0 chữ
Chương 18
Chương 18: Bí mật của kẻ theo đuổi
Ngoài đường, xe cộ chảy xiết như dòng thác, hòa theo tiếng gió gầm gừ. Mai Minh Châu chẳng khác là bao, nhanh chóng hòa vào dòng người hối hả, biến mất trong biển người tấp nập.
Đứng trước cửa nhà trọ Kiều Ngọc Linh, cô thấy vài người đang lác đác mua đồ ăn sáng. Mai Minh Châu ngập ngừng, không dám bước vào ngay, bèn gọi điện. Kiều Ngọc Linh bắt máy rất nhanh.
“Tới chưa?”
“Tới rồi, xuống đi.”
“Chờ chút, đang rửa mặt. Nhanh thôi, đứng đấy đừng có đi đâu đấy.” Kiều Ngọc Linh vội vàng ngừng thoa kem dưỡng da lên mặt.
“Cứ từ từ thôi, tao có chạy đi đâu mà lo.”
Mai Minh Châu ngồi trên xe chờ, tóc mái bị gió thổi rối tung. Cô tấp xe vào cạnh cây bàng, vài chiếc lá khô rơi nhẹ chạm vào đầu cô rồi lặng lẽ đáp xuống nền gạch đỏ lạnh lẽo, đầy bụi bẩn. Người qua lại vô tình giẫm lên, và mỗi lần như thế, trái tim cô lại hụt hẫng theo. Cô tự hỏi sao mình lại để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng cảm giác ấy lại khiến cô thêm phần nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
Kiều Ngọc Linh cuối cùng cũng xuất hiện, kéo cô vào trong nhà trọ. Bên trong ấm áp hơn ngoài trời rất nhiều. Mai Minh Châu hơ tay sưởi ấm cạnh chiếc bếp, cởϊ áσ phao ra và ngồi xuống cạnh bạn. Kiều Ngọc Linh đã dọn sẵn hai bát mì nấu với nước cà chua và thịt băm, khói trắng nghi ngút bay lên quẩn quanh căn bếp nhỏ. Lần đầu tiên đặt chân vào đây, lòng cô hồi hộp đến lạ. Căn phòng không lớn, vừa đủ cho một người, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, trang trí đơn giản nhưng toát lên cảm giác ấm cúng. Cô lặng lẽ quan sát, lòng thầm khen sự ngăn nắp của bạn.
“Nhìn gì đấy? Mau ăn đi cho nóng, để nguội không ngon đâu. Ăn xong chấm điểm cho tao xem nào.”
Mai Minh Châu nhận đôi đũa từ Kiều Ngọc Linh, cả hai ngồi đối diện nhau. Chiếc bàn nhỏ thu hẹp khoảng cách giữa họ, khói từ bát mì bốc lên nghi ngút. Cô thử một miếng, trong khi Kiều Ngọc Linh yên lặng quan sát, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Mai Minh Châu ngẩng lên, kinh ngạc thốt lên. “Ăn ngon đấy chứ.”
“Thật không?”
“Thật, không điêu. Mau ăn đi, xong tao đưa mày đi làm.”
Nghe lời khen, Kiều Ngọc Linh cười rạng rỡ, không ngậm được miệng. Trong bữa sáng ngắn ngủi, nàng hào hứng kể về quá trình học nấu ăn tối qua từ mẹ, rằng món mì này tuy đơn giản nhưng với người mới như nàng lại chẳng dễ chút nào. Mai Minh Châu gật gù, vừa ăn vừa lắng nghe, thỉnh thoảng góp vài câu động viên. Lòng cô ấm áp lạ thường, cảm giác gần gũi với Kiều Ngọc Linh ngày càng rõ rệt.
Đến văn phòng, Mai Minh Châu cởϊ áσ phao đặt lên ghế. Phòng bật máy sưởi, không khí ấm áp bao trùm. Chiếc mũi cô đỏ bừng, sụt sịt vì lạnh, bàn tay cũng ửng đỏ, đầu ngón tay lạnh buốt chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào. Cô xoa tay, khẽ mỉm cười, nghĩ về bữa sáng vừa rồi. Dù cơ thể còn lạnh, lòng cô lại ấm áp lạ thường.
