TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Người yêu

Câu hỏi bất ngờ khiến Mai Minh Châu khựng lại. Cô nhìn sâu vào mắt nàng, không chút do dự đáp. “Người yêu.”

Kiều Ngọc Linh nghe xong, đôi mắt sáng lên, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Tối qua, nàng đã thành công. Người trước mặt giờ đã thuộc về nàng. Không kìm được, nàng đưa tay véo má Mai Minh Châu, giọng nói mang theo chút lưu luyến. “Về nhà sẽ không được thấy mày nữa.”

Mai Minh Châu ngạc nhiên, không ngờ Kiều Ngọc Linh lại thẳng thắn bày tỏ như vậy. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, xen lẫn chút buồn cười. Hóa ra nàng bám người đến vậy sao? – cô thầm nghĩ. Nhưng cô vẫn nhẹ giọng đáp. “Thì về call video được mà.”

“Không được, nó không giống nhau.”

Kiều Ngọc Linh lắc đầu, giọng điệu kiên quyết. Mai Minh Châu không ngờ nàng lại nhõng nhẽo đến thế. Cô hiểu rằng khi mới yêu, ai cũng muốn ở gần người mình yêu, nhưng lúc này thì không thể. Cô dịu dàng dỗ ngọt. “Nhưng sắp tới lúc phải trả phòng rồi. Chịu khó một tí, giờ gặp nhau lúc nào cũng được mà.”

Kiều Ngọc Linh vẫn ỉ ôi, xị mặt không nói gì thêm. Nàng dường như đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Mai Minh Châu lặng lẽ quan sát, lòng thoáng chút lo lắng. Nhưng rồi, bất ngờ, Kiều Ngọc Linh ngóc đầu dậy, nở một nụ cười ngọt ngào. “À, tí nữa ở lại nhà tao ăn cơm trưa đi.”

Mai Minh Châu chưa kịp trả lời, đã thấy Kiều Ngọc Linh vội vàng bổ sung khi nhận ra sự ngại ngùng trong mắt cô. “Bố mẹ tao đi làm không có ở nhà đâu mà sợ.”

“Vậy được.”

Nghe cô đồng ý, Kiều Ngọc Linh lập tức bật dậy khỏi người cô, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. Nàng chẳng còn quan tâm đến hình tượng, chân váy xộc xệch kéo ngang đùi, cổ áo trễ xuống ngang ngực, trông như vừa trải qua một trận lộn xộn.

Kiều Ngọc Linh nhanh chóng hoàn tất việc vệ sinh cá nhân, khác hẳn với dáng vẻ chậm rãi ban nãy. Mai Minh Châu đưa cô về nhà. Căn tạp hóa nhỏ trước nhà có bà của Kiều Ngọc Linh đang trông coi. Mai Minh Châu lễ phép chào hỏi. Bà niềm nở đáp lại, giọng nói ấm áp chào đón cô đến chơi. Không gian quanh căn nhà nhỏ thoảng mùi hương nhang trầm từ bàn thờ, ánh nắng sớm xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên những kệ hàng gọn gàng, tạo cảm giác bình dị mà gần gũi.

Kiều Ngọc Linh dẫn Mai Minh Châu lên phòng riêng. Lần đầu tiên đặt chân vào không gian riêng tư của nàng, Mai Minh Châu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô bước đi rụt rè, đôi tay khẽ đan chặt, không dám tự ý chạm vào bất cứ thứ gì. Chiếc giường đơn phủ ga màu xanh nhạt nằm gọn một góc, bên cạnh là bàn trang điểm nhỏ với đồ trang điểm của nàng. Một bức tranh phong cảnh treo trên tường, ánh sáng từ cửa sổ hắt lên làm căn phòng thêm phần ấm áp.

Nhìn cô lúng túng đứng đó, Kiều Ngọc Linh bật cười, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. Nàng trêu: “Cứ ngồi xuống giường đi, không cần ngại đâu.”

Mai Minh Châu gật đầu, lí nhí đáp: “À, ừm.”

