TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Hiện tại tao với mày là gì

Mai Minh Châu nhíu mày, cố nhớ tiếp. “Nhưng sau đó thì sao? Rõ ràng phòng có hai giường, sao mình và nàng lại…” Cô ôm đầu, cảm giác đau nhức lan tỏa. Cô không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau khi bước vào căn phòng này. Đầu óc cô quay cuồng, vừa xấu hổ vừa hoang mang.

“Lỡ tối qua chỉ là do nàng say, không tỉnh táo mà đồng ý làm người yêu mình thì sao?” Ý nghĩ ấy khiến trái tim cô thắt lại, một nỗi sợ mơ hồ trào lên.

Cô vỗ mạnh vào má mình, tự nhủ: “Không được nghĩ linh tinh. Chuyện gì tới thì sẽ tới. Mình phải đối diện thôi.” Lấy hết can đảm, cô hít một hơi sâu, quay sang Kiều Ngọc Linh vẫn đang ngủ say, nhẹ nhàng gọi: “Linh, dậy đi thôi. Trời sáng rồi.”

Kiều Ngọc Linh nghe như có ai đó đang gọi mình. Nàng khẽ nhíu mày, nét mặt thoáng chút khó chịu, rồi tiếp tục ôm chăn kéo trùm kín đầu, cố thủ trong giấc ngủ. Mai Minh Châu đứng đó, bất lực nhìn nàng. Cô khẽ thở dài, bước nhẹ nhàng đến bên giường, ngồi xuống mép nệm. Tay cô chạm vào tấm chăn dày, từ từ kéo ra, để lộ khuôn mặt còn ngái ngủ của Kiều Ngọc Linh. Giọng cô dịu dàng, mang theo chút dỗ dành, khẽ vỗ lưng nàng như một đứa trẻ.

“Sáng rồi, dậy đi còn về nhà. Về nhà rồi ngủ tiếp, thoải mái hơn ở đây nhiều.”

Khách sạn này chỉ là chốn tạm bợ, không gian xa lạ với mùi ga gối thoảng hương hóa chất, chẳng thể nào so được với sự ấm áp của căn phòng quen thuộc ở nhà. Nhưng Kiều Ngọc Linh vẫn nằm im, không chút động tĩnh, như thể lời nói của Mai Minh Châu chỉ là tiếng gió thoảng qua. Thấy vậy, cô đành đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Với một động tác dứt khoát, cô kéo toang rèm cửa. Ánh sáng ban mai ùa vào, xua tan bóng tối u ám trong căn phòng nhỏ. Chỉ trong chớp mắt, không gian bừng sáng, rực rỡ đến chói mắt. Kiều Ngọc Linh khẽ rên lên, rõ ràng khó chịu. Nàng lăn lộn trên giường, tay ôm mặt, cuối cùng cũng hé mắt, đầu óc vẫn còn mơ màng, hỗn loạn như vừa bị kéo ra khỏi một giấc mộng dài.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lờ đờ hướng về phía Mai Minh Châu đang đứng bên cửa sổ. Dáng cô in ngược sáng, mờ ảo như một bức tranh, khiến Kiều Ngọc Linh bất giác mỉm cười. Khóe miệng nàng nhếch lên yếu ớt, tay vẫy nhẹ, ra hiệu cho Mai Minh Châu tiến lại gần. Mai Minh Châu nghiêng đầu, tò mò nhìn nàng, rồi bước đến bên giường. Chưa kịp hỏi gì, cô đã bị Kiều Ngọc Linh bất ngờ dang tay ôm lấy cổ. Một nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp đặt lên trán cô, dịu dàng đến mức khiến Mai Minh Châu ngẩn người. Tim cô khẽ rung lên, một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong l*иg ngực. Kiều Ngọc Linh nở nụ cười tươi tắn, giọng nói còn ngái ngủ, khàn khàn, thì thầm bên tai cô.

“Chào buổi sáng.”

Mai Minh Châu cúi đầu, mặt nóng bừng, hai tai đỏ ửng như vừa bị thiêu đốt. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả – vừa ngượng ngùng, vừa ngọt ngào. Nàng dễ thương quá! – cô thầm nghĩ, trái tim như mềm nhũn trước nụ cười ấy. Nhưng Kiều Ngọc Linh dường như vẫn chưa tỉnh hẳn. Nàng không những không buông ra mà còn ôm chặt lấy cổ cô hơn, kéo cô ngã xuống giường. Mai Minh Châu bất ngờ, không kịp phản kháng, đành thuận theo nằm xuống bên cạnh con sâu ngủ ấy.

