0 chữ
Chương 22
Chương 22: Rời đi
“Có kẹo không?”
Đây là lần đầu tiên Kiều Ngọc Linh chủ động hỏi Mai Minh Châu về thứ đồ ăn vặt ngọt ngào ấy. Lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp lại nhau sau bao năm xa cách. Giọng nàng nhẹ nhàng, mang theo chút tò mò pha lẫn sự thân thuộc, như thể vừa vô tình khơi dậy một sợi dây ký ức đã ngủ quên từ lâu.
Mai Minh Châu khựng lại trong giây lát. Một vài mảnh ký ức vụn vỡ, lẻ tẻ từ đâu ùa về trong tâm trí cô, rõ ràng như vừa mới hôm qua. Hồi ấy, nàng còn là cô thiếu nữ với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh cười, tâm hồn phóng khoáng, tự do và thuần khiết. Còn cô, ngày ấy, cũng chỉ là một Mai Minh Châu giản dị, luôn lặng lẽ dõi theo nàng từ xa. Giờ đây, trước mặt cô, Kiều Ngọc Linh đã trưởng thành, xinh đẹp hơn biết bao, nét dịu dàng ngày nào giờ thêm phần quyến rũ, khiến lòng cô không khỏi xao động. Nhưng cùng với đó, khoảng cách vô hình giữa hai người dường như cũng lớn dần, như một bức tường mà cô không dám chạm vào.
Mai Minh Châu mỉm cười nhạt, tay lần vào túi áo, lấy ra một nắm kẹo dẻo đủ màu sắc rồi đưa cho nàng. Động tác của cô chậm rãi, như thể đang cố kéo dài khoảnh khắc này thêm một chút. Kiều Ngọc Linh tròn mắt, ngạc nhiên thốt lên: “Có luôn à?”
Nàng cứ ngỡ cô sẽ không mang theo, bởi Mai Minh Châu giờ đây chẳng còn là cô gái vô tư ngày trước, luôn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với nàng. Nhưng không, cô vẫn giữ thói quen ấy, vẫn giữ trong mình chút gì đó của quá khứ, dù chỉ là một nắm kẹo nhỏ bé.
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Kiều Ngọc Linh khi nhận lấy kẹo, Mai Minh Châu cảm thấy tim mình khẽ nhói lên. Cô đưa hết chỗ kẹo còn lại cho nàng, không giữ lại chút nào, như thể đó là cách cô trao đi phần tình cảm cuối cùng mà cô đã giấu kín bấy lâu. Hôm nay, cô đã quyết định rồi. Cô sẽ nói với nàng một điều quan trọng, một quyết định mà cô đã suy nghĩ rất lâu, rất kỹ. Cô không thể mãi mắc kẹt trong mối quan hệ đơn phương này, chẳng dám thổ lộ, chỉ vì sợ rằng ngay cả tình bạn mong manh còn sót lại cũng sẽ tan biến.
“Linh này.”
“Hử?”
Kiều Ngọc Linh ngẩng lên, miệng vẫn ngậm một viên kẹo, đôi mắt long lanh ánh lên sự vui vẻ hồn nhiên. Nhìn nàng như vậy, Mai Minh Châu bỗng thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cô ngập ngừng, đôi tay siết chặt mép áo, hít một hơi thật sâu để lấy hết dũng khí. Rồi cô bước tới, đứng thẳng trước mặt nàng, giọng nói run run nhưng cố giữ vẻ kiên định: “Giờ mày không còn bị bám theo làm phiền nữa rồi, tao cũng không cần phải giả làm người yêu mày nữa. Thế nên từ ngày mai chắc tao không qua đón mày được nữa đâu.”
“Mày nói gì?”
Giọng Kiều Ngọc Linh lạc đi, như thể nàng vừa nghe một câu nói không thể tin nổi. Nắm kẹo trong tay nàng bỗng trở nên nặng trĩu, như những mũi kim vô hình đâm vào lòng bàn tay, khiến trái tim nàng nhói đau. Nàng hiểu ý cô, nhưng lại không muốn hiểu. Đầu óc nàng quay cuồng, đôi tay buông thõng, vài viên kẹo lặng lẽ xuyên qua kẽ tay rơi xuống đất, phát ra những tiếng “tách tách” khô khốc giữa không gian tĩnh lặng.
