0 chữ
Chương 27
Chương 27: Đừng có tưởng
Bất ngờ, nàng ngồi lên đùi cô, không chút ngại ngần. Mai Minh Châu cứng đờ, không dám cử động, hơi thở như ngừng lại. Kiều Ngọc Linh quàng tay qua cổ cô, gương mặt mộc diễm lệ kề sát, khiến trái tim Mai Minh Châu đập thình thịch, ngập trong cảm giác vừa bối rối vừa ngọt ngào.
Căn phòng nhỏ như chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim Mai Minh Châu đập dồn dập. Cô cảm nhận rõ sự ngượng ngùng đang bò lên má, nóng ran, như thể cả cơ thể đang phản bội sự tự chủ thường ngày. Kiều Ngọc Linh ngồi trên đùi cô, khóe miệng khẽ cong lên đầy ý tứ, ánh mắt lấp lánh như đang trêu đùa.
Không gian quanh họ dường như thu hẹp lại, bức tường trắng trang trí đầy bức ảnh của nàng, chiếc giường lộn xộn với chăn gối vương vãi, tất cả đều mờ nhạt trước sự hiện diện của nàng. Bất ngờ, Kiều Ngọc Linh nghiêng người, đôi môi mềm mại chạm nhẹ lên má Mai Minh Châu. Nụ hôn thoáng qua, nhẹ như cánh hoa, nhưng đủ khiến cô sững sờ. Đôi mắt cô mở to, ngỡ ngàng, như thể thời gian vừa ngừng trôi.
“Sao nàng lại…” Suy nghĩ trong cô rối bời, không kịp định hình hành động táo bạo ấy.
Căn phòng càng thêm yên ắng, chỉ còn tiếng thở khẽ của cả hai. Kiều Ngọc Linh bất chợt bật cười, âm thanh trong trẻo như chuông gió, phá tan sự căng thẳng. Nàng ôm lấy cổ Mai Minh Châu, thân mình nghiêng ngả, mái tóc dài lướt qua vai cô, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt. Sợ nàng ngã, Mai Minh Châu vội vàng đưa tay đỡ lấy eo nàng, cảm nhận cơ thể ấm áp dưới lớp áo mỏng. Động tác của cô nhanh nhưng vụng về, như thể sợ làm tổn thương điều gì quý giá.
Kiều Ngọc Linh nghiêng đầu, giọng điệu trêu chọc: “Làm sao thế? Nhát gan vậy à? Ngại ngùng như thiếu nữ.”
Nàng nâng cằm Mai Minh Châu, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt mình. Ánh mắt nàng sắc sảo, như muốn xuyên thấu tâm can cô.
“Mạnh dạn tối hôm qua tỏ tình đâu rồi? Hả? Sao giờ nhìn tao cũng không dám nhìn rồi.”
Mai Minh Châu lúng túng, ánh mắt chớp nhanh, cố né tránh.
“Không, không phải.”
Giọng cô nhỏ dần, đầu cúi thấp, tóc mái che đi phần nào gương mặt đang đỏ rực. Cô cảm thấy mình như bị dồn vào chân tường, trái tim đập loạn nhịp, vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Kiều Ngọc Linh bĩu môi, giọng điệu mang chút giận dỗi: “Hay tối qua là mày say rồi nói láo? Mày không thích tao, giờ trốn tránh, không dám nhìn tao.”
Lời nói ấy như mũi dao đâm thẳng vào lòng Mai Minh Châu. Cô bật dậy, không kiềm chế được cảm xúc, quên mất Kiều Ngọc Linh đang ngồi trên đùi mình. Kiều Ngọc Linh ngã lăn ra sàn, mái tóc xõa tung trên tấm thảm cũ.
“Không phải! Tao thích mày là thật. Tao hôm qua không uống rượu.” Mai Minh Châu gần như hét lên, giọng run rẩy nhưng đầy kiên định. Cô hoảng hốt lao đến, vội vàng đỡ nàng dậy, tay run run chạm vào vai nàng, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Kiều Ngọc Linh ngồi dậy, phủi nhẹ áo, đôi mắt lóe lên một tia tinh nghịch.
“Thế còn được. Tưởng mày…” Nàng bỏ lửng câu nói, khóe môi cong lên như thể vừa đạt được điều mình muốn.
“Đừng có tưởng.”