“Chị Châu, ăn sáng chưa?” Một nhân viên nam cất tiếng hỏi cô. Hắn sáng nay trông bừng bừng phấn khởi, như thể có chuyện gì đó cực kỳ vui vẻ vừa xảy đến với hắn, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng nhếch lên không giấu nổi sự hào hứng.
“Ăn rồi làm sao?” Mai Minh Châu đáp lại, giọng điệu lười biếng, đôi mắt khẽ liếc qua hắn mà chẳng buồn che giấu vẻ thờ ơ. Trong lòng cô thoáng qua chút tò mò, nhưng nó nhanh chóng bị sự uể oải buổi sáng nhấn chìm.
“Không có gì, em định mời chị đi ăn thôi.” Hắn gãi đầu, cười toe toét.
“Ây, chị mày đây sao mày không mời?” Một nhân viên nữ khác bất bình chen vào, tay chỉ thẳng vào mặt hắn, giọng điệu đầy hậm hực.
“Đâu, em tới hỏi ai cũng bảo ăn rồi thì em chẳng mời nữa.” Hắn phân trần, vẻ mặt ngây ngô pha chút lúng túng.
Mai Minh Châu khẽ cười, đôi môi cong lên một đường nhàn nhạt. “Muốn mời thì đợi vào buổi trưa đi, khao bữa lẩu ăn tại gia đi. Trời lạnh như này ăn lẩu là ấm nhất.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo chút trêu đùa, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh cả đám quây quần bên nồi lẩu nghi ngút khói, hơi ấm lan tỏa xua tan cái se lạnh của ngày đông.
“Chị thấy Châu nó nói đúng đấy, mày muốn mời thì mời cả đám trưa nay một bữa lẩu. Trông cái mặt là biết có chuyện vui rồi.” Một giọng nói khác vang lên từ phía cửa. Nguyễn Kim Chi bước vào, dáng vẻ kín mít từ đầu đến chân khiến ai nhìn cũng phải ngoái lại. Chiếc áo phao dài kéo tận gót chân, chỉ để lộ đôi giày trắng tinh bên dưới. Cổ áo cao che kín chiếc cổ ngắn ngủn của nàng, đầu đội mũ len bịt kín như sư, khẩu trang kéo lên nửa mặt, đôi mắt lại ẩn sau cặp kính râm. Tay nàng xách theo một chiếc túi, trông chẳng khác nào vừa đi trốn về.
“Chị vừa đi ăn trộm về sợ bị phát hiện à chị Chi? Trông chị bọc kín em còn tưởng là xác ướp.” Nhân viên nữ kia chỉ tay vào Nguyễn Kim Chi, bật cười lớn. Mai Minh Châu nghe xong, cố nén cơn buồn cười đến đau cả bụng, tay bất giác ôm lấy bụng để kìm lại. Hình ảnh Kim Chi nhỏ nhắn chưa đến 1m55, lọt thỏm trong bộ đồ như cosplay bao tải khiến cô không thể nhịn nổi, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, chỉ khẽ cong môi.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính lên, chiếc điện thoại được đặt sang một bên. Trước tiên, như thói quen, cô lướt vào mạng xã hội để xem có gì mới. Đôi tay lướt nhẹ trên màn hình, tâm trí vẫn còn vương vấn chút vui vẻ từ cuộc trò chuyện vừa rồi. Nhưng rồi, hai mắt cô đột nhiên mở to, trừng lớn đầy kinh ngạc. Một video trên TikTok hiện lên, nhân vật chính chẳng ai xa lạ, Kiều Ngọc Linh. Dưới đất, Liêu Tuấn Trung quỳ gối, tay cầm bó hoa, gương mặt căng thẳng. Cô không rõ video này được quay từ bao giờ, âm thanh ồn ào hỗn loạn khiến cô chẳng thể nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ thấy Kiều Ngọc Linh khẽ biến sắc, lông mày chau lại, đôi môi mím chặt như đang cố kìm nén điều gì. Nàng thì thầm vào tai một người phụ nữ đứng bên cạnh. Người phụ nữ đó lập tức đổi sắc mặt, nhìn Liêu Tuấn Trung bằng ánh mắt sắc lẹm, hai tay chống hông, giọng điệu đanh đá pha chút chua ngoa vang lên qua loa. Xung quanh, đám đông xúm lại, tiếng xì xào ngày càng lớn.
