0 chữ
Chương 14
Chương 14: Khu vui chơi
“Hắt xì.” Kiều Ngọc Linh bất ngờ hắt hơi, dụi mũi một cách khó chịu.
Mai Minh Châu lập tức kéo nàng sang một bên, vẻ mặt lo lắng: “Mày bị cúm rồi, đứng gần chỗ đông lạnh thế này khí lạnh vào người, về ốm thêm thì mệt.”
Cô kéo nàng rời khỏi khu đông lạnh, Kiều Ngọc Linh ngước lên: “Mày không lấy gì nữa à?”
“Vậy đủ rồi. Lên tầng hai chơi thôi.”
Hai mắt nàng mở lớn, nhảy nhót theo cô ra quầy thanh toán. Đống đồ được chia thành ba túi: túi nhỏ nhất của cô, túi to nhất của nàng, túi vừa vừa là của “bạn tốt”. Mai Minh Châu bỏ tiền thanh toán tất cả, Kiều Ngọc Linh đứng cạnh thủ thỉ: “Về tao chuyển khoản.”
Dù sao tranh nhau trả tiền chẳng phải cách hay, nàng cũng hiểu chuyện, không muốn ăn không của ai. Túi đồ tạm gửi vào tủ, đồ đông lạnh có nguy cơ chảy nước nhưng Mai Minh Châu mặc kệ. Cô dẫn nàng lên tầng hai, khu vui chơi rộng lớn hiện ra trước mắt. Ánh đèn điện sáng trưng, lối đi rộng rãi, khu gắp thú trải dài với đủ loại thú bông từ lớn đến nhỏ như móc khóa xe. Kiều Ngọc Linh reo lên, đầy háo hức.
Kiều Ngọc Linh chạy ùa tới chỗ máy gắp thú dâu, đôi mắt sáng rực khi nàng chỉ tay vào mấy con thú bông xinh xắn. “Nhìn này, dễ thương quá!” nàng reo lên, giọng đầy phấn khích. Mai Minh Châu đứng bên cạnh, khẽ nghiêng đầu quan sát, không quá mặn mà với mấy trò chơi này. Cô lặng lẽ bước đi đổi một nắm xu, đặt vào tay nàng rồi mỉm cười nhạt. “Gắp đi, tao đứng xem.”
Nàng cầm xu, chăm chú ấn nút, đôi tay khẽ run khi điều khiển cái gắp. Mục tiêu là con gấu dâu hồng phấn lủng lẳng giữa đám thú bông. Mai Minh Châu bất giác nín thở, mắt dán chặt vào từng động tác của nàng, lòng thầm cầu mong nàng thành công. Cái gắp từ từ hạ xuống, móc trúng dây trên đầu con gấu, kéo lên. Tim cô đập thình thịch, hồi hộp thay cho nàng. Nhưng rồi, bất ngờ, con gấu tuột khỏi móc, rơi trở lại đống thú bông.
“A!” Kiều Ngọc Linh kêu lên tiếc nuối, quay sang nhìn Mai Minh Châu với đôi mắt long lanh thất vọng. Cô mỉm cười dịu dàng, đưa tay vỗ nhẹ vai nàng như an ủi. “Không sao, thử lại đi.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại dâng lên chút xót xa khi thấy nàng buồn.
Mai Minh Châu bước tới, cầm cả rổ xu đặt trước mặt nàng. “Cầm lấy, chơi bao nhiêu thì chơi.” Cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự nuông chiều.
“Mày đi đâu? Không chơi gắp thú à?” Kiều Ngọc Linh ngẩng lên hỏi, tay vẫn cầm đồng xu lưỡng lự.
“Không, tao qua đua xe tí.” Mai Minh Châu chỉ tay về phía hai chiếc xe mô phỏng với màn hình lớn phía trước, hiện đang trống. Cô thích cảm giác mạnh, thích sự tự do khi vặn ga phóng xe, khác hẳn trò gắp thú đòi hỏi sự kiên nhẫn mà cô không có.
Kiều Ngọc Linh nháy mắt, bất ngờ buông luôn đồng xu xuống rổ. “Thôi, tao cũng không gắp nữa, chán rồi. Qua kia chơi với mày!” Nàng kéo tay cô, bước chân nhanh nhẹn. Mai Minh Châu ngẩn ra, thoáng nghi ngờ. “Không gắp thú nữa à?”
“Không, chán rồi.”
“Thì gắp vài lần nữa đi, tao chờ.” Cô cố nài nỉ, không muốn nàng bỏ dở giữa chừng.
“Không, qua kia chơi vui hơn.” Kiều Ngọc Linh kiên quyết, ánh mắt lấp lánh tìm được thú vui mới.
