0 chữ
Chương 21
Chương 21: Tâm trạng không ổn
Nguyễn Kim Chi đứng đó, đôi mắt hằm hè nhìn cô. Mai Minh Châu nuốt khan, cố giữ bình tĩnh: “Chị, em làm việc mệt mỏi mới gục thôi.”
“Vậy sao?” Nguyễn Kim Chi nhướng mày, giọng nói lạnh lùng.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu, mồ hôi lăn dài trên trán.
“Cái video chị giao mày chỉnh sửa, mày chỉnh sửa xong chưa?” Nguyễn Kim Chi ngả người ra sau, ánh mắt dò xét.
“Đảm bảo sẽ làm chị hài lòng.” Mai Minh Châu đáp nhanh, cố nở nụ cười gượng gạo.
“Để tao xem, mày cứ cẩn thận đấy.” Nguyễn Kim Chi hừ nhẹ, quay lưng bước đi. Theo bóng dáng chị khuất dần, Mai Minh Châu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đồng hồ, cô giật mình nhận ra đã gần đến giờ đón Kiều Ngọc Linh. Vội vàng thu dọn đồ đạc, cô nhét tất cả vào chiếc túi xách màu đen, đóng cốp xe cẩn thận rồi phóng ra ngoài.
Một cơn gió lạnh buốt tạt qua, khiến cô khựng lại. Đôi tai đỏ ửng vì lạnh, cô vội cắm chìa khóa vào xe, phóng đi trong dòng người đông đúc. Khói bụi mịt mù như một con rết khổng lồ càn quét mọi thứ, lá cây rụng rào rào xuống đường. Người đi đường ai nấy đều kín mít trong áo phao, khăn quàng cổ, tay đút túi áo để giữ ấm. Mai Minh Châu bất giác rụt cổ, đôi mắt vô tình lướt qua một chiếc xe ô tô trắng đỗ trước cửa hàng tạp hóa. Biển số quen thuộc khiến tim cô đập thình thịch – đó là xe của bố cô.
Hôm nay ông ấy về quê ư? Cô tự hỏi, nhịp tim bất giác tăng nhanh. Một cảm giác tiêu cực ùa về, kéo theo những ký ức tuổi thơ mờ nhạt nhưng đầy ám ảnh. Những ngày tháng ấy, hiếm có khoảnh khắc nào vui vẻ trọn vẹn bên bố. Mối quan hệ giữa hai người từ lâu đã như một cuộc chiến tranh lạnh, và chính cô là người đẩy nó vào ngõ cụt. Cô biết mình cố chấp, lòng dạ hẹp hòi, mãi ôm lấy quá khứ không chịu buông bỏ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến bố, cảm xúc trong cô lại hỗn loạn, không thể kiểm soát. Cô rùng mình, vội vàng phóng xe đi thật nhanh, chỉ mong thoát khỏi chiếc xe ấy, thoát khỏi những suy nghĩ đang bóp nghẹt trái tim mình.
Ở phía công ty, Kiều Ngọc Linh chạy xuống sảnh, lòng háo hức muốn gặp cô. Nàng ôm khư khư thỏi son mới được tặng, bước chân ngày càng nhanh, chỉ muốn khoe ngay với Mai Minh Châu. Nhưng khi ra đến nơi, nàng khựng lại. Một thân hình cô độc đội mũ bảo hiểm, gục mặt xuống đất, không còn vẻ rạng rỡ như mọi ngày. Nàng cảm thấy bất an, từ bước đi thong thả chuyển sang chạy vội đến bên cô.
