0 chữ
Chương 8
Chương 8
Tố Ninh không quan tâm đến động tác của ông ta. Nàng đứng lại đầu thuyền, cúi đầu nhìn xuống, tựa hồ thấy được nguồn gốc cơn sóng cuồng loạn bên dưới.
Thật ồn ào.
Trên gương mặt lạnh lùng ấy thoáng hiện vài phần thiếu kiên nhẫn.
Dưới đáy biển sâu, không rõ vì nguyên nhân gì mà Thận Kình vừa tỉnh giấc vẫn tiếp tục phát ra từng tràng âm thanh réo rắt. Chiếc đuôi cá voi khổng lồ vừa động đã cuốn theo những luồng nước ngầm mãnh liệt, khiến vùng biển này càng thêm hỗn loạn.
Sóng biển một lần nữa cuồn cuộn dâng cao, hung hãn đổ ập xuống hải chu. Các giao nhân đồng loạt cất lên tiếng hú dài. Giao nhân tuy có thể dùng thanh âm để khống chế dòng nước, nhưng trước sức mạnh hung hãn của sóng dữ, lực lượng của họ chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Tố Ninh ngẩng đầu, giữa khung cảnh hỗn loạn trước mắt, tiếng hát của các giao nhân hóa thành những luồng linh quang chập chờn sáng tối.
Dưới từng đợt sóng biển liên tiếp quật xuống, các giao nhân trên hải chu dần kiệt sức, sức chống đỡ cũng theo đó yếu đi. Cuối cùng, khi đạt đến giới hạn, trận pháp hoàn toàn tan vỡ.
Trưởng lão giao nhân đứng đầu sóng ngọn gió bị sóng biển đánh văng, đuôi cá nặng nề va vào lâu thuyền, miệng phun ra máu đỏ sẫm.
Đám hộ vệ giao nhân đứng trong trận pháp cũng không tránh kịp, loạng choạng ngã xuống khắp nơi trên thuyền, khí huyết đảo lộn, nhất thời không ai bò dậy nổi.
Nhưng vào lúc này, dòng nước ngầm trong biển vẫn chưa chịu yên tĩnh.
Mà đám giao nhân đã hoàn toàn kiệt sức, hải chu chòng chành trôi nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp. Sóng lớn cuồn cuộn như cái miệng của ác thú, sẵn sàng nuốt trọn mọi thứ vào trong.
Duy chỉ có Tố Ninh vẫn đứng yên nơi đầu thuyền, tay áo tung bay giữa dòng nước dữ, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng biển hung hãn nuốt chửng.
Nhận ra cảnh tượng này, trưởng lão giao nhân cách đó không xa chợt thấy lòng căng thẳng, nếu nàng bị cuốn vào dòng nước ngầm, sẽ không ai có thể cứu được!
“Mau tránh đi!” Ông khản giọng hét lớn.
Chẳng rõ Tố Ninh có nghe thấy lời ông hay không, hoặc là nghe thấy rồi nhưng vốn chẳng hề để tâm. Nàng đứng trước dòng nước đang mang theo khí thế hủy diệt lao tới, hoàn toàn không có ý định tránh né dù chỉ nửa bước.
Đối mặt với sóng lớn sắp nhấn chìm cả hải chu, trong mắt các giao nhân đều hiện lên nỗi sợ hãi, chỉ riêng thần sắc của Tố Ninh vẫn không chút thay đổi. Sóng dữ hung bạo đánh từ trên cao xuống, cuốn theo tà váy nàng bay lên, như muốn cuốn nàng xuống tận đáy biển.
Nàng ngước mắt, khẽ mở môi, chỉ trong khoảnh khắc, một tiếng hú vang vọng khắp đáy biển, giống như tiếng hát đặc trưng của giao nhân, truyền thẳng xuống mấy ngàn trượng dưới đáy sâu.
Trong tiếng hú ấy, dòng nước hung hãn chợt khựng lại.
Đám giao nhân nhất loạt nhìn về phía tiếng hú phát ra. Nơi đầu thuyền, tay áo Tố Ninh tung bay, tà áo giao tiêu ánh lên thứ ánh sáng mơ màng, quanh thân nàng phủ lên một lớp hào quang mờ ảo.
Ngay lúc họ còn đang thất thần, cơn sóng dữ đang ập xuống kia bỗng từng chút tan biến trong tiếng ca trong trẻo, cuối cùng hóa thành vô hình. Dòng nước hung hãn ban nãy giờ đây trở nên thuần phục quanh người Tố Ninh, chỉ để lại chút gợn sóng nhẹ nhàng khi lướt qua tà váy.