Mai Minh Châu cắt ngang, giọng cô giờ đây chắc chắn hơn. Cô hít một hơi sâu, gom hết can đảm, kéo Kiều Ngọc Linh vào lòng. Cái ôm chặt chẽ, như sợ nàng sẽ tan biến. Kiều Ngọc Linh nhỏ nhắn hơn, chỉ cao đến xương quai xanh của cô. Nàng ngẩng đầu, bất giác chú ý đến từng chi tiết trên gương mặt Mai Minh Châu: đôi mắt một mí sáng trong, phản chiếu hình ảnh nàng rõ nét; dáng người gầy nhưng cân đối, đường nét hài hòa như được vẽ nên bởi bàn tay nghệ sĩ. Hương nước hoa nhè nhẹ từ cô phả vào không khí, khiến lòng nàng khẽ rung động.
Trong lòng Mai Minh Châu, một cơn sóng cảm xúc dâng trào. Tám năm đơn phương, tám năm lặng lẽ dõi theo, giờ đây người con gái cô yêu đang ở trong vòng tay mình. Từng khoảnh khắc từ tối qua, lời tỏ tình run rẩy, ánh mắt Kiều Ngọc Linh khi đáp lại, đến nụ hôn má vừa rồi đều như giấc mơ. Cô sợ chỉ cần chớp mắt, tất cả sẽ biến mất. Tay cô khẽ xoa đầu nàng, từng ngón tay lùa vào mái tóc mềm mại, cảm nhận sự chân thực của khoảnh khắc này. Mùi hương từ Kiều Ngọc Linh, ánh mắt nàng dừng lại trên cô, tất cả đều quá đỗi sống động.
Cả hai đều âm thầm hiểu ý nhau không nói gì, để nhịp trái tim chung một nhịp đập, cô chậm rãi buông nàng ra.
Kiều Ngọc Linh bây giờ mới đỏ mặt, nàng ho nhẹ một tiếng rồi vỗ vai cô nói: “Không còn sớm nữa, chắc là đói rồi nhỉ? Xuống nhà tao nấu cơm ăn, đi nào.”
Nàng quay lưng đi ra khỏi phòng vẫn thấy cô đứng đờ đẫn ở giữa phòng nhìn bóng lưng nàng. Kiều Ngọc Linh bất lực, quay lại nắm lấy tay cô kéo đi: “Sao lại đứng đực ở giữa phòng thế hả? Điêu Thuyền đóng băng mày à mà không đi.”
Tầm mắt Mai Minh Châu nóng rực hướng xuống tay nàng nằm gọn trong bàn tay cô. Xuống tầng không có ai, bà của nàng đang trông cửa hàng thì đi vào trong nhà: “Linh ơi, bà về đây. Để ý, trông cửa hàng nhé.”
“Bà về ạ, không ở đây ăn cơm à?”
“Không, bà tí có việc phải ra đình, múa với các bà rồi.”
“Vâng thế bà về cẩn thận.”
“Ừ, bà về đây. Cháu ở lại ăn cơm cùng Linh cho vui nhé.”
Mai Minh Châu nở nụ cười, cô gật đầu: “Vâng ạ, cháu chào bà.”
Căn phòng nhỏ như chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim Mai Minh Châu đập dồn dập. Cô cảm nhận rõ sự ngượng ngùng đang bò lên má, nóng ran, như thể cả cơ thể đang phản bội sự tự chủ thường ngày. Kiều Ngọc Linh ngồi trên đùi cô, khóe miệng khẽ cong lên đầy ý tứ, ánh mắt lấp lánh như đang trêu đùa.
Không gian quanh họ dường như thu hẹp lại, bức tường trắng trang trí đầy bức ảnh của nàng, chiếc giường lộn xộn với chăn gối vương vãi, tất cả đều mờ nhạt trước sự hiện diện của nàng. Bất ngờ, Kiều Ngọc Linh nghiêng người, đôi môi mềm mại chạm nhẹ lên má Mai Minh Châu. Nụ hôn thoáng qua, nhẹ như cánh hoa, nhưng đủ khiến cô sững sờ. Đôi mắt cô mở to, ngỡ ngàng, như thể thời gian vừa ngừng trôi.
Căn phòng càng thêm yên ắng, chỉ còn tiếng thở khẽ của cả hai. Kiều Ngọc Linh bất chợt bật cười, âm thanh trong trẻo như chuông gió, phá tan sự căng thẳng. Nàng ôm lấy cổ Mai Minh Châu, thân mình nghiêng ngả, mái tóc dài lướt qua vai cô, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt. Sợ nàng ngã, Mai Minh Châu vội vàng đưa tay đỡ lấy eo nàng, cảm nhận cơ thể ấm áp dưới lớp áo mỏng. Động tác của cô nhanh nhưng vụng về, như thể sợ làm tổn thương điều gì quý giá.
Kiều Ngọc Linh nghiêng đầu, giọng điệu trêu chọc: “Làm sao thế? Nhát gan vậy à? Ngại ngùng như thiếu nữ.”
Nàng nâng cằm Mai Minh Châu, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt mình. Ánh mắt nàng sắc sảo, như muốn xuyên thấu tâm can cô.
