0 chữ
Chương 23
Chương 23: Tao thích mày
Thích một người lâu như vậy, cuối cùng cũng chẳng dám nói. Không nói, Mai Minh Châu hiểu rằng mình chẳng có quyền hối hận khi người ấy yêu người khác. Nhưng khi gặp lại, biết Kiều Ngọc Linh giờ độc thân, cô luôn tự hỏi liệu cơ hội có đến lượt mình không? Nhưng câu trả lời vẫn luôn có sẵn chẳng qua cô cố tình làm lơ.
Câu hỏi của nàng như một ngọn gió thoảng qua, nhẹ nhàng nhưng đủ làm trái tim cô rung lên từng nhịp bất an.
Mai Minh Châu chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại nàng – người mà cô tưởng trái tim mình đã đóng băng từ rất lâu, từ cái ngày định mệnh ấy. Cô cứ ngỡ tình yêu đã phai nhạt, đã bị thời gian xóa nhòa. Nhưng không, hóa ra tất cả chỉ là lớp bụi mà năm tháng phủ lên, che giấu đi ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy trong lòng. Nhìn Kiều Ngọc Linh đứng trước mặt, đôi mắt trong veo, nụ cười thoáng qua như ánh nắng đầu ngày, cô không kiềm chế được xúc động. Đã bao năm trôi qua, vậy mà cô vẫn nhớ từng chi tiết nhỏ về nàng: cách nàng nghiêng đầu khi suy nghĩ, thói quen khẽ cắn môi lúc bối rối, hay giọng nói dịu dàng như gió thoảng qua tai. Tất cả như một cuốn sách cũ, bị cô cất sâu trong ngăn kéo ký ức, giờ đây bất ngờ mở ra, sống động đến đau lòng.
Rồi một sự cố bất ngờ xảy ra, kéo hai người lại gần nhau trong hai tháng ngắn ngủi. Hai tháng ấy, Mai Minh Châu sống trong những ngày vừa hạnh phúc vừa giằng xé. Cô ở bên Kiều Ngọc Linh, gần gũi đến mức tưởng chừng có thể chạm vào giấc mơ xưa cũ. Nhưng khi thời gian trôi qua, cô ép mình rời đi, không một lần ngoảnh đầu. Cô nghĩ đó là cách tốt nhất để bảo vệ trái tim mình, để không phải đối diện với nỗi sợ bị từ chối. Thế mà giờ đây, định mệnh lại cho cô cơ hội đứng trước mặt nàng lần nữa.
Kiều Ngọc Linh nhìn cô, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can. Nàng liên tục lặp lại một câu hỏi: “Mày có giấu tao điều gì không?”
Giọng nàng không lớn, nhưng mỗi từ như một nhát dao găm vào lòng Mai Minh Châu. Câu hỏi không đầu không cuối khiến cô rơi vào mù mịt, đầu óc quay cuồng như lạc trong cơn bão. Cô ngơ ngác nhìn lại, chỉ thấy Kiều Ngọc Linh càng thêm sốt ruột, ánh mắt nàng ánh lên sự bất an khó tả.
“Mày còn không nói, mày hối hận bây giờ.” Nàng gần như gằn giọng, đôi tay siết chặt thành nắm, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.
Hối hận ư? Mai Minh Châu tự hỏi. Là cô hối hận, hay là nàng? Hay cả hai đều đang giằng xé trong những cảm xúc không tên? Cô không hiểu tại sao Kiều Ngọc Linh lại gấp gáp đến vậy, như thể nàng đang ngồi trên đống lửa. Đôi mắt nàng đỏ hoe, long lanh nước, bờ mi run rẩy như sắp vỡ òa. Nhìn nàng, Mai Minh Châu bỗng nhớ lại hai tháng trước – khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đậm sâu.
Kiều Ngọc Linh không muốn lặp lại kết cục ấy, không muốn trở lại ngày cô rời đi. Khi ấy, Kiều Ngọc Linh đã gọi điện, nhắn tin, nhưng chỉ nhận được sự im lặng lạnh lẽo từ cô. Nàng đã chết lặng, và giờ đây, nỗi sợ ấy dường như đang trỗi dậy trong lòng nàng.
Mai Minh Châu bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của nàng. Trái tim cô đập thình thịch, một cảm giác vừa sợ hãi vừa mãnh liệt trào dâng. Cô không quan tâm kết quả sẽ ra sao nữa. Nếu Kiều Ngọc Linh đã đoán được, thì cô sẽ nói. Gió bỗng nổi mạnh, cuốn theo những chiếc lá khô lùa qua chân họ. Bầu không khí yên lặng đến lạ lùng, như thể cả thế giới đang nín thở, nhường không gian cho hai người. Cành lá trên cao khẽ đung đưa, im lặng như hiểu chuyện.
“Tao thích mày.” Cô thốt lên.