Chiếc hải chu đang rung lắc dữ dội cuối cùng cũng dần trở lại yên bình, không còn nguy cơ lật úp nữa.
Nhận ra chuyện vừa xảy ra, các giao nhân trên thuyền vừa thoát khỏi hiểm nguy đều nhìn bóng lưng Tố Ninh, trên mặt hiện rõ vẻ khó tin. Ngay cả cơn sóng mà trưởng lão cũng chẳng thể chống đỡ, lại dễ dàng bị nàng hóa giải như vậy ư?
Sao có thể như thế được?
Không chỉ có họ, ngay cả trưởng lão giao nhân cũng không khỏi kinh hoàng trong lòng, sao nàng lại có thực lực như vậy?
Cho dù nàng là nữ nhi của tộc trưởng, nhưng mẫu thân ruột nàng chỉ là yêu tộc trai biển, điều này vốn đã định sẵn rằng huyết mạch của nàng không thuần khiết.
Yêu tộc dùng huyết mạch để truyền thừa sức mạnh, hơn nữa tuổi nàng cũng không tính là lớn, dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, nàng cũng không nên sở hữu thực lực mạnh mẽ như vậy mới đúng.
Tố Ninh chẳng để tâm đến ánh mắt của bọn họ, tiếng hú chỉ trong vài nhịp thở đã xuyên thấu qua từng lớp sóng nước, truyền thẳng xuống đáy biển sâu vô tận.
Cảm nhận được hướng đi của luồng linh lực, trưởng lão giao nhân chỉ thấy tim như ngừng đập. Nếu như làm kinh động đến Thận Kình, tất cả bọn họ đều sẽ phải chôn vùi tại nơi đây!
“Mau dừng lại!”
Trưởng lão giao nhân mặt mũi tái xanh mở miệng quát ngăn, nhưng lời của ông rõ ràng chẳng có chút tác dụng nào với Tố Ninh.
Trưởng lão giao nhân vô cùng lo lắng, cao giọng ra lệnh cho những hộ vệ phía trước vừa khôi phục lại chút sức lực tiến lên ngăn cản nàng, nhưng đám giao nhân kia còn chưa kịp tiếp cận trong phạm vi một trượng quanh người Tố Ninh, liền bị một sức mạnh vô hình đánh bật ngược trở lại, ngã nhào ra sau.
Khoảnh khắc này, trong ánh mắt đám giao nhân trên thuyền nhìn về phía Tố Ninh không khỏi thêm vài phần kính sợ.
Yêu tộc từ trước tới nay vốn lấy thực lực làm tôn chỉ, lúc trước bọn họ chưa từng để Tố Ninh vào mắt, nhưng khi tận mắt chứng kiến sức mạnh của nàng, họ tuyệt nhiên không dám xem nhẹ nàng nữa.
Thật ồn ào.
Trên gương mặt lạnh lùng ấy thoáng hiện vài phần thiếu kiên nhẫn.
Dưới đáy biển sâu, không rõ vì nguyên nhân gì mà Thận Kình vừa tỉnh giấc vẫn tiếp tục phát ra từng tràng âm thanh réo rắt. Chiếc đuôi cá voi khổng lồ vừa động đã cuốn theo những luồng nước ngầm mãnh liệt, khiến vùng biển này càng thêm hỗn loạn.
Sóng biển một lần nữa cuồn cuộn dâng cao, hung hãn đổ ập xuống hải chu. Các giao nhân đồng loạt cất lên tiếng hú dài. Giao nhân tuy có thể dùng thanh âm để khống chế dòng nước, nhưng trước sức mạnh hung hãn của sóng dữ, lực lượng của họ chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Dưới từng đợt sóng biển liên tiếp quật xuống, các giao nhân trên hải chu dần kiệt sức, sức chống đỡ cũng theo đó yếu đi. Cuối cùng, khi đạt đến giới hạn, trận pháp hoàn toàn tan vỡ.
Trưởng lão giao nhân đứng đầu sóng ngọn gió bị sóng biển đánh văng, đuôi cá nặng nề va vào lâu thuyền, miệng phun ra máu đỏ sẫm.
Đám hộ vệ giao nhân đứng trong trận pháp cũng không tránh kịp, loạng choạng ngã xuống khắp nơi trên thuyền, khí huyết đảo lộn, nhất thời không ai bò dậy nổi.
Nhưng vào lúc này, dòng nước ngầm trong biển vẫn chưa chịu yên tĩnh.
Mà đám giao nhân đã hoàn toàn kiệt sức, hải chu chòng chành trôi nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp. Sóng lớn cuồn cuộn như cái miệng của ác thú, sẵn sàng nuốt trọn mọi thứ vào trong.
