0 chữ
Chương 20
Chương 20: Dẫn nàng đi ăn
Thời gian trôi qua từng giây, Mai Minh Châu bắt đầu thấy sốt ruột, nhưng cô vẫn cố kìm nén. Mái tóc ngắn bị gió thổi tung, rối bù như tổ chim. Cô ngẩng đầu định nhìn quanh, bất chợt đôi mắt mở lớn. Trước mặt, qua dòng xe cộ đông đúc, cô thấy Kiều Ngọc Linh đang bước ra. Không suy nghĩ nhiều, cô nhét vội điện thoại vào túi, lao qua đường với tốc độ nhanh nhất có thể, bất chấp dòng người chật kín. Có lẽ cô sợ, sợ cơn gió mạnh sẽ cuốn nàng đi mất.
Kiều Ngọc Linh đứng đó, đôi vai khẽ run vì lạnh. Sáng nay nàng đã cố mặc ấm, nhưng vẫn không dám mặc quá nhiều, sợ trông mình béo và khó di chuyển. Gió hất tung mái tóc dài của nàng, cát bụi làm mờ tầm nhìn. Nàng co người lại, đôi tay đút chặt vào túi áo, lòng thầm trách cái thời tiết khắc nghiệt này.
Bỗng nhiên, một mùi hương quen thuộc thoảng qua. Gió không còn mạnh như trước, thay vào đó là hơi ấm bao quanh nàng. Mái tóc dài không còn bị gió tàn phá. Nàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy Mai Minh Châu đứng ngay trước mặt, chiếc áo phao cồng kềnh của cô đang chắn gió cho nàng.
“Lạnh không?” Giọng Mai Minh Châu vang lên, ấm áp và mềm mại như một cái ôm vô hình.
Kiều Ngọc Linh mở to mắt, gật đầu thật mạnh, chẳng thèm giấu đi sự yếu đuối của mình. Mai Minh Châu nhìn nàng, thấy cái cách nàng gật đầu ngây ngô mà bật cười khẽ. “Dễ thương quá.” Cô thầm nghĩ, nuốt xuống một ngụm nước bọt khi ánh mắt lướt qua trang phục của nàng: một chiếc áo phao nhỏ cao cổ, bên trong là áo giữ nhiệt và áo len mỏng. Đôi tai trắng ngần của nàng, dù được giấu sau mái tóc, vẫn đỏ ửng vì lạnh. Mai Minh Châu xót xa, khẽ thở dài.
Cô kéo cổ áo mình xuống, lộ ra chiếc khăn quàng dày dặn đang ôm lấy cổ cô. Không chần chừ, cô tháo nó ra, cẩn thận quàng lên cổ Kiều Ngọc Linh, che kín đôi tai đang run rẩy của nàng. Đôi tay cô nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối cho nàng, động tác tỉ mỉ như sợ làm nàng đau.
Kiều Ngọc Linh đứng yên, để mặc cô chăm sóc. Nàng híp mắt, đôi môi khẽ cong lên thể hiện sự thỏa mãn. Đôi tai lạnh buốt được ủ ấm, tiếng gió ù ù cũng biến mất, thay vào đó là hơi thở đều đặn của Mai Minh Châu bên cạnh.
“Đi, ra xe rồi đi ăn.” Mai Minh Châu chỉ tay về phía chiếc xe máy bên kia đường.
Kiều Ngọc Linh gật đầu, bước đi chậm rãi bên cô. Mai Minh Châu thả chậm bước chân, luôn giữ vị trí chắn gió cho nàng, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé ấy.
“Chờ tao lâu chưa?” Kiều Ngọc Linh khẽ hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Chưa. Tao vừa tới thì thấy mày.” Mai Minh Châu đáp, giọng thản nhiên nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười.
“Trùng hợp vậy. Nay công ty hơi nhiều việc, mày mà đến sớm thì phải chờ rồi.” Kiều Ngọc Linh nói, đôi má hồng lên vì lạnh, nhưng nụ cười trên môi lại rạng rỡ hơn bao giờ hết.