Câu nói ấy, bị chôn giấu tận tám năm trong lòng Mai Minh Châu, giờ đây cuối cùng cũng được giải thoát. Tám năm – một quãng thời gian dài đằng đẵng, nơi cô giấu kín tình cảm, tự dệt nên những giấc mơ không lời. Hôm nay, cô dùng hết dũng cảm để đứng trước mặt Kiều Ngọc Linh, thổ lộ một lần, dù kết quả có ra sao cô cũng không hối hận. Cô đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận câu trả lời, dù là ngọt ngào hay đắng cay. Nhưng ai ngờ được phản ứng của nàng lại khiến cô sững sờ.
Kiều Ngọc Linh cúi gằm mặt, mái tóc dài che đi khuôn mặt nàng. Bờ vai nàng run rẩy, yếu ớt như một cành cây trước cơn gió lớn. Mai Minh Châu chết lặng. Cô không biết mình vừa làm gì sai. Dưới hàng cây xanh bên con đường tấp nập, hai người đứng đó, nhỏ bé và cô đơn giữa dòng đời vội vã. Không ai để ý, không ai quan tâm. Chỉ có cô và nàng, đối diện nhau trong im lặng nghẹt thở.
Cô luống cuống, tay chân vung lên loạn xạ muốn an ủi nàng. Nhưng Kiều Ngọc Linh không để cô kịp làm gì. Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Đôi mắt xinh đẹp ngày nào, từng biết cười rạng rỡ, giờ đỏ hoe ngấn lệ. Hai dòng nước mắt long lanh chảy dài trên gò má ửng hồng, vài sợi tóc con dính lên trán. Mai Minh Châu sững sờ, cổ họng khô khốc, không thốt nên lời. Hàng ngàn cảm giác lẫn lộn trào lên trong cô như có đàn kiến bò trong cổ họng, ngứa ngáy, khó chịu. Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ trán xuống cằm, rơi xuống đất.
“Linh!” Cô bật ra một tiếng gọi khản đặc.
Kiều Ngọc Linh nghiêng đầu, mỉm cười thật khẽ. Không phải nụ cười chua chát, mà là nụ cười hạnh phúc, mong manh như cánh hoa giữa gió. Gió thổi qua hàng cây, xào xạc thành tiếng. Bờ môi nàng hé mở, như muốn nói gì đó, nhưng bên tai Mai Minh Châu chỉ toàn tiếng gió hòa cùng tiếng lá cây xôn xao. Cô không nghe rõ, chỉ thấy trái tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết.
Rồi bất ngờ, Kiều Ngọc Linh tiến sát lại, ôm lấy cô. Bờ vai nàng run lên, khuôn mặt nàng dụi vào hõm cổ cô, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. Giọng nàng thật nhẹ, thều thào: “Tại sao bây giờ mày mới chịu nói?”
“Hả?” Mai Minh Châu há hốc mồm, ngỡ mình đang mơ.
Trái tim cô đập nhanh đến mức tưởng chừng muốn vỡ òa. Cô không tin vào tai mình, không tin những lời vừa nghe. Tay cô khựng lại giữa không trung, trước khi chầm chậm đặt lên lưng nàng. Bờ lưng gầy gò, nhỏ nhắn của Kiều Ngọc Linh nằm gọn trong vòng tay cô. Nàng vòng tay ôm chặt cổ cô, khóc nghẹn ngào. Nàng trách cứ cô, vì sao lại để nàng chờ đợi lâu đến vậy.
Câu hỏi của nàng như một ngọn gió thoảng qua, nhẹ nhàng nhưng đủ làm trái tim cô rung lên từng nhịp bất an.
Mai Minh Châu chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại nàng – người mà cô tưởng trái tim mình đã đóng băng từ rất lâu, từ cái ngày định mệnh ấy. Cô cứ ngỡ tình yêu đã phai nhạt, đã bị thời gian xóa nhòa. Nhưng không, hóa ra tất cả chỉ là lớp bụi mà năm tháng phủ lên, che giấu đi ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy trong lòng. Nhìn Kiều Ngọc Linh đứng trước mặt, đôi mắt trong veo, nụ cười thoáng qua như ánh nắng đầu ngày, cô không kiềm chế được xúc động. Đã bao năm trôi qua, vậy mà cô vẫn nhớ từng chi tiết nhỏ về nàng: cách nàng nghiêng đầu khi suy nghĩ, thói quen khẽ cắn môi lúc bối rối, hay giọng nói dịu dàng như gió thoảng qua tai. Tất cả như một cuốn sách cũ, bị cô cất sâu trong ngăn kéo ký ức, giờ đây bất ngờ mở ra, sống động đến đau lòng.
Kiều Ngọc Linh nhìn cô, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can. Nàng liên tục lặp lại một câu hỏi: “Mày có giấu tao điều gì không?”
