0 chữ
Chương 16
Chương 16: Bế người
Bất chợt, khi ngang qua một quán trà sữa, tiếng nhạc rộn ràng và tấm biển quảng cáo đập vào mắt họ. Kiều Ngọc Linh dừng bước, đôi mắt sáng lên đầy thích thú. Dù vừa ăn no, nhưng không khí nhộn nhịp của buổi dạo chơi khiến nàng cảm thấy hứng khởi lạ thường. Nàng quay sang Mai Minh Châu, giọng hào hứng: “Nhìn kìa, chương trình đặc biệt!”
Mai Minh Châu nghiêng đầu đọc tấm biển một cách trôi chảy: “Chương trình mua một tặng một. Ngày khai trương đặc biệt, chỉ cần là cặp đôi, cách chơi là bế người yêu lên bằng kiểu bế công chúa. Mua một ly trà sữa bất kỳ được tặng một gấu dâu size X.”
Cô đọc xong, mắt chớp chớp vài lần, đầu óc thoáng ngẩn ra.
“Oh…”
Một tiếng thốt lên khe khẽ thoát ra từ miệng cô, như thể vừa hiểu ra điều gì đó.
Kiều Ngọc Linh lập tức nắm tay cô, lắc lắc nài nỉ: “Đi mà, nài nỉ đó. Tham gia đi, free đó. Mày bế tao lên.”
Mai Minh Châu nhíu mày, trong lòng thoáng chút bối rối. Cô nhìn Kiều Ngọc Linh, giọng ngập ngừng: “Nhưng tao với mày có phải người yêu đâu.”
“Thì giả thôi mà.” Kiều Ngọc Linh đáp nhanh, ánh mắt lấp lánh sự mong chờ.
Mai Minh Châu thở dài, đầu óc xoay mòng mòng cân nhắc. Cô không muốn làm Kiều Ngọc Linh thất vọng, nhưng ý nghĩ phải bế nàng trước bao nhiêu người khiến tim cô đập thình thịch. Cuối cùng, cô gật đầu: “Vậy cũng được, ngã thì thôi nhé.”
Nụ cười rạng rỡ trên môi Kiều Ngọc Linh bỗng khựng lại. Nàng nghiêng đầu, hỏi nhỏ: “Mày bao cân?”
Mai Minh Châu thành thật đáp: “47. Mày nhiêu?”
“50.” Kiều Ngọc Linh trả lời, giọng hơi lí nhí.
“Oh, không uổng công tao chăm bao nhiêu.” Mai Minh Châu bật cười, ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch.
Kiều Ngọc Linh phồng má, bĩu môi hừ khẽ: “Mày chăm tao bao giờ?”
“Hồi xưa tao dâng mày bao nhiêu bánh kẹo.” Mai Minh Châu nhún vai, giọng đùa cợt.
Kiều Ngọc Linh không cãi lại, nhưng trong lòng nàng vẫn ấm áp khi nhớ đến những ngày tháng ấy. Dù vậy, điều nàng quan tâm lúc này là con gấu dâu. Chiều nay, nàng đã thử gắp mãi mà không được, giờ nhìn thấy cơ hội trước mắt, lòng nàng trào lên sự tiếc nuối xen lẫn quyết tâm. Không được lần này, nàng sẽ càng hậm hực hơn.
Mai Minh Châu liếc nhìn Kiều Ngọc Linh, nhận ra sự háo hức trong đôi mắt nàng. Cô thở nhẹ, quyết định kéo tay nàng bước đến quầy: “Bạn ơi, bên quán mình chương trình kia còn không?”
Nhân viên mỉm cười: “Dạ còn ạ, bên mình là tham gia ạ?”
“Vâng, bạn cho mình tham gia giờ luôn nhé. Chỉ cần bế lên là được đúng không?” Mai Minh Châu hỏi lại, giọng chắc chắn.
“Đúng vậy, bế được lên là qua. Mình và bạn nữ sau là cặp đôi đúng không ạ?” Nhân viên nhìn cả hai, ánh mắt tò mò.