“Kệ đi, chờ thì chờ thôi.” Mai Minh Châu đáp, giọng bình thản như thể đó là điều hiển nhiên.
Kiều Ngọc Linh nghe xong, lòng lâng lâng khó tả. Nàng mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng hơn, như thể mọi mệt mỏi đều tan biến khi ở bên cô. Nàng quay sang, hỏi: “Thế trưa nay ăn gì giờ?”
Mai Minh Châu nhìn nàng, thấy hai má hồng hồng, bờ môi mỏng nở nụ cười toe toét. Nhịp tim cô đập nhanh hơn, đôi tai đỏ vì lạnh nay lại càng đỏ hơn vì một cảm xúc khác. Cô khẽ đáp: “Mày muốn ăn gì?”
“Tao muốn ăn chút gì đó nóng nóng tí?” Kiều Ngọc Linh khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút nũng nịu pha lẫn sự mệt mỏi.
“Giờ này ăn cũng phải nóng, chứ mày ăn lạnh được à?” Mai Minh Châu đáp lại, giọng điệu trêu chọc nhưng ánh mắt cô thoáng qua một tia dịu dàng khó nhận ra.
“Không phải mà.” Nàng phì cười, đưa tay đánh nhẹ vào bả vai cô, cái chạm vừa đủ để truyền đi chút ấm áp giữa tiết trời se lạnh. Mai Minh Châu khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua như ánh nắng hiếm hoi giữa ngày đông u ám. Cô đưa chiếc mũ bảo hiểm cho nàng, động tác nhẹ nhàng nhưng cẩn thận, rồi cắm chìa khóa vào xe. Tiếng động cơ khẽ rung lên, hòa cùng nhịp thở đều đặn của cả hai.
“Lẩu không?” Cô hỏi, giọng trầm nhưng đủ để nàng nghe rõ.
“Có.” Kiều Ngọc Linh gật đầu, đôi mắt sáng lên như vừa tìm thấy niềm vui nhỏ bé.
“Muốn lẩu gì? Hạn chế cay thôi.” Mai Minh Châu nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng thoáng lo lắng. Cô biết rõ cái dạ dày nhạy cảm của Kiều Ngọc Linh, chỉ cần một chút cay quá đà là nàng sẽ ôm bụng kêu ca cả đêm.
“Èo, mùa lạnh ăn cay mới ngon.” Nàng bĩu môi, giọng điệu có phần phản kháng nhưng vẫn không giấu được sự hào hứng.
“Được, muốn ăn gì tùy mày, nhưng nếu mà có đau bụng thì kệ mày.” Mai Minh Châu cười như không cười, ánh mắt lấp lánh một chút tinh nghịch xen lẫn quan tâm. Không phải cô muốn quản nàng, chỉ là mỗi lần thấy nàng nhăn nhó vì đau, trái tim cô lại bất giác nhói lên, một cảm giác đau lòng mà chính cô cũng không thể lý giải. Cô tự nhủ mình không được mềm lòng, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình chẳng thể làm ngơ.
Mai Minh Châu lái xe chầm chậm, đưa nàng đến một quán lẩu Thái nhỏ nằm khuất sâu bên đường. Từ ngoài nhìn vào, quán chỉ là một góc tường vàng cũ kỹ, loang lổ vết thời gian, nhưng khi bước qua con hẻm hẹp và chật chội, không gian bên trong dần hiện ra như một thế giới khác. Những bóng đèn vàng treo lơ lửng trên trần tỏa ánh sáng ấm áp, xua tan cái lạnh buốt của mùa đông. Mai Minh Châu cẩn thận nắm lấy tay áo nàng, kéo nhẹ để luồn lách qua đám đông, sợ nàng bị va phải hay lạc lối trong dòng người chật kín.
