0 chữ
Chương 28
Chương 28: Phát hiện
Bà nàng đi rồi. Nhà chỉ còn hai người, cửa hàng mở toang không ai trông nhưng ở trong nhà có thể nhìn ra ngoài cửa hàng nên không nhất thiết phải ra ngoài trông. Kiều Ngọc Linh huých tay cô.
“Nãy nói chuyện với tao thì cười cũng không dám, mắt thì dán dưới đất. Giờ nói chuyện với bà tao thì cười tươi thế, còn long lanh long lanh nữa chứ.”
Nàng có phần ghen tỵ, bĩu môi.
Bữa trưa giản dị với hai món canh và một món thịt được bày biện đơn sơ, không cầu kỳ nhưng đậm đà, dễ ăn. Mai Minh Châu chẳng kén chọn, món nào Kiều Ngọc Linh tỉ mỉ chuẩn bị, cô đều thưởng thức ngon lành.
Trưa nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang phủ lên mái ngói. Mai Minh Châu định bụng về nhà, nhưng Kiều Ngọc Linh nhất quyết giữ chặt cô. Nàng nắm tay cô, ánh mắt kiên định, giọng nói dịu dàng mà cương quyết: “Đừng về. Ở lại đây đến chiều rồi hẵng về.”
Mai Minh Châu thoáng khó xử. Cô đã hứa với Nguyễn Xuân Hòa, rằng trưa sẽ về để bà yên tâm. Dù sao, đây là lần đầu tiên cô con gái lớn của bà, chịu tham gia một buổi tiệc đông người và ngủ lại ngoài đêm mà không báo trước. Người mẹ nào mà chẳng lo lắng, trái tim bà hẳn đang thấp thỏm. Kiều Ngọc Linh hiểu điều đó, nhưng nghĩ đến việc cả hai vừa chính thức yêu nhau chưa đầy một ngày, nàng không nỡ buông tay. Tình yêu mới chớm khiến lòng nàng quấn quýt, không muốn xa cô dù chỉ một khoảnh khắc.
Như chú bạch tuộc nhỏ, Kiều Ngọc Linh quấn chặt lấy Mai Minh Châu, ôm cô thật chặt trên chiếc giường êm ái. Nằm trong vòng tay nàng, Mai Minh Châu lặng lẽ cảm nhận nhịp tim Kiều Ngọc Linh, từng nhịp đập đều đặn như hòa quyện cùng hơi thở của cô. Trái tim cô dần dịu lại, ý định về nhà tan biến. Cô khẽ thì thầm: “Thôi được, tao không về nữa. Chiều tao về.”
Kiều Ngọc Linh nghe vậy, từ hõm cổ cô ngóc đầu lên, đôi môi hơi bĩu ra, ánh mắt thoáng chút hờn dỗi: “Sao cứ như chỉ mình tao luyến lưu mày thế? Mày không muốn ở lại với tao à?”
Mai Minh Châu vội lắc đầu, giọng thành thật: “Không phải. Tao cũng muốn ở lại, nhưng ngại. Với cả, tao phải về để mẹ tao yên tâm.”
“Ngụy biện!” Kiều Ngọc Linh hừ nhẹ, rồi lại dụi mặt vào hõm vai cô, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, vài sợi lòa xòa vương trên má Mai Minh Châu. Cô khẽ đưa tay gạt tóc nàng, mùi hương hoa hồng dịu nhẹ thoảng qua, làm trái tim cô xao xuyến. Kiều Ngọc Linh như một đứa trẻ nghịch ngợm, nhàm chán vẽ những đường nét vô nghĩa trong lòng bàn tay cô. Cảm giác nhột nhạt lan tỏa, nhưng Mai Minh Châu chỉ mỉm cười, để mặc nàng đùa nghịch.
“Châu.” Kiều Ngọc Linh khẽ gọi, giọng nhỏ nhưng nghiêm túc.
“Hử?” Mai Minh Châu đáp, tay nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng, cảm nhận từng sợi tóc mượt mà trượt qua kẽ tay.
“Tao hỏi cái này, mày phải trả lời thật.”