Gương mặt Ngọc Linh lộ rõ vẻ mệt mỏi, làn da hơi tái nhợt, đôi mắt ánh lên chút bất lực. Người phụ nữ kia thì cãi tay đôi với Liêu Tuấn Trung, còn hắn cũng chẳng khá hơn, đối chọi gay gắt dù trông có vẻ ít tuổi hơn nàng một chút.
Mai Minh Châu cảm thấy tim mình thắt lại, một cơn lo lắng dâng lên trong l*иg ngực. Cô vội vàng lướt xuống phần bình luận để tìm hiểu thêm. Ý kiến chia thành hai phe rõ rệt, đồng tình có, phản đối có.
“Sao lại có thể tỏ thái độ với người có tình cảm với mình như thế cơ chứ? Nếu không thích thì có thể nhẹ nhàng từ chối là được. Lại còn bảo với người xung quanh nói đỡ.”
“Không hiểu đầu đuôi câu chuyện lắm, lúc nghe được lúc không.”
“Là thanh niên kia tỏ tình bạn nữ nhưng bạn nữ lại tỏ thái độ, ra vẻ ghét bỏ.”
“Sao lại có loại người như thế cơ chứ? Không trân trọng thì để người khác.”
“Đây là thanh niên kia sai trước chứ, khiến bạn nữ lúng túng, khó xử, người ta mới phản ứng như thế.”
“Đàn bà con gái thời nay thực dụng lắm, muốn tán gái thì phải khoe xe, khoe tiền.”
“Thằng này quen lắm nha. Hình như tôi thấy nó ở đâu rồi.”
“Ở đâu vậy? Nhìn ai cũng ra quen à?”
“Không, hình như nó là thằng hàng xóm của tôi cách đây một năm nhưng ly hôn với vợ vì nó nɠɵạı ŧìиɧ bị vợ phát hiện, xong bỏ đi rồi, không ngờ có ngày gặp lại thì thấy trong toàn cảnh hãm như vậy.”
“Wao, thật hả bạn?”
Mai Minh Châu đọc đến đây, máu nóng dồn lên đầu, bàn tay nắm chặt điện thoại đến run lên. Những dòng bình luận ngu ngốc, đầy định kiến khiến cô không thể chịu nổi. Cô tức giận chụp lại màn hình, ngón tay lướt nhanh lên trên, để lại một bình luận duy nhất: “Nếu chưa nắm rõ sự việc, xin đừng vội đưa ra lời nhận xét thiếu căn cứ. Trước khi đánh giá người khác, hãy đặt mình vào vị trí của họ. Một đoạn video không rõ ràng không thể là cơ sở để đánh giá nhân phẩm của người khác. Hãy dùng lời nói một cách văn minh và suy nghĩ kỹ trước khi nhận xét về ai đó."
Cô thoát khỏi mạng xã hội ngay lập tức, mở khung chat với Kiều Ngọc Linh. Ngón tay cô nện mạnh xuống màn hình, mỗi cú chạm như trút bỏ cơn phẫn nộ đang bùng cháy trong lòng.
Đứng trước cửa nhà trọ Kiều Ngọc Linh, cô thấy vài người đang lác đác mua đồ ăn sáng. Mai Minh Châu ngập ngừng, không dám bước vào ngay, bèn gọi điện. Kiều Ngọc Linh bắt máy rất nhanh.
“Tới chưa?”
“Tới rồi, xuống đi.”
“Chờ chút, đang rửa mặt. Nhanh thôi, đứng đấy đừng có đi đâu đấy.” Kiều Ngọc Linh vội vàng ngừng thoa kem dưỡng da lên mặt.
“Cứ từ từ thôi, tao có chạy đi đâu mà lo.”
Mai Minh Châu ngồi trên xe chờ, tóc mái bị gió thổi rối tung. Cô tấp xe vào cạnh cây bàng, vài chiếc lá khô rơi nhẹ chạm vào đầu cô rồi lặng lẽ đáp xuống nền gạch đỏ lạnh lẽo, đầy bụi bẩn. Người qua lại vô tình giẫm lên, và mỗi lần như thế, trái tim cô lại hụt hẫng theo. Cô tự hỏi sao mình lại để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng cảm giác ấy lại khiến cô thêm phần nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
“Nhìn gì đấy? Mau ăn đi cho nóng, để nguội không ngon đâu. Ăn xong chấm điểm cho tao xem nào.”