Bên trong quán, máy sưởi chạy ù ù, hơi ấm lan tỏa khắp không gian. Khách ngồi chật kín cả lối vào, tiếng nói cười rôm rả hòa lẫn với mùi thơm nồng nàn của nước lẩu. Hai người mất hơn mười lăm phút mới tìm được một chiếc bàn nhỏ trong góc, bàn ghế nhựa đơn sơ nhưng sạch sẽ. Kiều Ngọc Linh nhanh nhẹn rút giấy từ hộp trên bàn, lau qua mặt bàn và ghế cho cả hai, động tác tỉ mỉ như một thói quen. Mai Minh Châu đứng dậy, đi gọi món, để lại nàng ngồi một mình với chiếc điện thoại trên tay. Màn hình sáng lên, phản chiếu khuôn mặt Kiều Ngọc Linh – đôi mắt long lanh nhưng thoáng chút mệt mỏi.
Kiều Ngọc Linh chỉnh lại mái tóc rối, kéo chiếc khăn quàng trên đầu xuống nhưng không cởi hẳn, chỉ quấn quanh cổ như một lớp bảo vệ mong manh. Mai Minh Châu quay lại, trên tay cầm đôi đũa và thìa đã được lau sạch bằng giấy, đưa cho nàng với ánh mắt dịu dàng. “Cẩn thận chút, đừng để bẩn tay.” Cô không nói ra, nhưng cái cách cô làm mọi thứ cho nàng luôn toát lên sự chu đáo không lời.
Chẳng mấy chốc, thức ăn được bê lên. Chiếc bếp ga nhỏ tí tẹt đặt giữa bàn, nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước bốc lên nghi ngút mang theo mùi chua cay đặc trưng của lẩu Thái. Nhân viên quán nhanh nhẹn đặt xuống bốn đĩa thịt, ba đĩa rau, nấm các loại, đậu phụ và ngô ngọt. Kiều Ngọc Linh hít hà, chiếc mũi nghẹt vì cảm lạnh dần cảm nhận được hương thơm quyến rũ. Nàng khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lên như trẻ nhỏ. Mai Minh Châu nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, nhưng rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, tập trung bỏ đậu và ngô ngọt vào nồi trước, chờ một lúc mới thả thịt bò vào.
Tiếng bụng Kiều Ngọc Linh réo lên cồn cào, nàng không kìm được nữa, vội vàng gắp một miếng thịt bò còn nóng hổi trong nồi, thổi qua loa rồi bỏ ngay vào miệng. Chỉ một giây sau, nàng nhả miếng thịt ra bát, nước mắt trào ra vì bỏng.
“Nóng quá!” Nàng kêu lên, tay quơ tìm nước.
Mai Minh Châu vội rút giấy từ hộp, đưa cho nàng lau miệng, giọng nói pha chút trách móc nhưng đầy lo lắng: “Sao lại nóng vội thế? Còn đang sôi mà đã bỏ vào miệng, tao cũng chịu mày. Đói khát đến thế à?”
Kiều Ngọc Linh thổi thổi chiếc lưỡi bỏng rát, ánh mắt ủy khuất nhìn cô: “Không phải, nhưng mà tao đói quá. Ai ngờ nó vẫn còn nóng.”
“Thì cũng phải đợi một chút chứ, mày ăn như thế có ngày chết vì bỏng chứ không phải vì đói.” Mai Minh Châu lắc đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Nhìn nàng vụng về như vậy, cô vừa buồn cười vừa xót xa.
Nàng bĩu môi, cầm đũa lên lần nữa, cẩn thận gắp một miếng thịt bò mỏng, thổi kỹ rồi chấm vào nước sốt cay, bỏ vào miệng. Lần này, cái nóng không còn làm nàng hoảng loạn, thay vào đó là vị mềm ngọt của thịt bò tan ra trên đầu lưỡi.
“Ngon nha.” Nàng thốt lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Mai Minh Châu như muốn chia sẻ niềm vui nhỏ bé ấy.
Mai Minh Châu cười cười: “Ngon thì ăn nhiều vào, không ai bỏ đói mày đâu nên đừng có ăn vội.”