“Ừm.” Cô gật đầu, ánh mắt dịu dàng khuyến khích nàng tiếp tục.
Kiều Ngọc Linh ngập ngừng, giọng trầm xuống: “Khi thằng kia không bám theo tao nữa, mày lại rời đi. Lúc ấy, mày với tao có thể làm bạn mà. Nhưng mày bỏ đi, không nghe máy, nhắn tin cũng chẳng trả lời. Sao mày lại làm vậy? Sao phải dứt khoát đến thế?”
Lời nàng như khơi lại ký ức đau buồn. Kiều Ngọc Linh nhớ những ngày tháng ấy, khi thiếu vắng Mai Minh Châu, trái tim nàng trống rỗng, nhói đau. Hai tháng bên nhau, sự hiện diện của cô đã trở thành một phần không thể thiếu. Nàng vừa giận vừa tủi, cảm giác bị cô lạnh lùng bỏ lại khiến lòng nàng day dứt.
Mai Minh Châu sững người, ánh mắt thoáng bối rối. Cô không ngờ Kiều Ngọc Linh lại nhắc đến chuyện cũ. Hít một hơi sâu, cô chậm rãi đáp: “Vì tao yêu mày. Tao không muốn chỉ làm bạn. Nếu không dứt khoát, tao sợ mình sẽ không kiềm chế được, sẽ yêu mày nhiều hơn. Tao sợ mày có người yêu, khi đó tao sẽ đau khổ lắm. Thế nên tao chọn rời đi. Lúc ấy, tao nghĩ mình chẳng có cơ hội. Tao từng muốn tỏ tình, nhưng nghĩ mày là gái thẳng, tao sợ mày sẽ không thích tao. Nếu làm bạn mà mất mày, mọi thứ chẳng phải sẽ tồi tệ hơn sao? Thà làm bạn thế này, tao thấy đã đủ rồi.”
Kiều Ngọc Linh ngẩn ra, đôi mắt mở to, không tin nổi những gì vừa nghe. Nàng nhéo nhẹ lòng bàn tay cô, giọng hờn dỗi: “Phải thử mới biết chứ! Mày nhát thế thì bao giờ mới thành công? Nếu tao không tra hỏi, chắc giờ mày đang ở Hà Nội, cắm mặt làm việc rồi. Với cả, sao mày dám chắc tao là gái thẳng? Nhỡ tao thích con gái thì sao? Chưa gặp đúng người, làm sao biết được? Nghĩ đến cái suy nghĩ ngu ngốc của mày thôi là tao đã bực rồi!”
Nàng đánh nhẹ lên vai cô, cơn giận xen lẫn tủi thân trào dâng. Chỉ vì suy nghĩ ấy của Mai Minh Châu mà nàng đã buồn bã, uất ức suốt thời gian dài. Nếu cô chịu thành thật sớm hơn, có lẽ nàng đã chẳng phải chịu đựng nỗi đau ấy.
Mai Minh Châu mỉm cười, khẽ hỏi: “Linh, hồi xưa mày có từng thích tao không? Hay là… vì hai tháng tiếp xúc mà mày thích tao?”
Cô nhìn nàng, ánh mắt đầy tò mò, khao khát một câu trả lời rõ ràng.
Kiều Ngọc Linh nhếch môi, trêu chọc: “Mày đoán thử xem.”
“Tiếp xúc hai tháng đó.” Mai Minh Châu đáp theo linh cảm.
Kiều Ngọc Linh trừng mắt, giọng điệu trách móc: “Mày nghĩ tao dễ thích người khác thế à? Hai tháng không đủ để tao nảy sinh tình cảm đâu. Nghĩ sâu xa hơn đi!”
Mai Minh Châu ngẫm nghĩ, rồi mắt sáng lên: “Thế là… mày thích tao từ năm cấp ba?”
“Ừ, mãi mới chịu thông minh lên!” Kiều Ngọc Linh gật đầu, nụ cười rạng rỡ.