Mai Minh Châu nhận đôi đũa từ Kiều Ngọc Linh, cả hai ngồi đối diện nhau. Chiếc bàn nhỏ thu hẹp khoảng cách giữa họ, khói từ bát mì bốc lên nghi ngút. Cô thử một miếng, trong khi Kiều Ngọc Linh yên lặng quan sát, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Mai Minh Châu ngẩng lên, kinh ngạc thốt lên. “Ăn ngon đấy chứ.”
“Thật, không điêu. Mau ăn đi, xong tao đưa mày đi làm.”
Nghe lời khen, Kiều Ngọc Linh cười rạng rỡ, không ngậm được miệng. Trong bữa sáng ngắn ngủi, nàng hào hứng kể về quá trình học nấu ăn tối qua từ mẹ, rằng món mì này tuy đơn giản nhưng với người mới như nàng lại chẳng dễ chút nào. Mai Minh Châu gật gù, vừa ăn vừa lắng nghe, thỉnh thoảng góp vài câu động viên. Lòng cô ấm áp lạ thường, cảm giác gần gũi với Kiều Ngọc Linh ngày càng rõ rệt.
Đến văn phòng, Mai Minh Châu cởϊ áσ phao đặt lên ghế. Phòng bật máy sưởi, không khí ấm áp bao trùm. Chiếc mũi cô đỏ bừng, sụt sịt vì lạnh, bàn tay cũng ửng đỏ, đầu ngón tay lạnh buốt chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào. Cô xoa tay, khẽ mỉm cười, nghĩ về bữa sáng vừa rồi. Dù cơ thể còn lạnh, lòng cô lại ấm áp lạ thường.
“Ăn rồi làm sao?” Mai Minh Châu đáp lại, giọng điệu lười biếng, đôi mắt khẽ liếc qua hắn mà chẳng buồn che giấu vẻ thờ ơ. Trong lòng cô thoáng qua chút tò mò, nhưng nó nhanh chóng bị sự uể oải buổi sáng nhấn chìm.
“Không có gì, em định mời chị đi ăn thôi.” Hắn gãi đầu, cười toe toét.
“Ây, chị mày đây sao mày không mời?” Một nhân viên nữ khác bất bình chen vào, tay chỉ thẳng vào mặt hắn, giọng điệu đầy hậm hực.
“Đâu, em tới hỏi ai cũng bảo ăn rồi thì em chẳng mời nữa.” Hắn phân trần, vẻ mặt ngây ngô pha chút lúng túng.
Mai Minh Châu khẽ cười, đôi môi cong lên một đường nhàn nhạt. “Muốn mời thì đợi vào buổi trưa đi, khao bữa lẩu ăn tại gia đi. Trời lạnh như này ăn lẩu là ấm nhất.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo chút trêu đùa, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh cả đám quây quần bên nồi lẩu nghi ngút khói, hơi ấm lan tỏa xua tan cái se lạnh của ngày đông.
“Chị thấy Châu nó nói đúng đấy, mày muốn mời thì mời cả đám trưa nay một bữa lẩu. Trông cái mặt là biết có chuyện vui rồi.” Một giọng nói khác vang lên từ phía cửa. Nguyễn Kim Chi bước vào, dáng vẻ kín mít từ đầu đến chân khiến ai nhìn cũng phải ngoái lại. Chiếc áo phao dài kéo tận gót chân, chỉ để lộ đôi giày trắng tinh bên dưới. Cổ áo cao che kín chiếc cổ ngắn ngủn của nàng, đầu đội mũ len bịt kín như sư, khẩu trang kéo lên nửa mặt, đôi mắt lại ẩn sau cặp kính râm. Tay nàng xách theo một chiếc túi, trông chẳng khác nào vừa đi trốn về.