Mai Minh Châu cắn môi, cúi gằm mặt xuống. Cô không dám ngẩng lên nhìn nàng, không dám đối diện với đôi mắt ấy. Cô sợ, sợ rằng chỉ cần một ánh nhìn từ Kiều Ngọc Linh, cô sẽ yếu lòng, sẽ không kìm được mà rút lại lời vừa nói. Quyết định này không dễ dàng với cô chút nào. Hai tháng qua, giả vờ làm người yêu của nàng để giúp nàng thoát khỏi những rắc rối, cô đã dần quen với việc ở bên nàng mỗi ngày, quen với nụ cười của nàng, giọng nói của nàng. Nhưng càng gần gũi, cô càng nhận ra trái tim mình không thể kiểm soát. Cô yêu nàng, yêu đến mức đau đớn, nhưng lại không dám nói ra. Cô sợ rằng nếu thổ lộ, nàng sẽ xa cô mãi mãi.
Nhìn những viên kẹo rơi vãi trên mặt đất, Mai Minh Châu khom người nhặt lên, đặt lại vào tay Kiều Ngọc Linh. Động tác của cô nhẹ nhàng nhưng đầy gượng gạo, như thể cô đang cố gắng níu giữ chút gì đó giữa hai người. Nhưng khi chạm vào tay nàng, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ những ngón tay ấy. Kiều Ngọc Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn những viên kẹo trong tay mình. Với nàng, chúng không còn là kẹo nữa, mà như những cục đá nặng trĩu, đè ép lên l*иg ngực nàng. Nàng muốn trả lại, muốn ném chúng đi, nhưng tay nàng không đủ sức.
Mai Minh Châu siết chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Giọng cô hạ thấp, gần như thì thầm: “Từ mai tao không qua đón mày nữa, thế nên sớm mà kiếm người yêu đưa đón đi nhé. Chúc mày kiếm được người tốt.”
Câu cuối cùng cô không nói thành lời, chỉ thầm nhủ trong lòng: Nhất định phải tốt với mày đấy! Đó là điều cô mong muốn nhất, dù người đó không phải là cô.
Kiều Ngọc Linh còn đang sững sờ, chưa kịp phản ứng, chưa kịp nghe câu chúc thầm lặng ấy, thì Mai Minh Châu đã quay lưng bước đi. Bóng dáng cô dần khuất xa, mỏng manh như làn sương tan trong ánh chiều tà, để lại nàng đứng đó, lặng lẽ giữa nỗi trống rỗng không tên.
Đây là lần đầu tiên Kiều Ngọc Linh chủ động hỏi Mai Minh Châu về thứ đồ ăn vặt ngọt ngào ấy. Lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp lại nhau sau bao năm xa cách. Giọng nàng nhẹ nhàng, mang theo chút tò mò pha lẫn sự thân thuộc, như thể vừa vô tình khơi dậy một sợi dây ký ức đã ngủ quên từ lâu.
Mai Minh Châu khựng lại trong giây lát. Một vài mảnh ký ức vụn vỡ, lẻ tẻ từ đâu ùa về trong tâm trí cô, rõ ràng như vừa mới hôm qua. Hồi ấy, nàng còn là cô thiếu nữ với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh cười, tâm hồn phóng khoáng, tự do và thuần khiết. Còn cô, ngày ấy, cũng chỉ là một Mai Minh Châu giản dị, luôn lặng lẽ dõi theo nàng từ xa. Giờ đây, trước mặt cô, Kiều Ngọc Linh đã trưởng thành, xinh đẹp hơn biết bao, nét dịu dàng ngày nào giờ thêm phần quyến rũ, khiến lòng cô không khỏi xao động. Nhưng cùng với đó, khoảng cách vô hình giữa hai người dường như cũng lớn dần, như một bức tường mà cô không dám chạm vào.
