào. Thế nhưng, cô đã đến. Hai người đã ra ngoài, nói chuyện dưới ánh đèn đường mờ ảo. Kiều Ngọc Linh nhớ rõ khoảnh khắc ấy, khi nàng lấy hết can đảm, khăng khăng rằng Mai Minh Châu cũng thích mình, ép cô phải thành thật. Ban đầu, Mai Minh Châu ngơ ngác, ánh mắt thoáng vẻ lúng túng như muốn phủ nhận. Kiều Ngọc Linh khi ấy cảm thấy tim mình chùng xuống, tưởng chừng mọi hy vọng tan biến. Nhưng rồi, bất ngờ thay, Mai Minh Châu khẽ nói: cô thích nàng. Khoảnh khắc đó, Kiều Ngọc Linh biết mình đã đúng, trái tim như vỡ òa trong niềm vui khó tả.

Mai Minh Châu phóng xe về nhà, kim đồng hồ đã chỉ gần bảy giờ tối. Sân nhà hiện ra trước mắt với hai chiếc ô tô đỗ ngay ngắn. Một chiếc cô nhận ra ngay, xe của bố cô, Mai Minh Quốc. Chiếc còn lại lạ lẫm, không chút quen thuộc. Trên bậc thềm, vài đôi dép xa lạ nằm lộn xộn, báo hiệu nhà đang có khách. Cô khẽ thở dài, bước vào, lòng chuẩn bị tinh thần cho một buổi tối đông đúc. Nhưng khi đẩy cửa, cô sững sờ: bác trai chồng bác gái thứ ba bên ngoại, người đã lâu không ghé thăm, đang ngồi đó, nụ cười rạng rỡ.

“Cháu chào bác.” Mai Minh Châu cúi đầu, giọng nhẹ nhàng, lòng thầm thở phào.

Bác trai, người ngồi cạnh, phá lên cười, giọng sang sảng: “Châu vừa đi đâu về thế cháu?”

“Cháu qua nhà bạn chơi chút. Bác lên lâu chưa ạ?” Cô đáp, ánh mắt lướt qua căn phòng ấm cúng.

“Bác cũng vừa mới qua thôi, lâu rồi không gặp, trông trắng lên phết đâu.” Bác trai trêu, ánh mắt hiền từ.

“Đâu, cháu vẫn vậy mà.” Mai Minh Châu cười nhẹ, cố che đi chút ngượng ngùng.

Nhưng không khí thân mật chẳng kéo dài. Giọng Mai Minh Quốc vang lên từ phía sau, sắc lạnh và đầy bất mãn: “Mẹ đã gọi lúc mấy giờ mà bây giờ mới về? Mày lại đi la cà à? Có điện thoại để làm gì? Vào trong bếp mà phụ mẹ phụ bác đi, con gái mà cứ để tóc ngắn như đàn ông con trai, mày có muốn làm con trai không hả? Tao cho tiền đi phẫu thuật, mẹ nó…”

Bố cô năm nay gần sáu mươi, vẫn giữ vẻ ngoài nghiêm nghị của một quân nhân. Làn da trắng giờ đã điểm những nếp nhăn của tuổi già, nhưng đôi mắt vẫn tinh anh, sống mũi cao, gương mặt toát lên khí chất cứng cỏi, không khoan nhượng.

Mai Minh Châu siết chặt tay, đôi môi mím lại. Những lời ấy, như lưỡi dao sắc, cắt vào lòng cô. Không muốn nghe thêm, cô xoay người, bước nhanh vào trong, để lại phòng khách ngập trong tiếng bất bình và những lời chỉ trích không ngừng. Mai Minh Quốc vẫn thế, chẳng bao giờ để cô yên. Ông luôn khó chịu với kiểu tóc tomboy cô yêu thích, với cách sống tự do của cô. Ông muốn con gái phải “ra con gái”, chứ không phải “con gái mà nhìn như con trai”. Những lần bị người ngoài trêu chọc, ông đều mang về nhà, trút lên cô bằng những lời cay nghiệt. Nhưng Mai Minh Châu chẳng bận tâm. Cô đã lớn, đủ để tự quyết định cuộc đời mình, nhất là khi không còn ở dưới mái nhà ấy.

Bước vào bếp, Mai Minh Châu chào mẹ, Nguyễn Xuân Hòa và bác gái đang tất bật chuẩn bị bữa tối. Nguyễn Xuân Hòa liếc nhìn cô, giọng nhẹ nhưng cương quyết: “Đi tắm trước đi.”

Cô gật đầu, bước về phòng. Nhưng vừa mở cửa, cô khựng lại. Trên chiếc giường thân quen, Mai Diệu Thanh và Vũ Minh Khuê đang nằm dài, mỗi người ôm một chiếc điện thoại, lướt màn hình với vẻ thích thú. Thấy cô, Vũ Minh Khuê lập tức bật dậy, đôi mắt sáng rực. Nàng nhảy xuống giường, vòng tay ôm chầm lấy cổ cô, giọng hào hứng: “Đi đâu mà giờ mới về?”