Mai Minh Châu thở dài, bất đắc dĩ gật đầu. Cô chẳng còn cách nào khác, đành chiều theo ý nàng. Cả hai mỗi người một xe, nhét ba đồng xu vào máy để bắt đầu. Tiếng động cơ gầm lên qua màn hình, Mai Minh Châu vặn ga, chân đạp mạnh bàn tăng tốc. Cô quen thuộc với trò này, từng đường cong, từng khúc cua đều nằm trong lòng bàn tay. Kiều Ngọc Linh thì ngược lại, lóng ngóng đạp nhầm cả hai bàn, xe lúc lao nhanh, lúc chậm chạp, cuối cùng thua cô một cách thảm hại.
“Có cái đạp dưới chân ấy, đừng đạp cả hai cùng lúc. Một cái chậm lại, một cái nhanh. Thử lại là được.” Mai Minh Châu quay sang, kiên nhẫn hướng dẫn, giọng cô trầm ấm pha chút thích thú khi thấy nàng vụng về.
Kiều Ngọc Linh gật gù, đôi mắt sáng lên khi nắm được bí quyết. Sau gần năm lần chơi lại, nàng cuối cùng cũng vượt qua cô, chiến thắng đầy thuyết phục. “Yeah, hú! Quá đỉnh cao!” Nàng hét lên, giơ tay ăn mừng, khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng giữa ngày đông.
Mai Minh Châu vỗ tay chúc mừng, miệng cười nhưng tay khẽ siết chặt, kiềm chế một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Niềm vui của nàng như lan tỏa sang cô, khiến trái tim cô ấm áp lạ thường.
Từ gắp thú sang đua xe, rồi ném bóng rổ, bắn zombie, cả hai thử qua đủ loại trò chơi. Hôm nay, Mai Minh Châu quyết định để Kiều Ngọc Linh trải nghiệm hết mọi thứ, cũng là lần đầu tiên cô tận hưởng những khoảnh khắc vô tư bên nàng. Tiếng cười vang vọng, không gian rộn ràng, nhưng trong lòng cô lại len lỏi chút bâng khuâng. Cô thích nhìn nàng vui vẻ, thích cách nàng vô tư sống trong từng phút giây, nhưng đồng thời, cô sợ thời gian trôi qua quá nhanh, sợ những giây phút này sẽ chỉ còn là ký ức.
Chiều dần chuyển tối, ánh sáng ngoài lớp cửa kính nhạt dần, bầu trời tối om mù mịt. Mai Minh Châu liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối. Cô đưa mắt sang Kiều Ngọc Linh, lúc này đang chăm chú tô tượng, đôi tay lấm lem màu sắc. Cô không muốn cắt ngang sự tập trung của nàng, nhưng thời gian đã muộn.
Kiều Ngọc Linh chợt ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô đang xem giờ. Nàng mỉm cười, ý thức được trời đã tối. “Mày đói chưa?”
Mai Minh Châu nhàn nhạt đáp. “Cũng không đói lắm. Mày đói chưa?”
“Đói rồi, đói mốc meo cả bụng. Nhưng tượng chưa tô xong.” Nàng nhăn mặt, tay vẫn cầm cọ, luyến tiếc nhìn bức tượng dang dở.
Mai Minh Châu lập tức kéo nàng sang một bên, vẻ mặt lo lắng: “Mày bị cúm rồi, đứng gần chỗ đông lạnh thế này khí lạnh vào người, về ốm thêm thì mệt.”
Cô kéo nàng rời khỏi khu đông lạnh, Kiều Ngọc Linh ngước lên: “Mày không lấy gì nữa à?”
“Vậy đủ rồi. Lên tầng hai chơi thôi.”
Hai mắt nàng mở lớn, nhảy nhót theo cô ra quầy thanh toán. Đống đồ được chia thành ba túi: túi nhỏ nhất của cô, túi to nhất của nàng, túi vừa vừa là của “bạn tốt”. Mai Minh Châu bỏ tiền thanh toán tất cả, Kiều Ngọc Linh đứng cạnh thủ thỉ: “Về tao chuyển khoản.”
Dù sao tranh nhau trả tiền chẳng phải cách hay, nàng cũng hiểu chuyện, không muốn ăn không của ai. Túi đồ tạm gửi vào tủ, đồ đông lạnh có nguy cơ chảy nước nhưng Mai Minh Châu mặc kệ. Cô dẫn nàng lên tầng hai, khu vui chơi rộng lớn hiện ra trước mắt. Ánh đèn điện sáng trưng, lối đi rộng rãi, khu gắp thú trải dài với đủ loại thú bông từ lớn đến nhỏ như móc khóa xe. Kiều Ngọc Linh reo lên, đầy háo hức.
Nàng cầm xu, chăm chú ấn nút, đôi tay khẽ run khi điều khiển cái gắp. Mục tiêu là con gấu dâu hồng phấn lủng lẳng giữa đám thú bông. Mai Minh Châu bất giác nín thở, mắt dán chặt vào từng động tác của nàng, lòng thầm cầu mong nàng thành công. Cái gắp từ từ hạ xuống, móc trúng dây trên đầu con gấu, kéo lên. Tim cô đập thình thịch, hồi hộp thay cho nàng. Nhưng rồi, bất ngờ, con gấu tuột khỏi móc, rơi trở lại đống thú bông.