“Đúng…” Mai Minh Châu ậm ừ cho qua, trong lòng thoáng chút ngượng ngùng.
Kiều Ngọc Linh túm chặt tay áo cô, lòng bàn tay nàng khẽ run khi chạm vào lớp áo dài tay mỏng của Mai Minh Châu. Cô cúi xuống, thì thầm: “Bám chắc vào.”
Dứt lời, Mai Minh Châu hạ thấp người, hai tay vòng qua eo và chân Kiều Ngọc Linh, nhẹ nhàng nhấc nàng lên theo kiểu bế công chúa. Kiều Ngọc Linh chưa kịp chuẩn bị, cả người đã lơ lửng giữa không trung. Nàng hoảng hốt nhìn xuống, tim đập thình thịch, nhưng khi thấy gương mặt bình thản của Mai Minh Châu – không thở gấp, không đỏ mặt, tay không run – nàng bất giác ngạc nhiên. Khỏe vậy sao?
“Bên mình thông qua rồi nhé.” Nhân viên cười tươi, vỗ tay nhẹ.
Mai Minh Châu cẩn thận đặt Kiều Ngọc Linh xuống, lòng cô căng thẳng đến mức đầu ngón tay lạnh buốt. Cô nắm chặt tay lại, cố giấu đi cảm giác hồi hộp vừa rồi. “Uống gì gọi đi xong nhận gấu.” Cô nói nhanh, giọng hơi gấp.
Kiều Ngọc Linh vẫn còn lâng lâng sau lần đầu được bế kiểu ấy. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng nàng, vừa ngượng ngùng, vừa thích thú. Nhân viên đưa con gấu dâu hồng phấn vào một chiếc túi, còn hai ly trà sữa trân châu được đặt riêng để tránh làm ướt gấu. Nàng ôm túi, tủm tỉm cười, rồi cùng Mai Minh Châu quay lại tầng hai để tô nốt bức tượng còn dang dở.
Trên đường về, Mai Minh Châu đèo Kiều Ngọc Linh trên chiếc xe máy quen thuộc. Gió đêm thổi qua, mang theo cái se lạnh của buổi tối đầu tháng tư. Cả hai đều im lặng, không phải vì giận dỗi, mà dường như những câu chuyện ban tối đã cạn, để lại sự lúng túng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Kiều Ngọc Linh ôm chặt con gấu bông nhỏ khoảng 35cm, lòng tràn đầy niềm vui khi nghĩ đến khoảnh khắc cả hai phải nói dối để nhận nó.
Đến trước cửa nhà trọ của Kiều Ngọc Linh, Mai Minh Châu dừng xe, quay lại nhìn nàng. “Về nhé, có gì ngày mai gặp.” Cô nói, giọng ngập ngừng.
Kiều Ngọc Linh gật đầu, nở nụ cười nhẹ. “Ừ.”
Về đến phòng mình, Mai Minh Châu thả người xuống giường, đôi mắt híp lại vì cơn buồn ngủ ập đến không thể cưỡng nổi. Cô nằm dài, lẩm bẩm trong đầu: “Hay là không tắm một hôm? Cũng không vận động mạnh gì mà phải tắm. Không tắm một hôm có chết ai bao giờ.”
Cô nhắm mắt, để mặc sự mệt mỏi kéo mình chìm vào giấc ngủ, trong lòng vẫn vương vấn chút hạnh phúc từ buổi tối.