Nàng cứ ngỡ cô sẽ không mang theo, bởi Mai Minh Châu giờ đây chẳng còn là cô gái vô tư ngày trước, luôn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với nàng. Nhưng không, cô vẫn giữ thói quen ấy, vẫn giữ trong mình chút gì đó của quá khứ, dù chỉ là một nắm kẹo nhỏ bé.
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Kiều Ngọc Linh khi nhận lấy kẹo, Mai Minh Châu cảm thấy tim mình khẽ nhói lên. Cô đưa hết chỗ kẹo còn lại cho nàng, không giữ lại chút nào, như thể đó là cách cô trao đi phần tình cảm cuối cùng mà cô đã giấu kín bấy lâu. Hôm nay, cô đã quyết định rồi. Cô sẽ nói với nàng một điều quan trọng, một quyết định mà cô đã suy nghĩ rất lâu, rất kỹ. Cô không thể mãi mắc kẹt trong mối quan hệ đơn phương này, chẳng dám thổ lộ, chỉ vì sợ rằng ngay cả tình bạn mong manh còn sót lại cũng sẽ tan biến.
“Hử?”
Kiều Ngọc Linh ngẩng lên, miệng vẫn ngậm một viên kẹo, đôi mắt long lanh ánh lên sự vui vẻ hồn nhiên. Nhìn nàng như vậy, Mai Minh Châu bỗng thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cô ngập ngừng, đôi tay siết chặt mép áo, hít một hơi thật sâu để lấy hết dũng khí. Rồi cô bước tới, đứng thẳng trước mặt nàng, giọng nói run run nhưng cố giữ vẻ kiên định: “Giờ mày không còn bị bám theo làm phiền nữa rồi, tao cũng không cần phải giả làm người yêu mày nữa. Thế nên từ ngày mai chắc tao không qua đón mày được nữa đâu.”
“Mày nói gì?”
Giọng Kiều Ngọc Linh lạc đi, như thể nàng vừa nghe một câu nói không thể tin nổi. Nắm kẹo trong tay nàng bỗng trở nên nặng trĩu, như những mũi kim vô hình đâm vào lòng bàn tay, khiến trái tim nàng nhói đau. Nàng hiểu ý cô, nhưng lại không muốn hiểu. Đầu óc nàng quay cuồng, đôi tay buông thõng, vài viên kẹo lặng lẽ xuyên qua kẽ tay rơi xuống đất, phát ra những tiếng “tách tách” khô khốc giữa không gian tĩnh lặng.
Nhìn những viên kẹo rơi vãi trên mặt đất, Mai Minh Châu khom người nhặt lên, đặt lại vào tay Kiều Ngọc Linh. Động tác của cô nhẹ nhàng nhưng đầy gượng gạo, như thể cô đang cố gắng níu giữ chút gì đó giữa hai người. Nhưng khi chạm vào tay nàng, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ những ngón tay ấy. Kiều Ngọc Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn những viên kẹo trong tay mình. Với nàng, chúng không còn là kẹo nữa, mà như những cục đá nặng trĩu, đè ép lên l*иg ngực nàng. Nàng muốn trả lại, muốn ném chúng đi, nhưng tay nàng không đủ sức.
Mai Minh Châu siết chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Giọng cô hạ thấp, gần như thì thầm: “Từ mai tao không qua đón mày nữa, thế nên sớm mà kiếm người yêu đưa đón đi nhé. Chúc mày kiếm được người tốt.”
Câu cuối cùng cô không nói thành lời, chỉ thầm nhủ trong lòng: Nhất định phải tốt với mày đấy! Đó là điều cô mong muốn nhất, dù người đó không phải là cô.
Kiều Ngọc Linh còn đang sững sờ, chưa kịp phản ứng, chưa kịp nghe câu chúc thầm lặng ấy, thì Mai Minh Châu đã quay lưng bước đi. Bóng dáng cô dần khuất xa, mỏng manh như làn sương tan trong ánh chiều tà, để lại nàng đứng đó, lặng lẽ giữa nỗi trống rỗng không tên.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