Mai Minh Châu sững sờ, niềm vui bất ngờ dâng trào. Cô bật dậy, khiến Kiều Ngọc Linh ngã khỏi người mình. Khóe môi cô nhếch lên, nụ cười rạng ngời như muốn chạm tới mang tai. Trái tim cô đập rộn ràng, phấn khích đến mức muốn ôm nàng quay vòng. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của Kiều Ngọc Linh, cô khựng lại. Máu dồn lên mặt, cô đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.
Mai Minh Châu: “Thật à”
Kiều Ngọc Linh: “Điêu mày làm gì.”
Kiều Ngọc Linh ngồi dậy, tay chống ra sau, dáng vẻ uể oải nhưng đầy quyến rũ. Nàng nở nụ cười hứng thú: “Vui đến thế à?”
“Ừ!” Mai Minh Châu gật đầu, ánh mắt lấp lánh.
“Lại đây.” Kiều Ngọc Linh vẫy tay.
Mai Minh Châu tiến tới, nụ cười vẫn rạng ngời. Kiều Ngọc Linh đưa tay áp lên má cô, thỏa sức nhào nặn, rồi véo nhẹ: “Mày mà tỏ tình sớm có phải tốt hơn không? Nhút nhát cái gì? Tao có ăn thịt mày đâu. Không thử thì làm sao biết được? Cứ sợ này sợ nọ!”
Mai Minh Châu bật cười, mạnh dạn ôm eo nàng, kéo nàng nằm xuống giường. Cô cọ cằm lên mái tóc nàng, thì thầm: “Kệ đi. Dù sao bây giờ tao cũng tỏ tình thành công rồi mà.”
Cô nói tiếp, giọng tràn đầy hạnh phúc: “Tao cảm giác như mình vừa đạt được một nguyện vọng lớn nhất trong đời.”
Kiều Ngọc Linh phá lên cười, khoái chí đùa giỡn cùng cô trên giường. Hai người quấn quýt, tiếng cười vang vọng trong căn phòng mát mẻ, đối lập với cái nóng oi ả bên ngoài.
Thời gian trôi qua, cơn no sau bữa trưa khiến cả hai buồn ngủ. Mai Minh Châu lim dim, mí mắt nặng trĩu. Bỗng, từ dưới nhà vang lên tiếng động lớn. Cánh cửa kéo cửa hàng kêu “xoạch xoạch”, kèm theo loạt âm thanh lạch cạch.
Kiều Ngọc Linh nghe thấy nhưng chẳng bận tâm. Nàng vẫn nằm thoải mái trên người Mai Minh Châu, lười biếng lướt điện thoại. Nhưng cô thì giật mình, cơ thể khẽ căng thẳng.
“Cạch!” Một tiếng động rõ ràng vang lên.
“Chị, em về rồi! Chị đang làm gì thế?” Cánh cửa phòng của nàng bất ngờ bị mở ra, Kiều Ngọc Long theo thói quen ngó đầu vào phát hiện chị mình đang nằm lên người anh nào đấy? Cậu bị dọa sợ không nói một lời, chỉ với một cái chớp mắt đem cửa đóng chặt như chưa có chuyện gì xảy ra.
“...” Mai Minh Châu ngơ ngác, cô nhìn Kiều Ngọc Linh, bị em trai nhìn thấy tư thế cả hai như thế này có phải sẽ suy nghĩ xấu không?
Kiều Ngọc Linh dường như chẳng quan tâm tới chuyện em trai mình sẽ suy nghĩ như thế nào khi nhìn thấy cảnh nàng nằm lên người cô, nàng tức giận, quát lớn: “Thằng kia, mày không biết gõ cửa à?”
“Em xin lỗi, em chưa thấy gì hết.”
Kiều Tiến Long bên ngoài nói vọng vào, mặt đỏ bừng lên xấu hổ, tuổi cậu đang trong thời gian phát triển, cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra vội nhanh vào trong phòng mà không dám ra khỏi cửa.
Thấy bên ngoài dần im, Kiều Ngọc Linh thở dài, biết em trai mình sẽ nghĩ vớ vẩn, nàng rời khỏi người cô mở cửa phòng cậu bước vào, không chút nương tay gõ ‘cốc’ đầu cậu một cái. Kiều Tiến Long kinh ngạc, đau đớn ôm đầu: “Chị làm gì thế?”