“Đi chơi tí thôi mà. Chị qua lâu chưa?” Mai Minh Châu cười.

“Lâu rồi, nằm chơi một tiếng với con Thanh rồi đây này.” Vũ Minh Khuê đáp, tay vẫn ôm chặt cô.

Mai Diệu Thanh, vẫn nằm dài trên giường, uể oải lên tiếng: “Chị đi tít thế, em về từ sớm phải làm quần quật, giờ mới được nghỉ đây này.”

Vũ Minh Khuê vỗ vai Mai Minh Châu, giọng trêu chọc: “Học hỏi em mày đi.”

Ba người, mỗi người một câu, chẳng ai nối được chủ đề của ai. Bữa cơm tối diễn ra nhanh chóng, không khí ấm áp nhờ sự hiện diện của bác gái và những câu chuyện cũ. Nguyễn Xuân Hòa và bác gái đề xuất đi dạo quảng trường, một ý tưởng hiếm hoi để cả nhà cùng thư giãn.

Quảng trường buổi tối, dù là ngày thường, vẫn nhộn nhịp. Trẻ con chạy nhảy trên bãi cỏ, tiếng cười vang vọng. Những cặp đôi mới yêu ngồi trên vỉa hè, tay cầm kem hay tô tượng, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Những chiếc xích lô cũ chở theo những người lớn tuổi, như mang họ trở về một thời ký ức. Thanh niên trượt patin lướt qua, nhanh nhẹn và tự do. Những chiếc xe điện nhỏ xíu chở trẻ con, tiếng cười giòn tan vang lên mỗi khi xe lắc lư. Gió thổi l*иg lộng, mang theo cái se lạnh của buổi tối.

Mai Minh Châu, Vũ Minh Khuê và Mai Diệu Thanh chọn một góc vỉa hè, ngồi xuống, lặng lẽ ngắm phố phường. Dù nơi đây ồn ào, hỗn loạn, chẳng chút trật tự, nhưng lạ thay, lòng Mai Minh Châu lại thấy nhẹ nhõm. Những cảm xúc tiêu cực, từ lời mắng mỏ của Mai Minh Quốc, từ sự bất mãn của ông, dường như tan biến trong không khí nhộn nhịp này.

Dọc lề đường, những xe đẩy bán đồ ăn vặt xếp thành hàng, mùi thơm quyến rũ lan tỏa. Vũ Minh Khuê nhìn thấy, mắt sáng rực, kéo tay Mai Minh Châu: “Đi mua đồ ăn đi!”

Nhưng Mai Minh Châu lắc đầu, cười nhẹ: “Thôi, em ngồi đây. Chị đi mua đi.”

Vũ Minh Khuê nhăn mặt, quay sang Mai Diệu Thanh. Cô gật đầu ngay, mắt cũng sáng không kém: “Đi, đi!” Dù vừa ăn tối no, mùi thơm từ những xe đẩy khiến cả hai không cưỡng nổi.

Trước khi đi, Mai Minh Châu nghiêng người, giọng nịnh nọt: “Chị mua gì thì mua hộ em một phần mang về nhà nhé.”

Vũ Minh Khuê và Mai Diệu Thanh nhìn cô, nghi hoặc. Mai Minh Châu làm bộ bí mật, nháy mắt: “Cứ mua hộ em đi, tí em nói cho.”

“Được, nhớ tí nói. Không thì đừng trách tao.” Vũ Minh Khuê làm mặt hung dữ, giơ chân đá gió, nhe răng cười nham hiểm.

Mai Diệu Thanh, như hưởng ứng, giơ tay lên, ra vẻ cổ vũ. Mai Minh Châu chợt khựng lại, vuốt mặt, nhớ ra một chuyện. Vũ Minh Khuê từng học taekwondo, còn Mai Diệu Thanh học karate. Hai người này mà “song kích”, cô e là không ổn!

Khi Vũ Minh Khuê và Mai Diệu Thanh quay lại, mang theo túi đồ ăn thơm lừng, Mai Minh Châu không vòng vo. Cô treo túi lên xe, đội mũ bảo hiểm, rồi quay lại, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Mang cho người yêu.”

Cả Vũ Minh Khuê và Mai Diệu Thanh sững sờ, miệng há hốc.

“Mày có người yêu rồi á?”

“Chị có người yêu rồi á?”

Hai người đồng thanh, kinh ngạc nhìn nhau, rồi quay sang Mai Minh Châu. Cô chỉ cười, nụ cười rạng rỡ, không chút che giấu niềm hạnh phúc. “Có rồi.”

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.