Giọng nàng không lớn, nhưng mỗi từ như một nhát dao găm vào lòng Mai Minh Châu. Câu hỏi không đầu không cuối khiến cô rơi vào mù mịt, đầu óc quay cuồng như lạc trong cơn bão. Cô ngơ ngác nhìn lại, chỉ thấy Kiều Ngọc Linh càng thêm sốt ruột, ánh mắt nàng ánh lên sự bất an khó tả.
Hối hận ư? Mai Minh Châu tự hỏi. Là cô hối hận, hay là nàng? Hay cả hai đều đang giằng xé trong những cảm xúc không tên? Cô không hiểu tại sao Kiều Ngọc Linh lại gấp gáp đến vậy, như thể nàng đang ngồi trên đống lửa. Đôi mắt nàng đỏ hoe, long lanh nước, bờ mi run rẩy như sắp vỡ òa. Nhìn nàng, Mai Minh Châu bỗng nhớ lại hai tháng trước – khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đậm sâu.
Kiều Ngọc Linh không muốn lặp lại kết cục ấy, không muốn trở lại ngày cô rời đi. Khi ấy, Kiều Ngọc Linh đã gọi điện, nhắn tin, nhưng chỉ nhận được sự im lặng lạnh lẽo từ cô. Nàng đã chết lặng, và giờ đây, nỗi sợ ấy dường như đang trỗi dậy trong lòng nàng.
“Tao thích mày.” Cô thốt lên.
Câu nói ấy, bị chôn giấu tận tám năm trong lòng Mai Minh Châu, giờ đây cuối cùng cũng được giải thoát. Tám năm – một quãng thời gian dài đằng đẵng, nơi cô giấu kín tình cảm, tự dệt nên những giấc mơ không lời. Hôm nay, cô dùng hết dũng cảm để đứng trước mặt Kiều Ngọc Linh, thổ lộ một lần, dù kết quả có ra sao cô cũng không hối hận. Cô đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận câu trả lời, dù là ngọt ngào hay đắng cay. Nhưng ai ngờ được phản ứng của nàng lại khiến cô sững sờ.
Kiều Ngọc Linh cúi gằm mặt, mái tóc dài che đi khuôn mặt nàng. Bờ vai nàng run rẩy, yếu ớt như một cành cây trước cơn gió lớn. Mai Minh Châu chết lặng. Cô không biết mình vừa làm gì sai. Dưới hàng cây xanh bên con đường tấp nập, hai người đứng đó, nhỏ bé và cô đơn giữa dòng đời vội vã. Không ai để ý, không ai quan tâm. Chỉ có cô và nàng, đối diện nhau trong im lặng nghẹt thở.
Cô luống cuống, tay chân vung lên loạn xạ muốn an ủi nàng. Nhưng Kiều Ngọc Linh không để cô kịp làm gì. Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Đôi mắt xinh đẹp ngày nào, từng biết cười rạng rỡ, giờ đỏ hoe ngấn lệ. Hai dòng nước mắt long lanh chảy dài trên gò má ửng hồng, vài sợi tóc con dính lên trán. Mai Minh Châu sững sờ, cổ họng khô khốc, không thốt nên lời. Hàng ngàn cảm giác lẫn lộn trào lên trong cô như có đàn kiến bò trong cổ họng, ngứa ngáy, khó chịu. Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ trán xuống cằm, rơi xuống đất.
“Linh!” Cô bật ra một tiếng gọi khản đặc.
Kiều Ngọc Linh nghiêng đầu, mỉm cười thật khẽ. Không phải nụ cười chua chát, mà là nụ cười hạnh phúc, mong manh như cánh hoa giữa gió. Gió thổi qua hàng cây, xào xạc thành tiếng. Bờ môi nàng hé mở, như muốn nói gì đó, nhưng bên tai Mai Minh Châu chỉ toàn tiếng gió hòa cùng tiếng lá cây xôn xao. Cô không nghe rõ, chỉ thấy trái tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết.
Rồi bất ngờ, Kiều Ngọc Linh tiến sát lại, ôm lấy cô. Bờ vai nàng run lên, khuôn mặt nàng dụi vào hõm cổ cô, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. Giọng nàng thật nhẹ, thều thào: “Tại sao bây giờ mày mới chịu nói?”
“Hả?” Mai Minh Châu há hốc mồm, ngỡ mình đang mơ.
Trái tim cô đập nhanh đến mức tưởng chừng muốn vỡ òa. Cô không tin vào tai mình, không tin những lời vừa nghe. Tay cô khựng lại giữa không trung, trước khi chầm chậm đặt lên lưng nàng. Bờ lưng gầy gò, nhỏ nhắn của Kiều Ngọc Linh nằm gọn trong vòng tay cô. Nàng vòng tay ôm chặt cổ cô, khóc nghẹn ngào. Nàng trách cứ cô, vì sao lại để nàng chờ đợi lâu đến vậy.
6
0
1 tháng trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