“Biết rồi mà.” Kiều Ngọc Linh gật đầu, tiếp tục thưởng thức bữa ăn với vẻ mặt thỏa mãn.
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng. Mai Minh Châu không ăn nhiều, dạ dày cô vốn nhỏ, chỉ vài miếng là đã no. Nhưng vì nàng, cô vẫn cố ăn thêm một chút, dù biết rằng cái no căng bụng này sẽ khiến cô không thể chợp mắt trưa nay. Quả nhiên, đến hai giờ chiều, cô gục xuống bàn làm việc, đôi mắt cay xè vì buồn ngủ. Tiếng thở đều đều vang lên trong không gian yên tĩnh của văn phòng, cho đến khi một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Kiều Ngọc Linh đứng đó, đôi vai khẽ run vì lạnh. Sáng nay nàng đã cố mặc ấm, nhưng vẫn không dám mặc quá nhiều, sợ trông mình béo và khó di chuyển. Gió hất tung mái tóc dài của nàng, cát bụi làm mờ tầm nhìn. Nàng co người lại, đôi tay đút chặt vào túi áo, lòng thầm trách cái thời tiết khắc nghiệt này.
Bỗng nhiên, một mùi hương quen thuộc thoảng qua. Gió không còn mạnh như trước, thay vào đó là hơi ấm bao quanh nàng. Mái tóc dài không còn bị gió tàn phá. Nàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy Mai Minh Châu đứng ngay trước mặt, chiếc áo phao cồng kềnh của cô đang chắn gió cho nàng.
Kiều Ngọc Linh mở to mắt, gật đầu thật mạnh, chẳng thèm giấu đi sự yếu đuối của mình. Mai Minh Châu nhìn nàng, thấy cái cách nàng gật đầu ngây ngô mà bật cười khẽ. “Dễ thương quá.” Cô thầm nghĩ, nuốt xuống một ngụm nước bọt khi ánh mắt lướt qua trang phục của nàng: một chiếc áo phao nhỏ cao cổ, bên trong là áo giữ nhiệt và áo len mỏng. Đôi tai trắng ngần của nàng, dù được giấu sau mái tóc, vẫn đỏ ửng vì lạnh. Mai Minh Châu xót xa, khẽ thở dài.
Cô kéo cổ áo mình xuống, lộ ra chiếc khăn quàng dày dặn đang ôm lấy cổ cô. Không chần chừ, cô tháo nó ra, cẩn thận quàng lên cổ Kiều Ngọc Linh, che kín đôi tai đang run rẩy của nàng. Đôi tay cô nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối cho nàng, động tác tỉ mỉ như sợ làm nàng đau.
“Đi, ra xe rồi đi ăn.” Mai Minh Châu chỉ tay về phía chiếc xe máy bên kia đường.
Kiều Ngọc Linh gật đầu, bước đi chậm rãi bên cô. Mai Minh Châu thả chậm bước chân, luôn giữ vị trí chắn gió cho nàng, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé ấy.
“Chờ tao lâu chưa?” Kiều Ngọc Linh khẽ hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Chưa. Tao vừa tới thì thấy mày.” Mai Minh Châu đáp, giọng thản nhiên nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười.
“Trùng hợp vậy. Nay công ty hơi nhiều việc, mày mà đến sớm thì phải chờ rồi.” Kiều Ngọc Linh nói, đôi má hồng lên vì lạnh, nhưng nụ cười trên môi lại rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Kiều Ngọc Linh nghe xong, lòng lâng lâng khó tả. Nàng mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng hơn, như thể mọi mệt mỏi đều tan biến khi ở bên cô. Nàng quay sang, hỏi: “Thế trưa nay ăn gì giờ?”
Mai Minh Châu nhìn nàng, thấy hai má hồng hồng, bờ môi mỏng nở nụ cười toe toét. Nhịp tim cô đập nhanh hơn, đôi tai đỏ vì lạnh nay lại càng đỏ hơn vì một cảm xúc khác. Cô khẽ đáp: “Mày muốn ăn gì?”
