TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15: Còn nhớ kĩ lời

“Để tạm ở đây, lát ăn xong quay lại tô cũng được.” Mai Minh Châu gợi ý, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.

“Được à?” Kiều Ngọc Linh tròn mắt hỏi lại.

“Được, lau tay đi. Màu dính nhem nhuốc lên tay rồi kìa. Tao đi bảo người ta cho.” Cô đứng dậy, bước đi với dáng vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng lại thầm vui vì nàng nghe lời mình.

Cả hai cùng lên tầng ba, nơi dành cho ăn uống. Vừa đặt chân lên, mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn lan tỏa, khiến bụng Mai Minh Châu khẽ réo lên dù cô vừa bảo không đói. Tầng này đông đúc hơn hẳn tầng hai và tầng một, các quán ăn san sát nhau, từ quán nhỏ trong góc đến bàn ngoài trời thoáng đãng. Nếu có khuyết điểm, thì chính là việc ngồi ngoài dễ bị người qua đường nhìn vào.

“Tao muốn ăn gà rán.” Kiều Ngọc Linh tuyên bố, mắt sáng lên khi nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc.

“Vậy thì vào.” Mai Minh Châu gật đầu, không chút do dự.

Kiều Ngọc Linh bước vào quán, quay sang hỏi cô. “Có ăn cay không?”

“Không.” Mai Minh Châu đáp ngắn gọn, cô không thích vị cay xộc lên mũi, chỉ muốn thưởng thức hương vị nguyên bản.

“Vậy chị cho em hai phần cánh, một phần tê cay và bình thường, ờm…” Kiều Ngọc Linh ngập ngừng gọi món, nhưng Mai Minh Châu chợt cắt ngang.

“Này, mày bị dạ dày đấy.” Cô nhắc, giọng nghiêm túc.

Kiều Ngọc Linh ngơ ra, nhân viên đứng chờ, tay cầm bút lúng túng. Mai Minh Châu vội sửa lại. “Phiền chị cho em một phần cay nhẹ, một phần bình thường, một đĩa mì Ý và hai lon coca.”

“À vâng, phần của mình sẽ có sau 5 phút. Hai chị ra bàn ngồi chờ giúp em với ạ.” Nhân viên mỉm cười, ghi xong đơn.

Mai Minh Châu kéo Kiều Ngọc Linh ra bàn, cô lấy giấy từ hộp trên bàn, cẩn thận lau sạch mặt bàn một lần nữa. Kiều Ngọc Linh ngồi đối diện, chằm chằm quan sát cô, ánh mắt tinh nghịch khiến cô bất giác ngượng ngùng. Má cô nóng lên, tay vô thức gãi đầu, lòng thầm nghĩ: Sao tự nhiên nhìn tao dữ vậy? Nhưng rồi, nhìn vẻ mặt hồn nhiên của nàng, một ý định trêu chọc chợt lóe lên trong đầu cô.

Mai Minh Châu vo tròn tờ giấy, làm động tác ném mạnh vào thùng rác, rồi bất ngờ chỉ thẳng vào mặt nàng, đổi giọng trầm xuống. “Mày nhìn cái gì? Có cụp cái pha xuống không?”

“Haha… Èo ơi, trông mày giống mấy tên bặm trợn. Hài, thật đấy.” Kiều Ngọc Linh bật cười lớn, ôm bụng thích thú.

Mai Minh Châu thở phào, đôi mắt ánh lên chút nhu tình nhanh chóng thu lại. Cô thích nhìn nàng cười, thích cách nàng vô tư làm lòng cô nhẹ nhõm.

Nàng chợt nhớ ra, ngẩng lên hỏi. “Sao ban nãy mày lại bảo tao bị dạ dày?”

“Trước mày bảo còn gì?” Mai Minh Châu đáp, giọng bình thản như chuyện hiển nhiên.

“Trước là khi nào?” Kiều Ngọc Linh ngơ ngác.

“Năm 12 ấy.” Cô trả lời, mắt vẫn nhìn nàng, không chút dao động.

Từ lâu như vậy! Kiều Ngọc Linh sững sờ, không biết nên phản ứng ra sao. Nàng khẽ mím môi, tay vô thức vuốt ve một góc bàn, lòng dâng lên cảm giác lạ lùng. Mai Minh Châu nhớ rõ từng chi tiết nhỏ về nàng, trong khi chính nàng lại quên mất. Còn cô, vẫn điềm nhiên như không, mọi hành động đều tự nhiên, nhưng sâu thẳm trong lòng lại lặng lẽ trân trọng khoảnh khắc này.

Mùi thơm của đồ ăn lan tỏa trong không khí khi những đĩa thức ăn nóng hổi được bưng lên bàn. Gà rán vàng ươm, giòn rụm còn bốc khói nghi ngút, một đĩa mì Ý sốt béo ngậy được Mai Minh Châu nhẹ nhàng đẩy sang phía Kiều Ngọc Linh. Hai lon Coca lạnh ngắt nằm ngay ngắn trên bàn, mỗi người một lon. Mai Minh Châu không thích uống đá, cô chỉ lẳng lặng cầm lon của Kiều Ngọc Linh, đổ ra chiếc cốc lớn, rồi thêm vài viên đá mát lạnh vào đó. Động tác của cô nhẹ nhàng, tự nhiên, như thể đã quen thuộc từ lâu.

Kiều Ngọc Linh ngước mắt nhìn cô, đôi môi khẽ mấp máy: “Không ăn mì à?”

Mai Minh Châu lắc đầu, giọng đều đều: “Không thích cái đấy. Mày cứ ăn đi.”

“Nhưng mày ăn mỗi vậy sẽ đói đấy.” Kiều Ngọc Linh nhíu mày, ánh mắt thoáng chút lo lắng.

Mai Minh Châu đang gặm dở miếng gà rán, nghe vậy thì đặt xuống, cầm lon Coca tu một hơi dài. Vị ga mát lạnh trôi qua cổ họng làm cô khẽ nheo mắt, cảm giác sảng khoái lan tỏa. Cô liếc Kiều Ngọc Linh, khóe môi nhếch lên một chút: “Không phải lo, nếu đói tao tự mua cái gì đấy để ăn. Không thấy nãy tao mua đống đồ đấy à.”

Kiều Ngọc Linh không đáp lại, chỉ im lặng cúi đầu tiếp tục ăn. Mai Minh Châu nhìn nàng vét sạch đĩa mì Ý, từng sợi mì trơn truột biến mất dưới đôi đũa nhanh nhẹn. Đến khi no căng, Kiều Ngọc Linh xoa xoa bụng, ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt thỏa mãn. Mai Minh Châu bật cười khẽ, giọng trêu chọc: “No chưa?”

“No rồi.” Kiều Ngọc Linh gật đầu, nụ cười toe toét trên môi.

Mai Minh Châu đứng dậy, bước đến quầy thanh toán với dáng vẻ thoải mái. Trong lòng cô thoáng chút nhẹ nhõm, như thể việc nhìn Kiều Ngọc Linh ăn no đã khiến cô hài lòng hơn cả chính mình. Thanh toán xong, cả hai tiếp tục dạo quanh tầng ba của trung tâm thương mại, mắt lướt qua từng biển hiệu quán ăn, cửa hàng. Mai Minh Châu lặng lẽ ghi nhớ vài chỗ thú vị, thầm nghĩ lần sau sẽ dẫn Kiều Ngọc Linh quay lại.

5

0

1 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.