Nhận ra cảnh tượng này, trưởng lão giao nhân cách đó không xa chợt thấy lòng căng thẳng, nếu nàng bị cuốn vào dòng nước ngầm, sẽ không ai có thể cứu được!
“Mau tránh đi!” Ông khản giọng hét lớn.
Chẳng rõ Tố Ninh có nghe thấy lời ông hay không, hoặc là nghe thấy rồi nhưng vốn chẳng hề để tâm. Nàng đứng trước dòng nước đang mang theo khí thế hủy diệt lao tới, hoàn toàn không có ý định tránh né dù chỉ nửa bước.
Đối mặt với sóng lớn sắp nhấn chìm cả hải chu, trong mắt các giao nhân đều hiện lên nỗi sợ hãi, chỉ riêng thần sắc của Tố Ninh vẫn không chút thay đổi. Sóng dữ hung bạo đánh từ trên cao xuống, cuốn theo tà váy nàng bay lên, như muốn cuốn nàng xuống tận đáy biển.
Trong tiếng hú ấy, dòng nước hung hãn chợt khựng lại.
Đám giao nhân nhất loạt nhìn về phía tiếng hú phát ra. Nơi đầu thuyền, tay áo Tố Ninh tung bay, tà áo giao tiêu ánh lên thứ ánh sáng mơ màng, quanh thân nàng phủ lên một lớp hào quang mờ ảo.
Ngay lúc họ còn đang thất thần, cơn sóng dữ đang ập xuống kia bỗng từng chút tan biến trong tiếng ca trong trẻo, cuối cùng hóa thành vô hình. Dòng nước hung hãn ban nãy giờ đây trở nên thuần phục quanh người Tố Ninh, chỉ để lại chút gợn sóng nhẹ nhàng khi lướt qua tà váy.
Chiếc hải chu đang rung lắc dữ dội cuối cùng cũng dần trở lại yên bình, không còn nguy cơ lật úp nữa.
Nhận ra chuyện vừa xảy ra, các giao nhân trên thuyền vừa thoát khỏi hiểm nguy đều nhìn bóng lưng Tố Ninh, trên mặt hiện rõ vẻ khó tin. Ngay cả cơn sóng mà trưởng lão cũng chẳng thể chống đỡ, lại dễ dàng bị nàng hóa giải như vậy ư?
Sao có thể như thế được?
Không chỉ có họ, ngay cả trưởng lão giao nhân cũng không khỏi kinh hoàng trong lòng, sao nàng lại có thực lực như vậy?
Cho dù nàng là nữ nhi của tộc trưởng, nhưng mẫu thân ruột nàng chỉ là yêu tộc trai biển, điều này vốn đã định sẵn rằng huyết mạch của nàng không thuần khiết.
Yêu tộc dùng huyết mạch để truyền thừa sức mạnh, hơn nữa tuổi nàng cũng không tính là lớn, dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, nàng cũng không nên sở hữu thực lực mạnh mẽ như vậy mới đúng.
Tố Ninh chẳng để tâm đến ánh mắt của bọn họ, tiếng hú chỉ trong vài nhịp thở đã xuyên thấu qua từng lớp sóng nước, truyền thẳng xuống đáy biển sâu vô tận.
Cảm nhận được hướng đi của luồng linh lực, trưởng lão giao nhân chỉ thấy tim như ngừng đập. Nếu như làm kinh động đến Thận Kình, tất cả bọn họ đều sẽ phải chôn vùi tại nơi đây!
“Mau dừng lại!”
Trưởng lão giao nhân mặt mũi tái xanh mở miệng quát ngăn, nhưng lời của ông rõ ràng chẳng có chút tác dụng nào với Tố Ninh.
Trưởng lão giao nhân vô cùng lo lắng, cao giọng ra lệnh cho những hộ vệ phía trước vừa khôi phục lại chút sức lực tiến lên ngăn cản nàng, nhưng đám giao nhân kia còn chưa kịp tiếp cận trong phạm vi một trượng quanh người Tố Ninh, liền bị một sức mạnh vô hình đánh bật ngược trở lại, ngã nhào ra sau.
Khoảnh khắc này, trong ánh mắt đám giao nhân trên thuyền nhìn về phía Tố Ninh không khỏi thêm vài phần kính sợ.
Yêu tộc từ trước tới nay vốn lấy thực lực làm tôn chỉ, lúc trước bọn họ chưa từng để Tố Ninh vào mắt, nhưng khi tận mắt chứng kiến sức mạnh của nàng, họ tuyệt nhiên không dám xem nhẹ nàng nữa.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