“Mày lại đang nghĩ linh tinh gì thế hả?”
“Em có nghĩ gì đâu.”
Kiều Tiến Long bĩu môi, cậu để ý có người đứng sau chị mình, tựa lưng vào cửa phòng mỉm cười. Cậu có chút tò mò, hướng người kia chào hỏi: “Em chào anh, anh là người yêu chị em ạ?”
Kiều Ngọc Linh nhíu mày: “Anh gì mà anh. Gọi chị, con gái đấy.”
“À, em chào chị. Chị là người yêu chị em… Ơ, con gái á?”
“Nãy nói chuyện với tao thì cười cũng không dám, mắt thì dán dưới đất. Giờ nói chuyện với bà tao thì cười tươi thế, còn long lanh long lanh nữa chứ.”
Nàng có phần ghen tỵ, bĩu môi.
Bữa trưa giản dị với hai món canh và một món thịt được bày biện đơn sơ, không cầu kỳ nhưng đậm đà, dễ ăn. Mai Minh Châu chẳng kén chọn, món nào Kiều Ngọc Linh tỉ mỉ chuẩn bị, cô đều thưởng thức ngon lành.
Trưa nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang phủ lên mái ngói. Mai Minh Châu định bụng về nhà, nhưng Kiều Ngọc Linh nhất quyết giữ chặt cô. Nàng nắm tay cô, ánh mắt kiên định, giọng nói dịu dàng mà cương quyết: “Đừng về. Ở lại đây đến chiều rồi hẵng về.”
Như chú bạch tuộc nhỏ, Kiều Ngọc Linh quấn chặt lấy Mai Minh Châu, ôm cô thật chặt trên chiếc giường êm ái. Nằm trong vòng tay nàng, Mai Minh Châu lặng lẽ cảm nhận nhịp tim Kiều Ngọc Linh, từng nhịp đập đều đặn như hòa quyện cùng hơi thở của cô. Trái tim cô dần dịu lại, ý định về nhà tan biến. Cô khẽ thì thầm: “Thôi được, tao không về nữa. Chiều tao về.”
Mai Minh Châu vội lắc đầu, giọng thành thật: “Không phải. Tao cũng muốn ở lại, nhưng ngại. Với cả, tao phải về để mẹ tao yên tâm.”
“Ngụy biện!” Kiều Ngọc Linh hừ nhẹ, rồi lại dụi mặt vào hõm vai cô, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, vài sợi lòa xòa vương trên má Mai Minh Châu. Cô khẽ đưa tay gạt tóc nàng, mùi hương hoa hồng dịu nhẹ thoảng qua, làm trái tim cô xao xuyến. Kiều Ngọc Linh như một đứa trẻ nghịch ngợm, nhàm chán vẽ những đường nét vô nghĩa trong lòng bàn tay cô. Cảm giác nhột nhạt lan tỏa, nhưng Mai Minh Châu chỉ mỉm cười, để mặc nàng đùa nghịch.
“Châu.” Kiều Ngọc Linh khẽ gọi, giọng nhỏ nhưng nghiêm túc.
“Tao hỏi cái này, mày phải trả lời thật.”
“Ừm.” Cô gật đầu, ánh mắt dịu dàng khuyến khích nàng tiếp tục.
Kiều Ngọc Linh ngập ngừng, giọng trầm xuống: “Khi thằng kia không bám theo tao nữa, mày lại rời đi. Lúc ấy, mày với tao có thể làm bạn mà. Nhưng mày bỏ đi, không nghe máy, nhắn tin cũng chẳng trả lời. Sao mày lại làm vậy? Sao phải dứt khoát đến thế?”
Lời nàng như khơi lại ký ức đau buồn. Kiều Ngọc Linh nhớ những ngày tháng ấy, khi thiếu vắng Mai Minh Châu, trái tim nàng trống rỗng, nhói đau. Hai tháng bên nhau, sự hiện diện của cô đã trở thành một phần không thể thiếu. Nàng vừa giận vừa tủi, cảm giác bị cô lạnh lùng bỏ lại khiến lòng nàng day dứt.
