TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24: Nghỉ tạm khách sạn

“Tại sao giờ mày mới chịu nói? Tại sao bây giờ mày thật lòng? Tao nghĩ mày không còn thích tao nữa cơ… Rồi chỉ còn tao thích mày.”

Mai Minh Châu lúc này cũng không kìm được cảm xúc. Đôi mắt cô đỏ ửng, một cảm giác hạnh phúc chưa từng có trào dâng trong lòng. Cô đã chờ đợi, đã hy vọng, và giờ đây, điều cô mơ ước đang ở ngay trước mặt, cô không dám nghĩ tới chuyện nàng sẽ thích cô, nếu đây là mơ xin cho cô được trải nghiệm cuộc sống một đời bên nàng rồi hẵng đánh thức cô dậy. Cô vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi. Đôi mắt nhắm chặt, mặc kệ hai dòng nước mắt chảy xiết xuống má. Bên cổ cô truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, lành lạnh, những giọt nước mắt của Kiều Ngọc Linh. Cô cũng khóc, không kiềm chế được. Lời yêu ấy, hóa ra không quá muộn.

---

Ánh nắng bình minh len lỏi vào trong phòng ngủ, xuyên qua khe hở của chiếc rèm cửa không kín, những tia sáng vàng ấm áp tinh nghịch nhảy nhót, rực rỡ trong căn phòng vẫn còn vương chút hơi lạnh chưa tan từ đêm qua. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ hòa cùng tiếng tí tách mơ hồ của không khí buổi sớm.

Mai Minh Châu, theo thói quen đồng hồ sinh học, từ từ mở mắt. Nhưng hôm nay, cô cảm nhận rõ ràng một sự khác lạ, cơ thể nặng nề, uể oải, như thể có một khúc gỗ lớn đè chặt lên người, khiến từng hơi thở trở nên khó nhọc.

Cô nửa tỉnh nửa mơ, đưa tay mò mẫm, cố đẩy thứ đang khiến l*иg ngực cô bức bối. Bàn tay chạm vào một thứ mềm mại, thon dài, mang theo hương nước hoa nhè nhẹ, dịu dàng mà quyến rũ. Cô khựng lại, đầu óc mơ hồ dần tỉnh táo hơn. “Thứ gì thế này?” Cô tự hỏi, trái tim khẽ đập nhanh hơn một nhịp.

“Ưʍ.” Một âm thanh nhỏ vang lên bên tai, như giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, kéo Mai Minh Châu ra khỏi cơn mộng mị. Cô giật mình, mở to mắt. Trước mặt không phải trần nhà quen thuộc của căn phòng trọ tồi tàn mà là một mảng trắng xa lạ, lạnh lẽo. Bên tai cô, nhịp thở đều đặn của ai đó vang lên rõ ràng, hòa cùng cảm giác ấm áp từ “khúc gỗ mềm” đang khẽ cựa quậy. Tim cô như ngừng đập một giây, hơi thở nghẹn lại trong l*иg ngực.

Mai Minh Châu nằm im, cơ thể cứng đờ, đầu óc quay cuồng. Cô chậm rãi nghiêng đầu sang bên, và rồi, hình ảnh trước mắt khiến cô hoàn toàn sững sờ. Kiều Ngọc Linh – người con gái với gương mặt thanh tú, đôi mắt nhắm nghiền đang say giấc gục đầu lên vai cô, đôi môi khẽ hé như đang mơ màng điều gì đó. Khoảng cách gần đến mức Mai Minh Châu có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nàng phả lên da thịt mình. Cô tròn mắt, hoảng loạn.

“Tại sao? Tại sao hai người lại ngủ cùng nhau thế này?” Hàng loạt câu hỏi hỗn loạn tràn ngập trong đầu cô, như sóng vỗ không ngừng vào bờ.

Cô vội vàng nhấc chăn lên, kiểm tra bản thân. Quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng chiếc váy của Kiều Ngọc Linh lại xộc xệch, để lộ một phần vai trần trắng ngần và đường cong mờ ảo dưới ánh sáng ban mai. Mai Minh Châu bất giác nuốt khan, hai má nóng bừng lên như lửa đốt. Cô đưa tay ôm mặt, cố che đi sự ngượng ngùng đang lan tỏa khắp cơ thể. Từ góc nhìn này, cô vô tình lướt qua khe hở nơi cổ áo của Kiều Ngọc Linh, và trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. “Trời ơi, mình đang nghĩ gì thế này?” Cô tự mắng mình, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.

Cẩn thận từng chút một, Mai Minh Châu nâng đầu Kiều Ngọc Linh đặt lên gối, cố gắng không đánh thức nàng. Rồi cô vội vã bật dậy, lao vào nhà tắm như chạy trốn. Dòng nước lạnh hắt lên mặt khiến cô tỉnh táo hơn, nhưng trong lòng vẫn là một mớ hỗn độn. Cô đứng trước gương, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của chính mình, tự nhủ: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Khi bước ra khỏi nhà tắm, cô vô tình liếc nhìn đồng hồ treo tường đã 8:40 sáng. Giật mình, cô vội kiểm tra điện thoại. Màn hình sáng lên với hàng loạt tin nhắn từ Nguyễn Kim Chi, sếp “m5” của cô.

“Chết rồi, chắc chắn bị mắng cho xem!” Mai Minh Châu thầm than, tay run run cầm điện thoại. Cô khóc không thành tiếng, nhưng không còn cách nào khác, đành nhắn tin xin nghỉ sáng nay với lý do “việc gia đình đột xuất”. Gửi tin nhắn xong, cô thở phào nhẹ nhõm, tạm gác nỗi lo công việc sang một bên để đối mặt với tình huống trước mắt.

Ngồi xuống mép giường, Mai Minh Châu bắt đầu lục lại ký ức tối qua. Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn. Sau khi cô tỏ tình với Kiều Ngọc Linh và được nàng chấp nhận, cả hai đã quay lại bữa tiệc. Kiều Ngọc Linh, trong niềm vui ngập tràn, đã uống rất nhiều rượu. Nàng say đến mức không còn kiểm soát được bản thân. Khi có người đề nghị đưa nàng về, nàng từ chối, viện cớ đi vệ sinh rồi lén chuồn ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ Mai Minh Châu. Cô bất đắc dĩ phải dìu nàng đi, nhưng Kiều Ngọc Linh nhất quyết không về nhà, sợ bố mẹ phát hiện mình say xỉn sẽ càu nhàu. Cuối cùng, nàng đòi đến khách sạn nghỉ tạm, hứa sáng mai sẽ về.

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.