Mai Minh Châu bước tới, cầm cả rổ xu đặt trước mặt nàng. “Cầm lấy, chơi bao nhiêu thì chơi.” Cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự nuông chiều.
“Mày đi đâu? Không chơi gắp thú à?” Kiều Ngọc Linh ngẩng lên hỏi, tay vẫn cầm đồng xu lưỡng lự.
“Không, tao qua đua xe tí.” Mai Minh Châu chỉ tay về phía hai chiếc xe mô phỏng với màn hình lớn phía trước, hiện đang trống. Cô thích cảm giác mạnh, thích sự tự do khi vặn ga phóng xe, khác hẳn trò gắp thú đòi hỏi sự kiên nhẫn mà cô không có.
Kiều Ngọc Linh nháy mắt, bất ngờ buông luôn đồng xu xuống rổ. “Thôi, tao cũng không gắp nữa, chán rồi. Qua kia chơi với mày!” Nàng kéo tay cô, bước chân nhanh nhẹn. Mai Minh Châu ngẩn ra, thoáng nghi ngờ. “Không gắp thú nữa à?”
“Thì gắp vài lần nữa đi, tao chờ.” Cô cố nài nỉ, không muốn nàng bỏ dở giữa chừng.
“Không, qua kia chơi vui hơn.” Kiều Ngọc Linh kiên quyết, ánh mắt lấp lánh tìm được thú vui mới.
Mai Minh Châu thở dài, bất đắc dĩ gật đầu. Cô chẳng còn cách nào khác, đành chiều theo ý nàng. Cả hai mỗi người một xe, nhét ba đồng xu vào máy để bắt đầu. Tiếng động cơ gầm lên qua màn hình, Mai Minh Châu vặn ga, chân đạp mạnh bàn tăng tốc. Cô quen thuộc với trò này, từng đường cong, từng khúc cua đều nằm trong lòng bàn tay. Kiều Ngọc Linh thì ngược lại, lóng ngóng đạp nhầm cả hai bàn, xe lúc lao nhanh, lúc chậm chạp, cuối cùng thua cô một cách thảm hại.
“Có cái đạp dưới chân ấy, đừng đạp cả hai cùng lúc. Một cái chậm lại, một cái nhanh. Thử lại là được.” Mai Minh Châu quay sang, kiên nhẫn hướng dẫn, giọng cô trầm ấm pha chút thích thú khi thấy nàng vụng về.
Kiều Ngọc Linh gật gù, đôi mắt sáng lên khi nắm được bí quyết. Sau gần năm lần chơi lại, nàng cuối cùng cũng vượt qua cô, chiến thắng đầy thuyết phục. “Yeah, hú! Quá đỉnh cao!” Nàng hét lên, giơ tay ăn mừng, khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng giữa ngày đông.
Mai Minh Châu vỗ tay chúc mừng, miệng cười nhưng tay khẽ siết chặt, kiềm chế một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Niềm vui của nàng như lan tỏa sang cô, khiến trái tim cô ấm áp lạ thường.
Từ gắp thú sang đua xe, rồi ném bóng rổ, bắn zombie, cả hai thử qua đủ loại trò chơi. Hôm nay, Mai Minh Châu quyết định để Kiều Ngọc Linh trải nghiệm hết mọi thứ, cũng là lần đầu tiên cô tận hưởng những khoảnh khắc vô tư bên nàng. Tiếng cười vang vọng, không gian rộn ràng, nhưng trong lòng cô lại len lỏi chút bâng khuâng. Cô thích nhìn nàng vui vẻ, thích cách nàng vô tư sống trong từng phút giây, nhưng đồng thời, cô sợ thời gian trôi qua quá nhanh, sợ những giây phút này sẽ chỉ còn là ký ức.
Chiều dần chuyển tối, ánh sáng ngoài lớp cửa kính nhạt dần, bầu trời tối om mù mịt. Mai Minh Châu liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối. Cô đưa mắt sang Kiều Ngọc Linh, lúc này đang chăm chú tô tượng, đôi tay lấm lem màu sắc. Cô không muốn cắt ngang sự tập trung của nàng, nhưng thời gian đã muộn.
Kiều Ngọc Linh chợt ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô đang xem giờ. Nàng mỉm cười, ý thức được trời đã tối. “Mày đói chưa?”
Mai Minh Châu nhàn nhạt đáp. “Cũng không đói lắm. Mày đói chưa?”
“Đói rồi, đói mốc meo cả bụng. Nhưng tượng chưa tô xong.” Nàng nhăn mặt, tay vẫn cầm cọ, luyến tiếc nhìn bức tượng dang dở.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
