TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Không muốn về nhà

Mọi người xung quanh im phăng phắc, không ai dám lên tiếng. Liêu Tuấn Trung đứng đó, mặt đỏ gay vì tức giận, nhưng không thể phản bác được lời nào. Kiều Ngọc Linh quay lưng bước đi, lòng nàng nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một gánh nặng vô hình.

Tiếng xôn xao của đám đông vẫn không dứt, như đàn ong vỡ tổ vây quanh một vụ việc chẳng ai buồn giải thích rõ ràng. Kiều Ngọc chỉ muốn bịt chặt hai tai lại, trốn vào một góc nào đó yên tĩnh để đầu óc được nghỉ ngơi. Nàng đã sắp kiệt sức, đôi mắt mỏi mệt khép hờ như muốn buông xuôi tất cả. Trần Nguyên Vân lon ton chạy theo ai đó phía trước, còn Nguyễn Quốc Huy thì ở lại, giọng trầm trầm vang lên giữa đám đông hỗn loạn, ra lệnh cho bảo vệ xách cổ Liêu Tuấn Trung lôi đi. Cảnh tượng ấy chẳng khác gì một vở kịch tạp nham, mà Kiều Ngọc Linh đứng đó, bất giác tự hỏi: từ bao giờ nàng lại trở thành trung tâm của sự hỗn độn thế này?

Lần đầu tiên trong đời, Mai Minh Châu thấy Kiều Ngọc Linh, nàng vốn luôn rạng rỡ như ánh nắng sớm mai, bây giờ lại dính chặt lấy người khác đến vậy. Chưa từng, chưa bao giờ nàng để mình yếu đuối thế này trước mặt cô. Mai Minh Châu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt nhợt nhạt của Kiều Ngọc Linh, lòng chợt dâng lên một tia nghi ngờ. Hay là nàng bị sốt? Cô đưa tay đặt lên trán nàng, lòng bàn tay mát lạnh chạm vào làn da ấm áp, nhưng không nóng ran như cô tưởng. Chỉ có vài tiếng ho khan húng hắng xen lẫn nhịp thở mệt mỏi của nàng khiến cô không khỏi bồn chồn.

“Làm sao vậy?” Mai Minh Châu khẽ hỏi, giọng cô mềm mại như sợ làm vỡ điều gì đó mong manh.

Cô bước tới đón nàng, nhưng khi ánh mắt chạm vào gương mặt Kiều Ngọc Linh, lòng cô chợt thắt lại. Nàng xụ mặt, sắc mặt kém tươi, đôi mắt thường ngày lấp lánh như sao giờ ỉu xìu, chẳng còn chút tung tăng, năng động nào của một Kiều Ngọc Linh mà cô quen thuộc. Mai Minh Châu bất giác nắm lấy bắp tay nàng, bóp nhẹ vài cái như muốn truyền chút sức sống qua làn da ấy, rồi đội mũ bảo hiểm lên đầu nàng. Giọng cô dịu dàng, gần như thì thầm: “Sao vậy? Mệt à? Tao đưa nhanh về cho mày nghỉ ngơi nhé.”

“Không muốn.” Kiều Ngọc Linh đáp, giọng mềm mại như gió thoảng, đủ để làm tan chảy trái tim vốn cứng rắn của Mai Minh Châu.

Mai Minh Châu thở dài, kéo nàng lại gần, hai tay giữ lấy má nàng khẽ bóp. Gương mặt Kiều Ngọc Linh bị bóp méo trông buồn cười, và cô không nhịn được, phì cười một tiếng. Nàng không vùng ra khỏi tay cô, chỉ lí nhí: “Không vui.”

“Đây rồi, trở lại rồi.” Mai Minh Châu mỉm cười, ánh mắt sáng lên. “Không về nhà vậy đi chơi nhé?”

Cô không hỏi thêm, dù trong lòng ngập tràn thắc mắc. Nàng không muốn nói, vậy cô cũng chẳng ép, chỉ sợ nàng lại chìm vào những suy nghĩ nặng nề. Đừng buồn nữa, Mai Minh Châu thầm nhủ, tao chỉ muốn thấy nụ cười của mày trong những ngày còn lại này thôi. Nhắc tới đi chơi, Kiều Ngọc Linh lập tức sáng mắt, vứt bỏ bộ dáng uể oải ban nãy. Đôi mắt nàng cong như vầng trăng khuyết, lấp lánh niềm vui và chính điều đó khiến trái tim Mai Minh Châu cũng nhẹ nhõm theo. Nàng vui, cô cũng vui, đơn giản vậy thôi.