Nhìn Kiều Ngọc Linh ngủ say trong vòng tay mình, Mai Minh Châu cảm thấy lòng mình như tan chảy. Ngón tay cô khẽ lùa vào mái tóc mềm mại của nàng, vén những sợi tóc lòa xòa che khuất khuôn mặt. Kiều Ngọc Linh cựa quậy, dụi đầu vào lòng cô, đôi mắt nhắm chặt như không muốn đối diện với ánh sáng ngày mới. Một tay nàng vẫn bám chặt lấy cổ cô, tay còn lại lười biếng xoa mặt, cố gắng tỉnh táo hơn. Mai Minh Châu mỉm cười, trong lòng trào dâng một sự dịu dàng không tên. Cô không nỡ đánh thức nàng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, để mặc thời gian trôi qua trong yên bình.

Kiều Ngọc Linh bĩu môi, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường. Kim giờ đã chỉ đến một con số không còn sớm nữa. Nàng vươn vai, tay vô thức sờ lên má Mai Minh Châu, vỗ nhẹ, rồi véo một cái. Khuôn mặt cô bị nàng xoa bóp đến biến dạng, nhưng Mai Minh Châu không hề kháng cự, chỉ khẽ nhíu mày, để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Kiều Ngọc Linh nhìn “tác phẩm” của mình, bật cười lớn, đầy khoái chí. Mai Minh Châu cũng cười khẽ, giọng nói dịu dàng vang lên.

“Đã tỉnh chưa? Dậy đi thôi còn về nhà.”

Kiều Ngọc Linh bĩu môi, ngừng nghịch ngợm. Nàng bất ngờ trườn người, nằm hẳn lên người Mai Minh Châu, mặt vùi vào hõm cổ cô, giọng nói lí nhí.

“Không muốn về.”

Mai Minh Châu ngẩn ra, tay khẽ vỗ lưng nàng, dỗ dành. “Sao thế? Sao lại không muốn về? Không đói à? Chạy qua bữa sáng rồi, không thể bỏ luôn bữa trưa được. Có đói không tao đưa mày đi ăn, muốn ăn gì nào?”

Giọng cô ôn nhu, kiên nhẫn, như đang nói chuyện với một đứa trẻ bướng bỉnh. Nhưng Kiều Ngọc Linh vẫn im lặng, không nhúc nhích, như thể đã ngủ tiếp. Mai Minh Châu nén một tiếng thở dài, định đưa tay vén tóc mái nàng để nhìn rõ khuôn mặt, thì bất ngờ nghe nàng chậm rãi lên tiếng. “Không đói, không muốn về.”

Trong lòng Mai Minh Châu thoáng chút bối rối. Cô không hiểu tại sao Kiều Ngọc Linh lại cố chấp như vậy. Nhưng cô không biết rằng, với Kiều Ngọc Linh, khoảnh khắc này quá quý giá. Đêm qua, mọi thứ giữa hai người như một giấc mơ đẹp, khiến nàng lâng lâng trong hạnh phúc. Nàng sợ rằng, khi trở về nhà, tất cả sẽ tan biến, trở lại như chưa từng xảy ra. Nàng không muốn buông bỏ sự ấm áp mà Mai Minh Châu mang lại. Vòng tay nàng siết chặt hơn, như thể muốn giữ cô mãi bên mình. Nhưng Mai Minh Châu không nhận ra điều đó, chỉ nhẹ nhàng hỏi tiếp.

“Sao lại không muốn về? Về nhà ngủ ngon hơn ở đây nhiều. Còn buồn ngủ thì tao đưa mày về nhà rồi ngủ.”

Kiều Ngọc Linh ủ rũ, chống cằm nhìn thẳng vào mắt cô. Mai Minh Châu mỉm cười, giọng trêu nhẹ. “Làm sao vậy? Mới sáng đã không vui thế?”

“Hiện tại tao với mày là gì?”

6

0

1 tháng trước

14 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.