Nghe lời, cô ngoan ngoãn ngồi khép nép ở một góc giường, hai tay đặt trên đùi, tư thế cứng nhắc như sợ làm xáo trộn không gian. Kiều Ngọc Linh bước vào nhà tắm để thay quần áo. Cô nàng chọn một bộ đồ ngủ đơn giản, nhẹ nhàng, tẩy trang sạch sẽ. Trong khoảng thời gian ấy, Mai Minh Châu ngồi im, không nhúc nhích. Ánh mắt cô cố tránh nhìn quanh, chỉ lặng lẽ dán xuống đôi tất trắng của mình. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm và tiếng quét sân "sàn sạt" ngoài sân.

Bỗng dưng, lòng bàn tay Mai Minh Châu ướt đẫm mồ hôi. Không phải áp lực hay sợ hãi, mà là một cảm giác hạnh phúc bất ngờ trào dâng, khiến cô ngẩn ngơ. Điện thoại trong túi quần rung lên liên hồi, thông báo tin nhắn và cuộc gọi kéo cô về thực tại. Cô giật mình, sắc mặt hồng hào ban nãy chợt tái mét như vừa bị dọa sợ. Run run mở điện thoại, dòng tin nhắn đầu tiên từ sếp Nguyễn Kim Chi hiện lên sắc lạnh: “Tại sao giờ này vẫn chưa đi làm?”

Bên dưới là hơn chục cuộc gọi nhỡ từ mẹ cô, bà Nguyễn Xuân Hòa. Tối qua cô không về nhà, chắc hẳn mẹ lo lắng lắm nên gọi nhiều đến vậy. Sáng nay, những cuộc gọi vẫn tiếp tục.

Mai Minh Châu ôm mặt, câm nín. Một tiếng thở dài thoát ra, nhưng chẳng thể xoa dịu cảm giác rối bời trong lòng. Cô vội vàng gọi lại cho mẹ, nhẹ nhàng trấn an bà về tình hình của mình. Giọng nói dịu dàng của Nguyễn Xuân Hòa qua điện thoại khiến cô phần nào nhẹ nhõm. Xong xuôi, cô nhắn tin xin nghỉ phép với sếp. Nguyễn Kim Chi tuy không hài lòng vì đơn xin nghỉ muộn, nhưng với bản tính rộng lượng, nàng vẫn duyệt. Mai Minh Châu khẽ thở phào, cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Kiều Ngọc Linh từ nhà tắm bước ra, mái tóc còn ẩm, gương mặt mộc tự nhiên mà rạng rỡ. Nhìn thấy Mai Minh Châu với vẻ mặt như vừa giải quyết xong một chuyện lớn, nàng tò mò tiến lại gần, hỏi: “Châu, có chuyện gì thế? Sao trông mày như Tôn Ngộ Không vừa thoát khỏi núi Ngũ Hành Sơn thế?”

Mai Minh Châu lắc đầu, đáp: “Không có gì đâu.”

Kiều Ngọc Linh nhíu mày, vuốt cằm quan sát cô, giọng nghi ngờ: “Thật không đấy?”

Biết không thể giấu nàng, Mai Minh Châu thở nhẹ, từ tốn kể: “Tối qua tao không về nhà, mẹ tao lo nên gọi điện mà tao không nghe. Ban nãy tao gọi lại cho mẹ. Chiều qua tao dự định tối đi họp lớp rồi sáng nay lên Hà Nội đi làm, ai ngờ lại… vượt kế hoạch. Vừa nhắn xin sếp nghỉ hôm nay.”

Kiều Ngọc Linh tròn mắt kinh ngạc. Không như Mai Minh Châu, nàng đã xin nghỉ phép từ trước, vì biết mình khó cưỡng lại những chén rượu tối qua. Về chuyện phụ huynh, nàng cũng chẳng khác gì cô. Điện thoại nàng còn suýt “nổ tung” vì hàng chục cuộc gọi từ gia đình. Nàng vỗ vai Mai Minh Châu, làm ra vẻ thấu hiểu.

6

0

1 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.