TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Không muốn lấy chồng

“Alo, mẹ ạ.” Giọng cô đều đều, không quá ngạc nhiên.

Là mẹ gọi đến. Đồng hồ lúc này mới điểm 22 giờ 15 phút. Với thói quen của Nguyễn Xuân Hòa, giờ này chắc vẫn còn ngồi xem phim trên VTV3, chưa buồn đi ngủ, nên việc gọi cho cô cũng chẳng có gì lạ. Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng thoáng chút tò mò: “Mẹ gọi con giờ này có gì không?”

“Phải có chuyện mới được gọi à?” Mẹ đáp lại, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

“Đâu ạ, mình thích thì mình gọi thôi.” Mai Minh Châu cười khẽ, cố giữ không khí thoải mái.

“Cái tóc mái dài rồi kìa, cặp nó lên. Hay để tóc dài đi. Tầm này yêu đương được rồi đấy.” Giọng mẹ chuyển sang tông quen thuộc, như một điệp khúc cô đã nghe không biết bao nhiêu lần.

“Thôi mẹ ạ, con không để dài đâu. Cái này mình nói nhiều rồi thì thôi cho qua đi mẹ, chứ cứ nhắc lại nhai mãi sau này khó sống với nhau lắm.” Cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu nhen nhóm chút bứt rứt. Khi về quê cô đã luôn cố tình lảng tránh những vấn đề này để mẹ cô không khơi gợi tới.

Trên màn hình điện thoại, Mai Minh Châu nở một nụ cười gượng gạo, đôi môi mím chặt như che giấu điều gì đó. “Thế thì xa nhau đi cho đỡ khó sống.” Nguyễn Xuân Hòa nói, giọng đanh lại.

“Thì xa rồi mà mẹ.” Cô đáp nhanh, nhưng câu nói vừa buột miệng đã để lại một khoảng trống trong lòng.

“Con gái thì để tóc dài hẳn đi, cứ lởm chởm ở gáy. Tóc dài có bạn trai cho dễ.” Mẹ cô tiếp tục, như thể không để ý đến sự ngập ngừng trong giọng con gái.

“Không có bạn trai con lấy bạn gái cũng được mà.” Mai Minh Châu buột miệng nói vu vơ, nửa đùa nửa thật, như một cách để thử phản ứng của mẹ.

“Vớ vẩn, ăn nói người ta cười cho, không giáo dục.” Nguyễn Xuân Hòa gắt lên, giọng đầy trách móc.

Cô sững người. Nụ cười trên môi tắt ngấm, thay vào đó là một cái nhếch môi chua xót. Cô lùi khỏi màn hình, ánh mắt trôi xa, lạc vào khoảng không vô định. Muốn sống theo cách của mình sao mà khó đến thế? Cô tự hỏi, lòng nặng trĩu. Tiếng thở dài bị nén chặt trong l*иg ngực, không dám thoát ra. Hai bên tai cô giờ chỉ còn vang vọng tiếng càm ràm của mẹ, kể lể về họ hàng bên ngoại, đặc biệt là đứa con trai lớn của bác thứ ba, một hình mẫu hoàn hảo với mọi mặt đều xuất sắc.

“Làm sao không thích được cơ chứ?” Nguyễn Xuân Hòa nhấn mạnh, vô tình chạm vào vết thương lòng của cô. Mai Minh Châu nhếch môi tự giễu, tự nhạo báng chính mình.

“Con gửi cho mẹ ít tiền rồi, mẹ xem mẹ muốn mua gì hay đi đâu chơi thì đi vài hôm.” Cô đổi chủ đề, cố gắng kéo cuộc trò chuyện ra khỏi vùng nguy hiểm.

“Gửi làm gì. Gửi cho mẹ thì mẹ cũng chỉ giữ hộ con thôi, sau này lấy chồng thì mẹ trả.” Mẹ cô đáp, giọng nhẹ nhàng hơn nhưng lại vô tình chạm vào từ khóa nhạy cảm.

“Lấy chồng.” Hai từ ấy như một mũi kim đâm vào tim Mai Minh Châu. Cô muốn nói gì đó, muốn phản kháng, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ứ. Cô gắng gượng, từng câu từng chữ bật ra yếu ớt: “Con không lấy đâu nên mẹ không cần lo.”

Nguyễn Xuân Hòa không đáp lại ngay. Cô vội vàng chuyển hướng: “Mẹ xem hết phim chưa thì ngủ sớm đi, giờ cũng chẳng còn ai đi học đâu mà ngồi canh.”

“Biết rồi, khϊếp, không đứa nào đi học nữa sướиɠ hết cả người. Thôi ngủ sớm đi, mai còn đi làm. Nếu cuối tuần rảnh thì về nhé.” Mẹ nói, giọng dịu đi đôi chút.

“Khả năng cuối tuần không được, chắc phải sang tháng.” Cô đáp, cố giữ giọng bình thường.

“Vậy à, thế thôi cố lên. Không thì mẹ bắt xe lên chơi mấy hôm vậy.” Mẹ đề nghị.

“Thôi mẹ ơi, con đi làm suốt. Con rảnh con về, mẹ không phải lên đâu. Thế nhé, con chào mẹ.” Mai Minh Châu vội vàng kết thúc, ngón tay nhanh chóng tắt máy.