“Tao muốn ăn chút gì đó nóng nóng tí?” Kiều Ngọc Linh khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút nũng nịu pha lẫn sự mệt mỏi.
“Giờ này ăn cũng phải nóng, chứ mày ăn lạnh được à?” Mai Minh Châu đáp lại, giọng điệu trêu chọc nhưng ánh mắt cô thoáng qua một tia dịu dàng khó nhận ra.
“Không phải mà.” Nàng phì cười, đưa tay đánh nhẹ vào bả vai cô, cái chạm vừa đủ để truyền đi chút ấm áp giữa tiết trời se lạnh. Mai Minh Châu khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua như ánh nắng hiếm hoi giữa ngày đông u ám. Cô đưa chiếc mũ bảo hiểm cho nàng, động tác nhẹ nhàng nhưng cẩn thận, rồi cắm chìa khóa vào xe. Tiếng động cơ khẽ rung lên, hòa cùng nhịp thở đều đặn của cả hai.
“Lẩu không?” Cô hỏi, giọng trầm nhưng đủ để nàng nghe rõ.
“Có.” Kiều Ngọc Linh gật đầu, đôi mắt sáng lên như vừa tìm thấy niềm vui nhỏ bé.
“Muốn lẩu gì? Hạn chế cay thôi.” Mai Minh Châu nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng thoáng lo lắng. Cô biết rõ cái dạ dày nhạy cảm của Kiều Ngọc Linh, chỉ cần một chút cay quá đà là nàng sẽ ôm bụng kêu ca cả đêm.
“Èo, mùa lạnh ăn cay mới ngon.” Nàng bĩu môi, giọng điệu có phần phản kháng nhưng vẫn không giấu được sự hào hứng.
“Được, muốn ăn gì tùy mày, nhưng nếu mà có đau bụng thì kệ mày.” Mai Minh Châu cười như không cười, ánh mắt lấp lánh một chút tinh nghịch xen lẫn quan tâm. Không phải cô muốn quản nàng, chỉ là mỗi lần thấy nàng nhăn nhó vì đau, trái tim cô lại bất giác nhói lên, một cảm giác đau lòng mà chính cô cũng không thể lý giải. Cô tự nhủ mình không được mềm lòng, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình chẳng thể làm ngơ.
Mai Minh Châu lái xe chầm chậm, đưa nàng đến một quán lẩu Thái nhỏ nằm khuất sâu bên đường. Từ ngoài nhìn vào, quán chỉ là một góc tường vàng cũ kỹ, loang lổ vết thời gian, nhưng khi bước qua con hẻm hẹp và chật chội, không gian bên trong dần hiện ra như một thế giới khác. Những bóng đèn vàng treo lơ lửng trên trần tỏa ánh sáng ấm áp, xua tan cái lạnh buốt của mùa đông. Mai Minh Châu cẩn thận nắm lấy tay áo nàng, kéo nhẹ để luồn lách qua đám đông, sợ nàng bị va phải hay lạc lối trong dòng người chật kín.
Bên trong quán, máy sưởi chạy ù ù, hơi ấm lan tỏa khắp không gian. Khách ngồi chật kín cả lối vào, tiếng nói cười rôm rả hòa lẫn với mùi thơm nồng nàn của nước lẩu. Hai người mất hơn mười lăm phút mới tìm được một chiếc bàn nhỏ trong góc, bàn ghế nhựa đơn sơ nhưng sạch sẽ. Kiều Ngọc Linh nhanh nhẹn rút giấy từ hộp trên bàn, lau qua mặt bàn và ghế cho cả hai, động tác tỉ mỉ như một thói quen. Mai Minh Châu đứng dậy, đi gọi món, để lại nàng ngồi một mình với chiếc điện thoại trên tay. Màn hình sáng lên, phản chiếu khuôn mặt Kiều Ngọc Linh – đôi mắt long lanh nhưng thoáng chút mệt mỏi.