Mai Minh Châu sững người, ánh mắt thoáng bối rối. Cô không ngờ Kiều Ngọc Linh lại nhắc đến chuyện cũ. Hít một hơi sâu, cô chậm rãi đáp: “Vì tao yêu mày. Tao không muốn chỉ làm bạn. Nếu không dứt khoát, tao sợ mình sẽ không kiềm chế được, sẽ yêu mày nhiều hơn. Tao sợ mày có người yêu, khi đó tao sẽ đau khổ lắm. Thế nên tao chọn rời đi. Lúc ấy, tao nghĩ mình chẳng có cơ hội. Tao từng muốn tỏ tình, nhưng nghĩ mày là gái thẳng, tao sợ mày sẽ không thích tao. Nếu làm bạn mà mất mày, mọi thứ chẳng phải sẽ tồi tệ hơn sao? Thà làm bạn thế này, tao thấy đã đủ rồi.”
Kiều Ngọc Linh ngẩn ra, đôi mắt mở to, không tin nổi những gì vừa nghe. Nàng nhéo nhẹ lòng bàn tay cô, giọng hờn dỗi: “Phải thử mới biết chứ! Mày nhát thế thì bao giờ mới thành công? Nếu tao không tra hỏi, chắc giờ mày đang ở Hà Nội, cắm mặt làm việc rồi. Với cả, sao mày dám chắc tao là gái thẳng? Nhỡ tao thích con gái thì sao? Chưa gặp đúng người, làm sao biết được? Nghĩ đến cái suy nghĩ ngu ngốc của mày thôi là tao đã bực rồi!”
Nàng đánh nhẹ lên vai cô, cơn giận xen lẫn tủi thân trào dâng. Chỉ vì suy nghĩ ấy của Mai Minh Châu mà nàng đã buồn bã, uất ức suốt thời gian dài. Nếu cô chịu thành thật sớm hơn, có lẽ nàng đã chẳng phải chịu đựng nỗi đau ấy.
Mai Minh Châu mỉm cười, khẽ hỏi: “Linh, hồi xưa mày có từng thích tao không? Hay là… vì hai tháng tiếp xúc mà mày thích tao?”
Cô nhìn nàng, ánh mắt đầy tò mò, khao khát một câu trả lời rõ ràng.
Kiều Ngọc Linh nhếch môi, trêu chọc: “Mày đoán thử xem.”
“Tiếp xúc hai tháng đó.” Mai Minh Châu đáp theo linh cảm.
Kiều Ngọc Linh trừng mắt, giọng điệu trách móc: “Mày nghĩ tao dễ thích người khác thế à? Hai tháng không đủ để tao nảy sinh tình cảm đâu. Nghĩ sâu xa hơn đi!”
Mai Minh Châu ngẫm nghĩ, rồi mắt sáng lên: “Thế là… mày thích tao từ năm cấp ba?”
“Ừ, mãi mới chịu thông minh lên!” Kiều Ngọc Linh gật đầu, nụ cười rạng rỡ.
Mai Minh Châu sững sờ, niềm vui bất ngờ dâng trào. Cô bật dậy, khiến Kiều Ngọc Linh ngã khỏi người mình. Khóe môi cô nhếch lên, nụ cười rạng ngời như muốn chạm tới mang tai. Trái tim cô đập rộn ràng, phấn khích đến mức muốn ôm nàng quay vòng. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của Kiều Ngọc Linh, cô khựng lại. Máu dồn lên mặt, cô đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.
Mai Minh Châu: “Thật à”
Kiều Ngọc Linh: “Điêu mày làm gì.”
Kiều Ngọc Linh ngồi dậy, tay chống ra sau, dáng vẻ uể oải nhưng đầy quyến rũ. Nàng nở nụ cười hứng thú: “Vui đến thế à?”
“Ừ!” Mai Minh Châu gật đầu, ánh mắt lấp lánh.