Mai Minh Châu đèo nàng về, cả hai chìm trong im lặng. Nàng kể chuyện, nhưng cô chỉ gật đầu, ánh mắt xa xăm. Kiều Ngọc Linh không hiểu vì sao cô lại như vậy. Nàng nhớ rõ, ban nãy đôi mắt cô đỏ hoe như vừa khóc, nhưng không có dấu hiệu nào rõ ràng. Nàng muốn hỏi, muốn an ủi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Không ai đáp lại câu hỏi của nàng. Thay vào đó, Mai Minh Châu bất ngờ kéo nàng sát vào lòng, giọng nói nghẹn ngào, khàn đặc: “Lại đây, tao ôm một lát.” Lớp phòng bị kiên cố trong cô sụp đổ hoàn toàn. Mỗi khi liên quan đến bố, cô lại trở nên yếu đuối, dễ tổn thương đến lạ. Kiều Ngọc Linh muốn nâng mặt cô lên, nhưng đôi tay khựng lại giữa không trung, rồi buông thõng, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Mai Minh Châu phóng xe thật nhanh, đưa nàng về nhà. Hôm nay, quãng đường dường như ngắn lại, chỉ mất nửa thời gian so với mọi khi. Ánh mắt cô đượm buồn, nàng muốn hỏi nhưng cô không chịu mở lời. Kiều Ngọc Linh bất lực, đứng lặng nhìn bóng dáng cô đơn của cô khuất dần trong gió lạnh. Một cảm giác xót xa dâng lên trong lòng nàng, nhưng nàng không biết vì sao.
Về đến nhà, điện thoại Mai Minh Châu sáng lên với tin nhắn từ Nguyễn Xuân Hòa: “Tối cuối tuần về ăn cơm nhà được không? Bố về, cả nhà làm bữa lẩu.”
“Không đâu, con bận lắm. Thế nhé. Đừng gọi con.” Cô đáp lại, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh. Quả nhiên, ngay sau đó, một cuộc gọi từ bố hiện lên màn hình. Không suy nghĩ nhiều, cô tắt nguồn điện thoại, lấy ra một chiếc máy nhỏ khác để dùng. Khi không còn tiếng chuông hay tin nhắn nào vang lên, cô mới thả lỏng, nhưng vết thương trong lòng vẫn âm ỉ không lành.
Kiều Ngọc Linh về nhà, tâm trạng nặng nề, chẳng thiết ăn uống. Hình ảnh Mai Minh Châu yếu đuối, ôm chặt lấy nàng cứ lởn vởn trong đầu. Nàng nằm vật ra giường, cầm điện thoại lên xem. Hôm nay cô không online, không nhắn tin như mọi khi. Nàng thở dài, lòng trĩu xuống một nỗi thất vọng khó tả.
Kiều Ngọc Linh uể oải ngả người xuống giường, tay nàng lười biếng với lấy chiếc điện thoại. Màn hình sáng lên, nhưng chẳng có thông báo nào đáng chú ý. Hôm nay cô lại không hoạt động gì sao? Nàng biết rõ Mai Minh Châu chẳng mấy khi đυ.ng đến Messenger, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ nhắn cho nàng đôi dòng. Vậy mà hôm nay, không một chút động tĩnh. Lòng Kiều Ngọc Linh chợt trĩu xuống, một cảm giác thất vọng mơ hồ len lỏi trong tâm trí. Nàng thở dài, âm thanh nhẹ nhàng thoát ra như hòa vào không gian tĩnh lặng của căn phòng.
Hơn một tháng trôi qua, mọi thứ dường như đã trở thành thói quen. Việc đưa đón nàng vẫn đều đặn như thường lệ, và điều khiến nàng nhẹ lòng hơn cả là Liêu Tuấn Trung kia không còn xuất hiện để quấy rầy nữa. Cuộc sống cứ bình yên trôi qua, không gợn sóng, nhưng trong lòng nàng lại chẳng thể hoàn toàn thanh thản.
Còn Mai Minh Châu, cô đôi lúc cảm thấy mình như chết lặng. Lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng mỗi khi cô muốn mở miệng bắt chuyện với Kiều Ngọc Linh. Cô không biết phải làm sao, không biết liệu có nên tiếp tục vờ như quên đi thỏa thuận trước đó, cô sẽ đưa đón nàng cho đến khi có người khác xuất hiện, thay thế vị trí của cô. Ý nghĩ ấy khiến lòng cô quặn thắt. Mai Minh Châu thật sự không muốn điều đó xảy ra. Đầu óc cô chẳng lúc nào được yên ổn, như bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Dù ghét cà phê đến tận xương tủy, vậy mà mỗi đêm, cô vẫn phải dựa vào nó để giữ mình tỉnh táo, để ngăn những suy nghĩ hỗn loạn tràn về.