“Chị vừa đi ăn trộm về sợ bị phát hiện à chị Chi? Trông chị bọc kín em còn tưởng là xác ướp.” Nhân viên nữ kia chỉ tay vào Nguyễn Kim Chi, bật cười lớn. Mai Minh Châu nghe xong, cố nén cơn buồn cười đến đau cả bụng, tay bất giác ôm lấy bụng để kìm lại. Hình ảnh Kim Chi nhỏ nhắn chưa đến 1m55, lọt thỏm trong bộ đồ như cosplay bao tải khiến cô không thể nhịn nổi, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, chỉ khẽ cong môi.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính lên, chiếc điện thoại được đặt sang một bên. Trước tiên, như thói quen, cô lướt vào mạng xã hội để xem có gì mới. Đôi tay lướt nhẹ trên màn hình, tâm trí vẫn còn vương vấn chút vui vẻ từ cuộc trò chuyện vừa rồi. Nhưng rồi, hai mắt cô đột nhiên mở to, trừng lớn đầy kinh ngạc. Một video trên TikTok hiện lên, nhân vật chính chẳng ai xa lạ, Kiều Ngọc Linh. Dưới đất, Liêu Tuấn Trung quỳ gối, tay cầm bó hoa, gương mặt căng thẳng. Cô không rõ video này được quay từ bao giờ, âm thanh ồn ào hỗn loạn khiến cô chẳng thể nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ thấy Kiều Ngọc Linh khẽ biến sắc, lông mày chau lại, đôi môi mím chặt như đang cố kìm nén điều gì. Nàng thì thầm vào tai một người phụ nữ đứng bên cạnh. Người phụ nữ đó lập tức đổi sắc mặt, nhìn Liêu Tuấn Trung bằng ánh mắt sắc lẹm, hai tay chống hông, giọng điệu đanh đá pha chút chua ngoa vang lên qua loa. Xung quanh, đám đông xúm lại, tiếng xì xào ngày càng lớn.
Gương mặt Ngọc Linh lộ rõ vẻ mệt mỏi, làn da hơi tái nhợt, đôi mắt ánh lên chút bất lực. Người phụ nữ kia thì cãi tay đôi với Liêu Tuấn Trung, còn hắn cũng chẳng khá hơn, đối chọi gay gắt dù trông có vẻ ít tuổi hơn nàng một chút.
Mai Minh Châu cảm thấy tim mình thắt lại, một cơn lo lắng dâng lên trong l*иg ngực. Cô vội vàng lướt xuống phần bình luận để tìm hiểu thêm. Ý kiến chia thành hai phe rõ rệt, đồng tình có, phản đối có.
“Sao lại có thể tỏ thái độ với người có tình cảm với mình như thế cơ chứ? Nếu không thích thì có thể nhẹ nhàng từ chối là được. Lại còn bảo với người xung quanh nói đỡ.”
“Không hiểu đầu đuôi câu chuyện lắm, lúc nghe được lúc không.”
“Là thanh niên kia tỏ tình bạn nữ nhưng bạn nữ lại tỏ thái độ, ra vẻ ghét bỏ.”
“Sao lại có loại người như thế cơ chứ? Không trân trọng thì để người khác.”
“Đây là thanh niên kia sai trước chứ, khiến bạn nữ lúng túng, khó xử, người ta mới phản ứng như thế.”
“Đàn bà con gái thời nay thực dụng lắm, muốn tán gái thì phải khoe xe, khoe tiền.”
“Thằng này quen lắm nha. Hình như tôi thấy nó ở đâu rồi.”
“Ở đâu vậy? Nhìn ai cũng ra quen à?”
“Không, hình như nó là thằng hàng xóm của tôi cách đây một năm nhưng ly hôn với vợ vì nó nɠɵạı ŧìиɧ bị vợ phát hiện, xong bỏ đi rồi, không ngờ có ngày gặp lại thì thấy trong toàn cảnh hãm như vậy.”
“Wao, thật hả bạn?”
Mai Minh Châu đọc đến đây, máu nóng dồn lên đầu, bàn tay nắm chặt điện thoại đến run lên. Những dòng bình luận ngu ngốc, đầy định kiến khiến cô không thể chịu nổi. Cô tức giận chụp lại màn hình, ngón tay lướt nhanh lên trên, để lại một bình luận duy nhất: “Nếu chưa nắm rõ sự việc, xin đừng vội đưa ra lời nhận xét thiếu căn cứ. Trước khi đánh giá người khác, hãy đặt mình vào vị trí của họ. Một đoạn video không rõ ràng không thể là cơ sở để đánh giá nhân phẩm của người khác. Hãy dùng lời nói một cách văn minh và suy nghĩ kỹ trước khi nhận xét về ai đó."
Cô thoát khỏi mạng xã hội ngay lập tức, mở khung chat với Kiều Ngọc Linh. Ngón tay cô nện mạnh xuống màn hình, mỗi cú chạm như trút bỏ cơn phẫn nộ đang bùng cháy trong lòng.
5
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