Mai Minh Châu lê bước vào nhà tắm, đôi mắt díp chặt lại như bị ai đó ép xuống bởi một lớp mệt mỏi dày đặc. Cô mở vòi nước, dòng nước mát lạnh trượt qua da thịt, cuốn đi phần nào cơn buồn ngủ dai dẳng. Tắm qua loa cũng mất đến mười lăm phút. Khi bước ra, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, hơi nóng từ cơ thể bốc lên nghi ngút, hòa quyện với không khí se lạnh của căn phòng trọ nhỏ. Mái tóc ướŧ áŧ, phần đuôi tóc nhỏ nước tí tách, lạnh buốt hơn hẳn so với làn da còn ấm. Một cái rùng mình chạy dọc sống lưng, cô vội vã đi tìm máy sấy tóc. Tiếng máy rè rè vang lên, cô sấy qua phần ngọn tóc, trong đầu định bụng sẽ chỉnh sửa nốt đoạn video dang dở rồi lên giường đi ngủ. Nhưng ý định ấy chưa kịp thành hình thì điện thoại bất ngờ reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Mai Minh Châu nghiêng đầu đọc tấm biển một cách trôi chảy: “Chương trình mua một tặng một. Ngày khai trương đặc biệt, chỉ cần là cặp đôi, cách chơi là bế người yêu lên bằng kiểu bế công chúa. Mua một ly trà sữa bất kỳ được tặng một gấu dâu size X.”
Cô đọc xong, mắt chớp chớp vài lần, đầu óc thoáng ngẩn ra.
“Oh…”
Một tiếng thốt lên khe khẽ thoát ra từ miệng cô, như thể vừa hiểu ra điều gì đó.
Kiều Ngọc Linh lập tức nắm tay cô, lắc lắc nài nỉ: “Đi mà, nài nỉ đó. Tham gia đi, free đó. Mày bế tao lên.”
“Thì giả thôi mà.” Kiều Ngọc Linh đáp nhanh, ánh mắt lấp lánh sự mong chờ.
Mai Minh Châu thở dài, đầu óc xoay mòng mòng cân nhắc. Cô không muốn làm Kiều Ngọc Linh thất vọng, nhưng ý nghĩ phải bế nàng trước bao nhiêu người khiến tim cô đập thình thịch. Cuối cùng, cô gật đầu: “Vậy cũng được, ngã thì thôi nhé.”
Nụ cười rạng rỡ trên môi Kiều Ngọc Linh bỗng khựng lại. Nàng nghiêng đầu, hỏi nhỏ: “Mày bao cân?”
Mai Minh Châu thành thật đáp: “47. Mày nhiêu?”
“50.” Kiều Ngọc Linh trả lời, giọng hơi lí nhí.
“Oh, không uổng công tao chăm bao nhiêu.” Mai Minh Châu bật cười, ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch.
Kiều Ngọc Linh phồng má, bĩu môi hừ khẽ: “Mày chăm tao bao giờ?”
Kiều Ngọc Linh không cãi lại, nhưng trong lòng nàng vẫn ấm áp khi nhớ đến những ngày tháng ấy. Dù vậy, điều nàng quan tâm lúc này là con gấu dâu. Chiều nay, nàng đã thử gắp mãi mà không được, giờ nhìn thấy cơ hội trước mắt, lòng nàng trào lên sự tiếc nuối xen lẫn quyết tâm. Không được lần này, nàng sẽ càng hậm hực hơn.
Mai Minh Châu liếc nhìn Kiều Ngọc Linh, nhận ra sự háo hức trong đôi mắt nàng. Cô thở nhẹ, quyết định kéo tay nàng bước đến quầy: “Bạn ơi, bên quán mình chương trình kia còn không?”
Nhân viên mỉm cười: “Dạ còn ạ, bên mình là tham gia ạ?”
“Vâng, bạn cho mình tham gia giờ luôn nhé. Chỉ cần bế lên là được đúng không?” Mai Minh Châu hỏi lại, giọng chắc chắn.
“Đúng vậy, bế được lên là qua. Mình và bạn nữ sau là cặp đôi đúng không ạ?” Nhân viên nhìn cả hai, ánh mắt tò mò.
Kiều Ngọc Linh túm chặt tay áo cô, lòng bàn tay nàng khẽ run khi chạm vào lớp áo dài tay mỏng của Mai Minh Châu. Cô cúi xuống, thì thầm: “Bám chắc vào.”