Trời dần ấm lên, cái lạnh kéo dài của mùa đông đã nhường chỗ cho ánh nắng dịu dàng. Thời tiết thay đổi thất thường, chẳng ai đoán trước được. Mai Minh Châu ngẩn ngơ ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây. Nắng vàng rực rỡ trải dài, không quá gay gắt, vẫn trong ngưỡng mà con người có thể chịu đựng. Những tán lá xào xạc trong gió, vài chiếc lá vàng khô khốc lặng lẽ rơi xuống, đáp nhẹ lên vai cô. Cô chẳng buồn phủi đi, để mặc chúng nằm đó như một phần của tâm trạng trống rỗng đang bao trùm lấy mình.
Ánh mắt Mai Minh Châu vô thức hướng về phía đại sảnh công ty. Kiều Ngọc Linh từ trong bước ra, tay cầm chiếc ô che nắng, bước chân nhịp nhàng, đều đặn. Tiếng gót giày cao gót nện xuống nền gạch sứ vang lên “cách cách”, sắc nét và dứt khoát, như từng nhát dao vô hình đâm vào trái tim cô. Nhịp tim Mai Minh Châu bỗng hụt hẫng, một khoảng trống lặng lẽ lan tỏa trong l*иg ngực. Cô đứng đó, bất động, nhìn nàng từ xa mà lòng dậy sóng.
Kiều Ngọc Linh tiến đến gần hơn. Đôi mắt nàng phóng ra xa, xuyên qua ánh nắng chói chang phản chiếu trên nền gạch sáng bóng. Đôi chân thon dài bước đi tự tin, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh ôm lấy cơ thể, phần cổ áo hơi nới rộng để lộ xương quai xanh sắc nét như được tạc nên từ bàn tay của một vị thần. Đôi môi đỏ khẽ hé mở, nở nụ cười rạng rỡ, tươi sáng hơn cả ánh mặt trời đang treo lơ lửng trên cao. Mai Minh Châu ngẩn người, trái tim cô như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.
Nàng đến bên cạnh, Mai Minh Châu lặng lẽ đưa chiếc mũ bảo hiểm cho nàng. Kiều Ngọc Linh nhận lấy, đội lên đầu rồi nhẹ nhàng ngồi lên xe. Cô khởi động máy, chiếc xe lăn bánh rời khỏi công ty. Trưa nắng gay gắt giữa đường lớn càng làm không khí thêm ngột ngạt. Mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên người cả hai. May mà Mai Minh Châu đã chuẩn bị trước áo chống nắng cho Kiều Ngọc Linh, còn bản thân cô cũng mặc một chiếc. Nếu không, có lẽ lúc này cả hai đã bị thiêu đốt thành “chó nướng đen thui” dưới cái nóng hầm hập của mùa hè.
Đến đoạn chờ đèn đỏ, Mai Minh Châu khẽ ngoảnh đầu lại. Đôi mắt cô xuyên qua lớp kính râm tối màu của Kiều Ngọc Linh, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một sự kết nối mơ hồ, như thể cả hai đang cố gắng hiểu nhau mà không cần lời nói. Cô lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Trưa nay ăn gì đây?”
Kiều Ngọc Linh đáp, giọng hơi mệt mỏi: “Không biết nữa.”
Mai Minh Châu suy nghĩ một chút rồi gợi ý, để nàng tự quyết.
“Vậy sao?” Nguyễn Kim Chi nhướng mày, giọng nói lạnh lùng.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu, mồ hôi lăn dài trên trán.
“Cái video chị giao mày chỉnh sửa, mày chỉnh sửa xong chưa?” Nguyễn Kim Chi ngả người ra sau, ánh mắt dò xét.
“Đảm bảo sẽ làm chị hài lòng.” Mai Minh Châu đáp nhanh, cố nở nụ cười gượng gạo.
“Để tao xem, mày cứ cẩn thận đấy.” Nguyễn Kim Chi hừ nhẹ, quay lưng bước đi. Theo bóng dáng chị khuất dần, Mai Minh Châu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đồng hồ, cô giật mình nhận ra đã gần đến giờ đón Kiều Ngọc Linh. Vội vàng thu dọn đồ đạc, cô nhét tất cả vào chiếc túi xách màu đen, đóng cốp xe cẩn thận rồi phóng ra ngoài.
