TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19: Lo lắng cho nàng

Mai Minh Châu ngồi lặng lẽ, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt xa xăm như chìm vào một góc sâu thẳm trong tâm trí. Cô thừa hiểu mình chẳng thể thay đổi được gì, dù là kết quả hay những điều nhỏ nhặt đang xảy ra quanh mình. Một cảm giác bất lực len lỏi, nhưng trái tim cô lại không ngừng hướng về Kiều Ngọc Linh – người mà mấy hôm trước cô để ý thấy có gì đó không ổn. Nàng buồn, buồn đến lạ, đôi mắt thoáng u sầu như giấu đi cả một bầu trời tâm sự. Hôm trước, cô đã thử hỏi, nhưng nàng chỉ lặng lẽ lắc đầu, chẳng nói gì. Hình ảnh ấy cứ bám lấy tâm trí Mai Minh Châu, khiến cô không khỏi trăn trở. Cuối cùng, không kìm được, cô nhắn tin: “Mày có làm sao không?”

Cô ngồi đó, chờ đợi, lòng thấp thỏm như thể từng giây trôi qua đều mang theo một chút hy vọng lẫn lo lắng. Cô nhớ lại gương mặt Kiều Ngọc Linh mấy hôm trước, cái cách nàng cúi đầu, đôi môi mím chặt như cố giấu đi điều gì đó. Mai Minh Châu không phải người giỏi đoán ý, nhưng với Kiều Ngọc Linh, cô luôn nhạy cảm hơn bình thường. Có lẽ vì cô quan tâm, quan tâm nhiều hơn cô tưởng.

“Ting.” Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Bên kia, Kiều Ngọc Linh đang ngồi giữa đống giấy tờ ngổn ngang, tay thoăn thoắt gõ phím, đôi mày khẽ nhíu lại vì sự tập trung. Tiếng chuông làm nàng khựng lại, thoáng chút khó chịu vì bị làm phiền. Gương mặt nàng lạnh tanh, không chút cảm xúc, như thể mọi thứ xung quanh chẳng thể chạm tới. Nhưng khi nàng khẽ nhấc điện thoại lên, màn hình sáng rực hiện lên tin nhắn từ Mai Minh Châu, đôi mắt nàng bỗng sáng lên một cách khó tả. Một tia ấm áp lóe lên trong ánh nhìn, như ánh nắng hiếm hoi xuyên qua tầng mây dày đặc. Công việc dở dang bị nàng gạt sang một bên không chút do dự, tay nàng lướt nhanh trên màn hình để đọc tin nhắn.

Nhưng tin nhắn của Mai Minh Châu chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Mày có làm sao không?”

Kiều Ngọc Linh khẽ nhíu mày, chẳng hiểu ý cô là gì. Nàng nhắn lại, giọng điệu có phần bâng quơ: “Làm sao là làm sao?”

Mai Minh Châu nhận được tin nhắn, khóe môi khẽ nhếch lên. Cô không trả lời ngay, thay vào đó gửi một đường link video. Kiều Ngọc Linh nhấn vào, màn hình hiện lên cảnh quay hỗn loạn hôm đó – ngày mà nàng bị làm phiền bởi những chuyện không đáng.

Có nhiều người quay lại, không chỉ một. Nàng lướt qua đoạn video, chẳng mấy bận tâm, nhưng khi tin nhắn tiếp theo từ Mai Minh Châu đến, hỏi về chuyện ấy, lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác ấm ức khó tả. Nàng tủi thân, không phải vì chuyện cũ, mà vì sự quan tâm của cô khiến nàng nhận ra mình không cô đơn như vẫn tưởng.

Mai Minh Châu tiếp tục gửi một đoạn bình luận mà cô vừa đọc được trên mạng, về việc Liêu Tuấn Trung, kẻ từng làm phiền Kiều Ngọc Linh – đã có vợ và ly hôn. Kiều Ngọc Linh đọc xong, gương mặt vẫn bình thản như nước hồ không gợn sóng. Nàng nhắn lại: “Cái này tao biết rồi. Thằng đấy phát hiện mình lên mạng, rén quá nên cũng không tìm tao làm phiền nữa.”