Kiều Ngọc Linh chỉnh lại mái tóc rối, kéo chiếc khăn quàng trên đầu xuống nhưng không cởi hẳn, chỉ quấn quanh cổ như một lớp bảo vệ mong manh. Mai Minh Châu quay lại, trên tay cầm đôi đũa và thìa đã được lau sạch bằng giấy, đưa cho nàng với ánh mắt dịu dàng. “Cẩn thận chút, đừng để bẩn tay.” Cô không nói ra, nhưng cái cách cô làm mọi thứ cho nàng luôn toát lên sự chu đáo không lời.
Chẳng mấy chốc, thức ăn được bê lên. Chiếc bếp ga nhỏ tí tẹt đặt giữa bàn, nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước bốc lên nghi ngút mang theo mùi chua cay đặc trưng của lẩu Thái. Nhân viên quán nhanh nhẹn đặt xuống bốn đĩa thịt, ba đĩa rau, nấm các loại, đậu phụ và ngô ngọt. Kiều Ngọc Linh hít hà, chiếc mũi nghẹt vì cảm lạnh dần cảm nhận được hương thơm quyến rũ. Nàng khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lên như trẻ nhỏ. Mai Minh Châu nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, nhưng rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, tập trung bỏ đậu và ngô ngọt vào nồi trước, chờ một lúc mới thả thịt bò vào.
Tiếng bụng Kiều Ngọc Linh réo lên cồn cào, nàng không kìm được nữa, vội vàng gắp một miếng thịt bò còn nóng hổi trong nồi, thổi qua loa rồi bỏ ngay vào miệng. Chỉ một giây sau, nàng nhả miếng thịt ra bát, nước mắt trào ra vì bỏng.
“Nóng quá!” Nàng kêu lên, tay quơ tìm nước.
Mai Minh Châu vội rút giấy từ hộp, đưa cho nàng lau miệng, giọng nói pha chút trách móc nhưng đầy lo lắng: “Sao lại nóng vội thế? Còn đang sôi mà đã bỏ vào miệng, tao cũng chịu mày. Đói khát đến thế à?”
Kiều Ngọc Linh thổi thổi chiếc lưỡi bỏng rát, ánh mắt ủy khuất nhìn cô: “Không phải, nhưng mà tao đói quá. Ai ngờ nó vẫn còn nóng.”
“Thì cũng phải đợi một chút chứ, mày ăn như thế có ngày chết vì bỏng chứ không phải vì đói.” Mai Minh Châu lắc đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Nhìn nàng vụng về như vậy, cô vừa buồn cười vừa xót xa.
Nàng bĩu môi, cầm đũa lên lần nữa, cẩn thận gắp một miếng thịt bò mỏng, thổi kỹ rồi chấm vào nước sốt cay, bỏ vào miệng. Lần này, cái nóng không còn làm nàng hoảng loạn, thay vào đó là vị mềm ngọt của thịt bò tan ra trên đầu lưỡi.
“Ngon nha.” Nàng thốt lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Mai Minh Châu như muốn chia sẻ niềm vui nhỏ bé ấy.
Mai Minh Châu cười cười: “Ngon thì ăn nhiều vào, không ai bỏ đói mày đâu nên đừng có ăn vội.”
“Biết rồi mà.” Kiều Ngọc Linh gật đầu, tiếp tục thưởng thức bữa ăn với vẻ mặt thỏa mãn.
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng. Mai Minh Châu không ăn nhiều, dạ dày cô vốn nhỏ, chỉ vài miếng là đã no. Nhưng vì nàng, cô vẫn cố ăn thêm một chút, dù biết rằng cái no căng bụng này sẽ khiến cô không thể chợp mắt trưa nay. Quả nhiên, đến hai giờ chiều, cô gục xuống bàn làm việc, đôi mắt cay xè vì buồn ngủ. Tiếng thở đều đều vang lên trong không gian yên tĩnh của văn phòng, cho đến khi một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau khiến cô giật mình tỉnh giấc.
6
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