Màn hình điện thoại tối đen, chỉ còn lại avatar của mẹ nhấp nháy. Cô ngồi đó, lòng trống rỗng, chẳng thể cảm nhận được gì ngoài một khoảng lặng sâu thẳm. Chiếc điện thoại bị cô tiện tay ném lên đầu giường, lăn lóc bên cạnh ánh đèn bàn hiu hắt. Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra yếu ớt, như một thứ gì đó vừa gần gũi vừa xa xôi, khiến cô bất giác muốn với tới. Bàn tay thon gọn của cô vươn ra, các đốt ngón tay dài và thanh mảnh, làn da không trắng bệch như tuyết mà mang màu nâu hạt dẻ khỏe khoắn, như được đúc nên từ sự mạnh mẽ và kiên định. Cô nắm lấy thứ ánh sáng ấy, nhưng trước mắt bỗng tối sầm lại.

Thình lình, căn phòng chìm vào bóng tối. Mọi thứ bị màn đêm đen kịt nuốt chửng, không một chút thương tiếc. Hai bên tai cô vang lên những âm thanh xôn xao, tiếng cửa phòng trọ bên cạnh mở ra, tiếng người ngó nghiêng, bàn tán.

“Mất điện rồi!” Ai đó hét lên.

Cô ngồi im trong bóng tối, bàn tay vẫn giơ lên giữa không trung, như thể vẫn đang cố nắm lấy thứ ánh sáng đã biến mất.

“Tao kể cho mẹ tao nghe mỗi ngày mày đều sang đón tao. Mẹ tao bảo là mày sang đèo tao mỗi ngày như vậy thấy phiền.”

“Đúng, không thể đèo free mãi được, trả công đi.”

Mai Minh Châu trêu đùa, đôi mắt cô dán chặt vào gương mặt Kiều Ngọc Linh trên màn hình máy tính bảng. Nàng để mặt mộc, khuôn mặt phóng đại qua camera trông có phần buồn cười, nhưng trong lòng Mai Minh Châu lại thoáng chút ấm áp khó tả. Cô khẽ mỉm cười, cố che giấu cảm giác thích thú khi nhìn bạn mình hồn nhiên như vậy.

Mai Minh Châu: “À mà, tao thắc mắc thôi nhé.”

“Ừ, nói đi.”

“Trước lúc tao đèo mày thì mày đều gọi xe à?”

Kiều Ngọc Linh giả bộ suy tư, đôi lông mày khẽ nhíu lại như đang lục lọi ký ức. “Đúng thế, dự định mua xe máy rồi nhưng chưa có thời gian. Cứ về quê là chẳng muốn ra ngoài, chỉ muốn ngủ thôi, thế là chưa mua. Lần nào về quê cũng bắt xe quen rồi, tao cũng lười lái lắm.”

Nói đến đây, Kiều Ngọc Linh như sực nhớ ra điều gì, đôi mắt nàng sáng bừng lên đầy phấn khích. “Ê, sáng mai qua đón tao xong ăn cùng luôn. Tao nấu đồ ăn sáng, mời mày một bữa thử tay nghề tao.”

Lời mời nhiệt tình của Kiều Ngọc Linh khiến Mai Minh Châu thoáng bối rối. Cô muốn từ chối vì ngại, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của bạn, cô không nỡ. Cuối cùng, cô đành gật đầu đồng ý. “Ừ, ăn một bữa sáng thôi cũng không sao.” Nhưng trong lòng, cô vẫn thấy ngượng ngùng, tự hỏi liệu mình có làm phiền Kiều Ngọc Linh không.

Sáng hôm sau, đúng 6 giờ, Mai Minh Châu bật dậy theo thói quen. Tóc ngắn của cô từ ngày cắt đến giờ chưa bao giờ cần chải quá mười lần, thường chỉ vuốt tay vài cái là xong. Nhưng hôm nay, cô đứng trước gương lâu hơn thường lệ, cẩn thận chải tóc, ngắm nghía bản thân. Cô tự nhủ hôm nay phải gọn gàng một chút, dù chẳng hiểu sao mình lại để tâm như vậy.

Cô chọn bộ đồ giản dị như mọi ngày: áo len mềm mại, áo phao béo và quàng thêm chiếc khăn giữ ấm. Nhìn mình trong gương, cô khẽ thở dài, lo lắng không biết lát nữa qua nhà Kiều Ngọc Linh mà không ăn được thì sẽ ngại thế nào.

“Chắc chắn bạn Kiều nhà ta chuẩn bị kỹ lắm.” Cô thầm nghĩ, cảm giác hồi hộp xen lẫn tò mò dâng lên trong lòng.

Gió lạnh ùa vào con ngõ nhỏ, len lỏi qua từng kẽ hở lớn nhỏ. Nhà trọ san sát nhau, nhưng chẳng có chút hơi ấm nào tỏa ra. Mai Minh Châu ngửa cổ, há miệng nhả một làn khói trắng mờ ảo trong không khí rét buốt. Cô mỉm cười thích thú, tự thấy mình thật trẻ con. Đã lâu rồi cô không làm mấy trò ngớ ngẩn thế này, và cảm giác ấy khiến tâm trạng cô bay bổng, nhẹ nhàng hơn mọi ngày. Hôm nay, cô thấy lòng mình đặc biệt thoải mái, hy vọng cả ngày sẽ trôi qua suôn sẻ.

Cái lạnh xuyên qua kẽ ngón tay, làm đầu ngón tay và mu bàn tay cô đỏ ửng lên dù mới lái xe được một lát. Mai Minh Châu không đeo găng tay, cô thích để tay trần cho thoải mái, dù chính cô lại ghét cái lạnh buốt giá thế này. Đầu óc cô như tê đi, hai tai lạnh đến mức chỉ còn nghe tiếng ù ù, chẳng thu nhận được âm thanh nào khác. Cô kéo khăn trùm qua tai, ủ ấm một lúc mới nghe rõ hơn.

5

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.