Đọc tin nhắn, Mai Minh Châu khẽ thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Cô nhắn: “Nếu thằng đó quay lại làm phiền mày thì báo cảnh sát.”

Kiều Ngọc Linh mỉm cười nhạt, đáp: “Không cần. Sau hôm đấy tao báo cáo lên đồn vì bị làm phiền qua tin nhắn rồi. Thằng đấy bị bắt ngay tối hôm qua.”

Mai Minh Châu đọc xong, lòng nhẹ nhõm hẳn. Cô nhìn đồng hồ, nhận ra giờ này Kiều Ngọc Linh đang làm việc, bèn nhắn: “Thế thì tốt rồi. Đang làm việc à? Làm thì làm tiếp đi, tao tắt máy đây.”

Bên kia, Kiều Ngọc Linh đọc tin nhắn, lòng bỗng dưng hẫng một nhịp. Nàng không hiểu sao mình lại vội vàng đến thế, giọng nói bật ra lớn hơn bình thường, ngắt quãng vì sợ cô thật sự tắt máy: “Khoan, khoan đã…”

Mai Minh Châu ngạc nhiên, giọng cô nhẹ nhàng vang lên qua loa điện thoại, như một làn gió ấm áp xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của Kiều Ngọc Linh: “Làm sao vậy?”

Nàng chần chừ, sợ cô đợi lâu sẽ mất kiên nhẫn, vội nói: “Trưa nay…”

“Ừ, làm sao? Muốn ăn gì à, tao mang qua cho.” Mai Minh Châu đáp nhanh, giọng đầy quan tâm.

“Không, tao muốn đi ăn.” Kiều Ngọc Linh khẽ nói, giọng nhỏ đến mức như đang e thẹn, hai má nàng bất giác nóng lên.

Mai Minh Châu không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý: “Được, trưa tao qua đón. Nào xuống nháy máy cho tao.” Cô cúp máy, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng không tên. Kiều Ngọc Linh “ừ” khẽ một tiếng, đôi má ửng hồng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười dịu dàng mà chính nàng cũng không nhận ra. Lòng nàng ấm dần lên, như ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy trong cái lạnh giá của mùa đông.

Đúng 11 giờ trưa, Mai Minh Châu lái xe đến. Cô dừng lại dưới tòa nhà cao ngất của công ty Kiều Ngọc Linh, nơi những tầng kính sáng loáng che khuất cả bầu trời rộng lớn. Cô ngửa mặt lên, kéo khẩu trang xuống, thở ra một làn khói trắng mỏng manh như sương mù, nhưng nó nhanh chóng tan biến trong không khí lạnh lẽo. Lòng cô bỗng rạo rực, một niềm vui khó tả trào dâng. Có lẽ vì sắp được gặp nàng, người mà cô luôn để tâm đến từng chút một.

Ngoài đường, người qua lại tấp nập, gió lạnh thổi mạnh khiến ai nấy đều run cầm cập. Mai Minh Châu đút tay vào túi áo, đầu ngón tay lạnh buốt đến ửng hồng khẽ nghịch lớp vải bên trong, như một cách để gϊếŧ thời gian. Bầu trời xám xịt, mây đen giăng kín, báo hiệu một cơn giông sắp đến. Hàng cây bên đường nghiêng ngả trong gió, tiếng lá xào xạc hòa lẫn với tiếng xe cộ ồn ào, nhưng lạ thay, âm thanh ấy lại khiến lòng cô bình yên hơn.

Khói bụi cuốn theo gió, nhưng chẳng thể chạm đến cô, chỉ dừng lại ở gót giày rồi lùi đi. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, đã 11 giờ 30. Cô không nhắn tin giục Kiều Ngọc Linh, chỉ lặng lẽ dắt xe vào lề đường, ngồi lên yên xe nghịch điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi. Gió lạnh thổi qua, chiếc mũi cô dần tê cứng. Cô khẽ hít hà, hơi thở hòa vào không khí lạnh, chiếc áo phao dày dặn ôm lấy cơ thể, giúp cô chống chọi với những cơn gió hung dữ đang càn quét mọi thứ.

5

0

1 tháng trước

14 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.