“Mạnh dạn tối hôm qua tỏ tình đâu rồi? Hả? Sao giờ nhìn tao cũng không dám nhìn rồi.”
“Không, không phải.”
Giọng cô nhỏ dần, đầu cúi thấp, tóc mái che đi phần nào gương mặt đang đỏ rực. Cô cảm thấy mình như bị dồn vào chân tường, trái tim đập loạn nhịp, vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Kiều Ngọc Linh bĩu môi, giọng điệu mang chút giận dỗi: “Hay tối qua là mày say rồi nói láo? Mày không thích tao, giờ trốn tránh, không dám nhìn tao.”
Lời nói ấy như mũi dao đâm thẳng vào lòng Mai Minh Châu. Cô bật dậy, không kiềm chế được cảm xúc, quên mất Kiều Ngọc Linh đang ngồi trên đùi mình. Kiều Ngọc Linh ngã lăn ra sàn, mái tóc xõa tung trên tấm thảm cũ.
“Không phải! Tao thích mày là thật. Tao hôm qua không uống rượu.” Mai Minh Châu gần như hét lên, giọng run rẩy nhưng đầy kiên định. Cô hoảng hốt lao đến, vội vàng đỡ nàng dậy, tay run run chạm vào vai nàng, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
“Thế còn được. Tưởng mày…” Nàng bỏ lửng câu nói, khóe môi cong lên như thể vừa đạt được điều mình muốn.
“Đừng có tưởng.”
Mai Minh Châu cắt ngang, giọng cô giờ đây chắc chắn hơn. Cô hít một hơi sâu, gom hết can đảm, kéo Kiều Ngọc Linh vào lòng. Cái ôm chặt chẽ, như sợ nàng sẽ tan biến. Kiều Ngọc Linh nhỏ nhắn hơn, chỉ cao đến xương quai xanh của cô. Nàng ngẩng đầu, bất giác chú ý đến từng chi tiết trên gương mặt Mai Minh Châu: đôi mắt một mí sáng trong, phản chiếu hình ảnh nàng rõ nét; dáng người gầy nhưng cân đối, đường nét hài hòa như được vẽ nên bởi bàn tay nghệ sĩ. Hương nước hoa nhè nhẹ từ cô phả vào không khí, khiến lòng nàng khẽ rung động.
Trong lòng Mai Minh Châu, một cơn sóng cảm xúc dâng trào. Tám năm đơn phương, tám năm lặng lẽ dõi theo, giờ đây người con gái cô yêu đang ở trong vòng tay mình. Từng khoảnh khắc từ tối qua, lời tỏ tình run rẩy, ánh mắt Kiều Ngọc Linh khi đáp lại, đến nụ hôn má vừa rồi đều như giấc mơ. Cô sợ chỉ cần chớp mắt, tất cả sẽ biến mất. Tay cô khẽ xoa đầu nàng, từng ngón tay lùa vào mái tóc mềm mại, cảm nhận sự chân thực của khoảnh khắc này. Mùi hương từ Kiều Ngọc Linh, ánh mắt nàng dừng lại trên cô, tất cả đều quá đỗi sống động.
Cả hai đều âm thầm hiểu ý nhau không nói gì, để nhịp trái tim chung một nhịp đập, cô chậm rãi buông nàng ra.
Kiều Ngọc Linh bây giờ mới đỏ mặt, nàng ho nhẹ một tiếng rồi vỗ vai cô nói: “Không còn sớm nữa, chắc là đói rồi nhỉ? Xuống nhà tao nấu cơm ăn, đi nào.”
Nàng quay lưng đi ra khỏi phòng vẫn thấy cô đứng đờ đẫn ở giữa phòng nhìn bóng lưng nàng. Kiều Ngọc Linh bất lực, quay lại nắm lấy tay cô kéo đi: “Sao lại đứng đực ở giữa phòng thế hả? Điêu Thuyền đóng băng mày à mà không đi.”
Tầm mắt Mai Minh Châu nóng rực hướng xuống tay nàng nằm gọn trong bàn tay cô. Xuống tầng không có ai, bà của nàng đang trông cửa hàng thì đi vào trong nhà: “Linh ơi, bà về đây. Để ý, trông cửa hàng nhé.”
“Bà về ạ, không ở đây ăn cơm à?”
“Không, bà tí có việc phải ra đình, múa với các bà rồi.”
“Vâng thế bà về cẩn thận.”
“Ừ, bà về đây. Cháu ở lại ăn cơm cùng Linh cho vui nhé.”
Mai Minh Châu nở nụ cười, cô gật đầu: “Vâng ạ, cháu chào bà.”
7
0
1 tháng trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