“Để xem nào, cách đây có Big C mới mở thêm khu vui chơi.” Mai Minh Châu lên tiếng, giọng pha chút hào hứng.

“Vậy được, tao muốn gắp gấu.” Kiều Ngọc Linh đáp ngay, giọng đầy mong chờ.

Mai Minh Châu cười thầm trong bụng. Nàng đã vui lên, dù cô không chắc nàng đã quên đi chuyện gì khiến nàng buồn bã hay chưa. Nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, chẳng còn chút u ám nào che giấu, cô tạm yên tâm. Chỉ cần nàng cười, mọi thứ dường như đều ổn.

Chiếc xe lướt nhanh trên đường, Mai Minh Châu lái xe, gió lạnh thổi qua làm tóc nàng bay nhẹ. Siêu thị hiện ra trước mắt, to lớn, nằm ngay trung tâm thành phố, khu để xe đông nghịt người qua lại. Kiều Ngọc Linh nhận vé xe từ tay nhân viên, còn cô dắt xe vào bãi. Hai người bước đi bên nhau, tự nhiên như một cặp đôi thực thụ. Gió bên ngoài lạnh buốt, nhưng vừa vào trong, hơi ấm từ điều hòa lập tức bao lấy họ. Nóng đến mức Mai Minh Châu phải cởϊ áσ khoác, nhét vào ngăn tủ, Kiều Ngọc Linh cũng làm theo. Cô bỏ chìa khóa vào túi quần, rồi bất ngờ cảm thấy có gì đó chọc vào tay, là nàng, nghịch ngợm như đứa trẻ.

Mai Minh Châu chẹp miệng, nhận lấy chìa khóa từ tay nàng, ánh mắt lướt qua không gian đông đúc. Ánh đèn sáng chói từ các cửa hàng hắt lên gương mặt hai người, tiếng người nói cười rộn ràng. Họ bước dạo quanh tầng một, khu đồ ăn vặt. Hai mắt Kiều Ngọc Linh sáng bừng lên như vừa tìm thấy thiên đường. Sao nàng có thể bỏ qua nơi này được chứ? Với nàng, đây chẳng khác gì một thế giới kỳ diệu đầy cám dỗ.

Mai Minh Châu cũng chẳng kém, cô choáng ngợp trước hàng loạt đồ ăn vặt đủ màu sắc, mùi vị. Nàng đi đằng trước, lon ton như chú chim nhỏ, còn cô đẩy chiếc xe đẩy theo sau, lặng lẽ quan sát. Kiều Ngọc Linh cầm một gói snack cỡ lớn, quay lại hỏi bất ngờ: “Mua nhá?”

Mai Minh Châu sững người vài giây, rồi gật đầu: “Ăn thì mua.”

Nàng nhanh chóng bỏ gói snack vào xe, còn cô thì thong thả quan sát, nhặt thêm vài món bỏ vào. Đến khu đông lạnh, đủ loại đồ rán, đồ hấp bày la liệt, Mai Minh Châu chẳng suy nghĩ nhiều, cứ thế nhặt bỏ vào xe đẩy. Kiều Ngọc Linh ngoái lại, ngạc nhiên: “Cái này mua bên ngoài cũng được mà? Mà mày thích mấy cái này à?”

Mai Minh Châu làm bộ điềm đạm, thành thật đáp: “Không.”

“Thế sao lấy?” Nàng tròn mắt hỏi.

“Cho bạn tao.” Cô nghĩ tới Trần Ngọc Anh, người cực kỳ khoái mấy món này.

“Ghê vậy, bạn tốt ghê.” Kiều Ngọc Linh nói, giọng thoáng thay đổi.

Mai Minh Châu ngẩn ra, nghe cái điệu giọng ấy, cô bật cười: “Gì đây? Sao nghe chua ngoa thế?”

“Đâu, cảm động tình bạn tốt thôi.” Nàng đáp, nhưng cái cách nàng hít hít mũi như giận dỗi làm cô buồn cười.

7

0

1 tháng trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.