Hôm nay ông ấy về quê ư? Cô tự hỏi, nhịp tim bất giác tăng nhanh. Một cảm giác tiêu cực ùa về, kéo theo những ký ức tuổi thơ mờ nhạt nhưng đầy ám ảnh. Những ngày tháng ấy, hiếm có khoảnh khắc nào vui vẻ trọn vẹn bên bố. Mối quan hệ giữa hai người từ lâu đã như một cuộc chiến tranh lạnh, và chính cô là người đẩy nó vào ngõ cụt. Cô biết mình cố chấp, lòng dạ hẹp hòi, mãi ôm lấy quá khứ không chịu buông bỏ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến bố, cảm xúc trong cô lại hỗn loạn, không thể kiểm soát. Cô rùng mình, vội vàng phóng xe đi thật nhanh, chỉ mong thoát khỏi chiếc xe ấy, thoát khỏi những suy nghĩ đang bóp nghẹt trái tim mình.
Mai Minh Châu đèo nàng về, cả hai chìm trong im lặng. Nàng kể chuyện, nhưng cô chỉ gật đầu, ánh mắt xa xăm. Kiều Ngọc Linh không hiểu vì sao cô lại như vậy. Nàng nhớ rõ, ban nãy đôi mắt cô đỏ hoe như vừa khóc, nhưng không có dấu hiệu nào rõ ràng. Nàng muốn hỏi, muốn an ủi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Không ai đáp lại câu hỏi của nàng. Thay vào đó, Mai Minh Châu bất ngờ kéo nàng sát vào lòng, giọng nói nghẹn ngào, khàn đặc: “Lại đây, tao ôm một lát.” Lớp phòng bị kiên cố trong cô sụp đổ hoàn toàn. Mỗi khi liên quan đến bố, cô lại trở nên yếu đuối, dễ tổn thương đến lạ. Kiều Ngọc Linh muốn nâng mặt cô lên, nhưng đôi tay khựng lại giữa không trung, rồi buông thõng, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Về đến nhà, điện thoại Mai Minh Châu sáng lên với tin nhắn từ Nguyễn Xuân Hòa: “Tối cuối tuần về ăn cơm nhà được không? Bố về, cả nhà làm bữa lẩu.”
“Không đâu, con bận lắm. Thế nhé. Đừng gọi con.” Cô đáp lại, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh. Quả nhiên, ngay sau đó, một cuộc gọi từ bố hiện lên màn hình. Không suy nghĩ nhiều, cô tắt nguồn điện thoại, lấy ra một chiếc máy nhỏ khác để dùng. Khi không còn tiếng chuông hay tin nhắn nào vang lên, cô mới thả lỏng, nhưng vết thương trong lòng vẫn âm ỉ không lành.
Kiều Ngọc Linh về nhà, tâm trạng nặng nề, chẳng thiết ăn uống. Hình ảnh Mai Minh Châu yếu đuối, ôm chặt lấy nàng cứ lởn vởn trong đầu. Nàng nằm vật ra giường, cầm điện thoại lên xem. Hôm nay cô không online, không nhắn tin như mọi khi. Nàng thở dài, lòng trĩu xuống một nỗi thất vọng khó tả.
Kiều Ngọc Linh uể oải ngả người xuống giường, tay nàng lười biếng với lấy chiếc điện thoại. Màn hình sáng lên, nhưng chẳng có thông báo nào đáng chú ý. Hôm nay cô lại không hoạt động gì sao? Nàng biết rõ Mai Minh Châu chẳng mấy khi đυ.ng đến Messenger, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ nhắn cho nàng đôi dòng. Vậy mà hôm nay, không một chút động tĩnh. Lòng Kiều Ngọc Linh chợt trĩu xuống, một cảm giác thất vọng mơ hồ len lỏi trong tâm trí. Nàng thở dài, âm thanh nhẹ nhàng thoát ra như hòa vào không gian tĩnh lặng của căn phòng.
Hơn một tháng trôi qua, mọi thứ dường như đã trở thành thói quen. Việc đưa đón nàng vẫn đều đặn như thường lệ, và điều khiến nàng nhẹ lòng hơn cả là Liêu Tuấn Trung kia không còn xuất hiện để quấy rầy nữa. Cuộc sống cứ bình yên trôi qua, không gợn sóng, nhưng trong lòng nàng lại chẳng thể hoàn toàn thanh thản.