“Lại đây.” Kiều Ngọc Linh vẫy tay.
Mai Minh Châu tiến tới, nụ cười vẫn rạng ngời. Kiều Ngọc Linh đưa tay áp lên má cô, thỏa sức nhào nặn, rồi véo nhẹ: “Mày mà tỏ tình sớm có phải tốt hơn không? Nhút nhát cái gì? Tao có ăn thịt mày đâu. Không thử thì làm sao biết được? Cứ sợ này sợ nọ!”
Mai Minh Châu bật cười, mạnh dạn ôm eo nàng, kéo nàng nằm xuống giường. Cô cọ cằm lên mái tóc nàng, thì thầm: “Kệ đi. Dù sao bây giờ tao cũng tỏ tình thành công rồi mà.”
Cô nói tiếp, giọng tràn đầy hạnh phúc: “Tao cảm giác như mình vừa đạt được một nguyện vọng lớn nhất trong đời.”
Kiều Ngọc Linh phá lên cười, khoái chí đùa giỡn cùng cô trên giường. Hai người quấn quýt, tiếng cười vang vọng trong căn phòng mát mẻ, đối lập với cái nóng oi ả bên ngoài.
Thời gian trôi qua, cơn no sau bữa trưa khiến cả hai buồn ngủ. Mai Minh Châu lim dim, mí mắt nặng trĩu. Bỗng, từ dưới nhà vang lên tiếng động lớn. Cánh cửa kéo cửa hàng kêu “xoạch xoạch”, kèm theo loạt âm thanh lạch cạch.
Kiều Ngọc Linh nghe thấy nhưng chẳng bận tâm. Nàng vẫn nằm thoải mái trên người Mai Minh Châu, lười biếng lướt điện thoại. Nhưng cô thì giật mình, cơ thể khẽ căng thẳng.
“Cạch!” Một tiếng động rõ ràng vang lên.
“Chị, em về rồi! Chị đang làm gì thế?” Cánh cửa phòng của nàng bất ngờ bị mở ra, Kiều Ngọc Long theo thói quen ngó đầu vào phát hiện chị mình đang nằm lên người anh nào đấy? Cậu bị dọa sợ không nói một lời, chỉ với một cái chớp mắt đem cửa đóng chặt như chưa có chuyện gì xảy ra.
“...” Mai Minh Châu ngơ ngác, cô nhìn Kiều Ngọc Linh, bị em trai nhìn thấy tư thế cả hai như thế này có phải sẽ suy nghĩ xấu không?
Kiều Ngọc Linh dường như chẳng quan tâm tới chuyện em trai mình sẽ suy nghĩ như thế nào khi nhìn thấy cảnh nàng nằm lên người cô, nàng tức giận, quát lớn: “Thằng kia, mày không biết gõ cửa à?”
“Em xin lỗi, em chưa thấy gì hết.”
Kiều Tiến Long bên ngoài nói vọng vào, mặt đỏ bừng lên xấu hổ, tuổi cậu đang trong thời gian phát triển, cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra vội nhanh vào trong phòng mà không dám ra khỏi cửa.
Thấy bên ngoài dần im, Kiều Ngọc Linh thở dài, biết em trai mình sẽ nghĩ vớ vẩn, nàng rời khỏi người cô mở cửa phòng cậu bước vào, không chút nương tay gõ ‘cốc’ đầu cậu một cái. Kiều Tiến Long kinh ngạc, đau đớn ôm đầu: “Chị làm gì thế?”
“Mày lại đang nghĩ linh tinh gì thế hả?”
“Em có nghĩ gì đâu.”
Kiều Tiến Long bĩu môi, cậu để ý có người đứng sau chị mình, tựa lưng vào cửa phòng mỉm cười. Cậu có chút tò mò, hướng người kia chào hỏi: “Em chào anh, anh là người yêu chị em ạ?”
Kiều Ngọc Linh nhíu mày: “Anh gì mà anh. Gọi chị, con gái đấy.”
“À, em chào chị. Chị là người yêu chị em… Ơ, con gái á?”
6
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