Dứt lời, Mai Minh Châu hạ thấp người, hai tay vòng qua eo và chân Kiều Ngọc Linh, nhẹ nhàng nhấc nàng lên theo kiểu bế công chúa. Kiều Ngọc Linh chưa kịp chuẩn bị, cả người đã lơ lửng giữa không trung. Nàng hoảng hốt nhìn xuống, tim đập thình thịch, nhưng khi thấy gương mặt bình thản của Mai Minh Châu – không thở gấp, không đỏ mặt, tay không run – nàng bất giác ngạc nhiên. Khỏe vậy sao?
“Bên mình thông qua rồi nhé.” Nhân viên cười tươi, vỗ tay nhẹ.
Mai Minh Châu cẩn thận đặt Kiều Ngọc Linh xuống, lòng cô căng thẳng đến mức đầu ngón tay lạnh buốt. Cô nắm chặt tay lại, cố giấu đi cảm giác hồi hộp vừa rồi. “Uống gì gọi đi xong nhận gấu.” Cô nói nhanh, giọng hơi gấp.
Kiều Ngọc Linh vẫn còn lâng lâng sau lần đầu được bế kiểu ấy. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng nàng, vừa ngượng ngùng, vừa thích thú. Nhân viên đưa con gấu dâu hồng phấn vào một chiếc túi, còn hai ly trà sữa trân châu được đặt riêng để tránh làm ướt gấu. Nàng ôm túi, tủm tỉm cười, rồi cùng Mai Minh Châu quay lại tầng hai để tô nốt bức tượng còn dang dở.
Trên đường về, Mai Minh Châu đèo Kiều Ngọc Linh trên chiếc xe máy quen thuộc. Gió đêm thổi qua, mang theo cái se lạnh của buổi tối đầu tháng tư. Cả hai đều im lặng, không phải vì giận dỗi, mà dường như những câu chuyện ban tối đã cạn, để lại sự lúng túng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Kiều Ngọc Linh ôm chặt con gấu bông nhỏ khoảng 35cm, lòng tràn đầy niềm vui khi nghĩ đến khoảnh khắc cả hai phải nói dối để nhận nó.
Đến trước cửa nhà trọ của Kiều Ngọc Linh, Mai Minh Châu dừng xe, quay lại nhìn nàng. “Về nhé, có gì ngày mai gặp.” Cô nói, giọng ngập ngừng.
Kiều Ngọc Linh gật đầu, nở nụ cười nhẹ. “Ừ.”
Về đến phòng mình, Mai Minh Châu thả người xuống giường, đôi mắt híp lại vì cơn buồn ngủ ập đến không thể cưỡng nổi. Cô nằm dài, lẩm bẩm trong đầu: “Hay là không tắm một hôm? Cũng không vận động mạnh gì mà phải tắm. Không tắm một hôm có chết ai bao giờ.”
Cô nhắm mắt, để mặc sự mệt mỏi kéo mình chìm vào giấc ngủ, trong lòng vẫn vương vấn chút hạnh phúc từ buổi tối.
Mai Minh Châu lê bước vào nhà tắm, đôi mắt díp chặt lại như bị ai đó ép xuống bởi một lớp mệt mỏi dày đặc. Cô mở vòi nước, dòng nước mát lạnh trượt qua da thịt, cuốn đi phần nào cơn buồn ngủ dai dẳng. Tắm qua loa cũng mất đến mười lăm phút. Khi bước ra, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, hơi nóng từ cơ thể bốc lên nghi ngút, hòa quyện với không khí se lạnh của căn phòng trọ nhỏ. Mái tóc ướŧ áŧ, phần đuôi tóc nhỏ nước tí tách, lạnh buốt hơn hẳn so với làn da còn ấm. Một cái rùng mình chạy dọc sống lưng, cô vội vã đi tìm máy sấy tóc. Tiếng máy rè rè vang lên, cô sấy qua phần ngọn tóc, trong đầu định bụng sẽ chỉnh sửa nốt đoạn video dang dở rồi lên giường đi ngủ. Nhưng ý định ấy chưa kịp thành hình thì điện thoại bất ngờ reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