Còn Mai Minh Châu, cô đôi lúc cảm thấy mình như chết lặng. Lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng mỗi khi cô muốn mở miệng bắt chuyện với Kiều Ngọc Linh. Cô không biết phải làm sao, không biết liệu có nên tiếp tục vờ như quên đi thỏa thuận trước đó, cô sẽ đưa đón nàng cho đến khi có người khác xuất hiện, thay thế vị trí của cô. Ý nghĩ ấy khiến lòng cô quặn thắt. Mai Minh Châu thật sự không muốn điều đó xảy ra. Đầu óc cô chẳng lúc nào được yên ổn, như bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Dù ghét cà phê đến tận xương tủy, vậy mà mỗi đêm, cô vẫn phải dựa vào nó để giữ mình tỉnh táo, để ngăn những suy nghĩ hỗn loạn tràn về.
Trời dần ấm lên, cái lạnh kéo dài của mùa đông đã nhường chỗ cho ánh nắng dịu dàng. Thời tiết thay đổi thất thường, chẳng ai đoán trước được. Mai Minh Châu ngẩn ngơ ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây. Nắng vàng rực rỡ trải dài, không quá gay gắt, vẫn trong ngưỡng mà con người có thể chịu đựng. Những tán lá xào xạc trong gió, vài chiếc lá vàng khô khốc lặng lẽ rơi xuống, đáp nhẹ lên vai cô. Cô chẳng buồn phủi đi, để mặc chúng nằm đó như một phần của tâm trạng trống rỗng đang bao trùm lấy mình.
Ánh mắt Mai Minh Châu vô thức hướng về phía đại sảnh công ty. Kiều Ngọc Linh từ trong bước ra, tay cầm chiếc ô che nắng, bước chân nhịp nhàng, đều đặn. Tiếng gót giày cao gót nện xuống nền gạch sứ vang lên “cách cách”, sắc nét và dứt khoát, như từng nhát dao vô hình đâm vào trái tim cô. Nhịp tim Mai Minh Châu bỗng hụt hẫng, một khoảng trống lặng lẽ lan tỏa trong l*иg ngực. Cô đứng đó, bất động, nhìn nàng từ xa mà lòng dậy sóng.
Kiều Ngọc Linh tiến đến gần hơn. Đôi mắt nàng phóng ra xa, xuyên qua ánh nắng chói chang phản chiếu trên nền gạch sáng bóng. Đôi chân thon dài bước đi tự tin, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh ôm lấy cơ thể, phần cổ áo hơi nới rộng để lộ xương quai xanh sắc nét như được tạc nên từ bàn tay của một vị thần. Đôi môi đỏ khẽ hé mở, nở nụ cười rạng rỡ, tươi sáng hơn cả ánh mặt trời đang treo lơ lửng trên cao. Mai Minh Châu ngẩn người, trái tim cô như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.
Nàng đến bên cạnh, Mai Minh Châu lặng lẽ đưa chiếc mũ bảo hiểm cho nàng. Kiều Ngọc Linh nhận lấy, đội lên đầu rồi nhẹ nhàng ngồi lên xe. Cô khởi động máy, chiếc xe lăn bánh rời khỏi công ty. Trưa nắng gay gắt giữa đường lớn càng làm không khí thêm ngột ngạt. Mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên người cả hai. May mà Mai Minh Châu đã chuẩn bị trước áo chống nắng cho Kiều Ngọc Linh, còn bản thân cô cũng mặc một chiếc. Nếu không, có lẽ lúc này cả hai đã bị thiêu đốt thành “chó nướng đen thui” dưới cái nóng hầm hập của mùa hè.
Đến đoạn chờ đèn đỏ, Mai Minh Châu khẽ ngoảnh đầu lại. Đôi mắt cô xuyên qua lớp kính râm tối màu của Kiều Ngọc Linh, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một sự kết nối mơ hồ, như thể cả hai đang cố gắng hiểu nhau mà không cần lời nói. Cô lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Trưa nay ăn gì đây?”
Kiều Ngọc Linh đáp, giọng hơi mệt mỏi: “Không biết nữa.”
Mai Minh Châu suy nghĩ một chút rồi gợi ý, để nàng tự quyết.
6
0
1 tháng trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
