0 chữ
Chương 9
Chương 9
Ngay trong khoảnh khắc ấy, tiếng hát trong trẻo đã xuyên thấu qua vạn trượng nước biển, hướng thẳng về phía nguồn gốc gây nên sóng dữ dưới đáy sâu.
Thân hình Thận Kình vô cùng to lớn, gần như một hòn đảo chìm dưới biển sâu. Khắp vùng biển Lam Thương này, hiếm có kẻ nào đủ sức đối đầu cùng nó.
Nhưng khi âm thanh trong trẻo kia truyền đến, con đại yêu này lại bất giác run rẩy không kiểm soát được.
Nó đột nhiên trở nên an tĩnh.
Cũng tại vùng biển này, một nam tử trẻ tuổi vận y phục gấm vóc đang chìm dần xuống đáy biển, hai mắt nhắm chặt, chẳng rõ từ lúc nào đã hoàn toàn ngừng hô hấp.
Đám hải thú lần theo mùi máu tìm đến há rộng nanh vuốt, nhưng vừa tiến lại gần liền bị một luồng uy áp không rõ nguồn gốc bao phủ, lập tức quay đầu bỏ chạy, không dám ngoái nhìn.
Mặt biển nổi lên từng đợt gợn sóng li ti, từng làn sương mù màu đen đột nhiên xuất hiện nơi đáy sâu, tụ lại quanh thân nam tử trẻ tuổi kia, sau đó nhanh chóng quấn lấy cơ thể hắn, cuối cùng nhập hoàn toàn vào người hắn qua vị trí trái tim.
Khoảnh khắc làn sương nhập thể, dòng máu vốn lạnh lẽo lại bắt đầu chảy, trái tim nam tử vốn đã ngừng đập giờ đây một lần nữa sống lại. Hắn từ từ mở mắt, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại một màu đen đặc quánh, sâu thẳm không thể hóa tan.
Tay áo lay động, nam tử chắp tay đứng thẳng, ở trong nước biển mà như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.
Cảm nhận sức mạnh đang lan tỏa dưới đáy biển, hắn ngước mắt, nhìn về hướng tiếng hú của giao nhân vừa truyền tới.
Việc vận dụng thiên phú huyết mạch đã gần chạm tới bản nguyên, vùng biển Lam Thương hẻo lánh thế này từ lúc nào xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy?
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn.
Nam tử thu hồi ánh mắt, sắc đen trong đôi mắt cũng đã biến mất. Khi hắn thu lại khí tức quanh thân, thoạt nhìn chẳng khác nào một nam tử vừa chết đuối trong biển cả sống lại mà thôi.
Mặt nước khẽ dao động, hắn biến mất tại chỗ, chẳng kinh động tới bất kỳ sinh vật nào.
Theo việc Thận Kình bị thanh âm kia uy hϊếp, những luồng nước ngầm hỗn loạn do nó tạo ra cũng dần dần lắng xuống.
Biển cả tĩnh lặng như chưa từng có sóng dữ nổi lên. Trưởng lão giao nhân đợi cả nửa khắc vẫn không thấy có thêm đợt sóng nào nữa, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
Thận Kình vừa tỉnh lại kia thế mà lại cứ thế im hơi lặng tiếng rồi sao?
Ông vốn đang lo lắng Tố Ninh sẽ chọc giận Thận Kình, nay cảm nhận được sự dao động nơi đáy biển sâu đã hoàn toàn tiêu tan, nhất thời rất lâu cũng không thể hoàn hồn lại được.
Một đại yêu như Thận Kình, từ lúc nào lại trở nên dễ tính như thế?
Trưởng lão giao nhân nhìn xuống đáy biển sâu, rồi lại quay đầu nhìn về phía Tố Ninh, trong lòng bất giác dâng lên một suy đoán vô cùng hoang đường. Chẳng lẽ Thận Kình thực sự kiêng dè sức mạnh của nàng sao?
Ngay sau đó, ông lại tự bật cười vì suy nghĩ vừa rồi của chính mình, lắc lắc đầu. Chuyện này sao có thể chứ!
Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là do Thận Kình chưa thật sự thức tỉnh, chẳng qua chỉ vô tình cựa mình trong lúc ngủ say mới gây ra sóng gió, nên giờ mới dễ dàng yên tĩnh trở lại như vậy.
Trưởng lão giao nhân tự nghĩ ra một lý do hợp lý cho Tố Ninh. So với suy đoán vừa rồi, thì cách lý giải này càng khiến ông và các giao nhân dễ dàng chấp nhận hơn nhiều.
Nhưng trải qua sự việc lần này, ánh mắt mà bọn họ nhìn về phía Tố Ninh đã vô thức thêm vài phần coi trọng. Nếu như không nhờ nàng ra tay, chưa chắc bọn họ đã có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này.
Yêu tộc từ trước đến giờ vẫn luôn tôn sùng kẻ mạnh. Sau khi Tố Ninh thể hiện thực lực, thái độ của những giao nhân vốn coi nàng là gánh nặng cũng hoàn toàn thay đổi.
Chỉ là, tại sao nàng lại có thực lực cỡ này? Đã sở hữu sức mạnh như thế, cớ gì trước đây lại phải đến Giao tộc làm tỳ nữ?
Các giao nhân trên hải chu mang theo vô số nghi vấn trong lòng, nhưng lại không tìm được cơ hội nào để mở miệng hỏi rõ. Thực tế, nhìn dáng vẻ của Tố Ninh, nàng vốn chẳng giống kiểu người sẽ giải đáp những nghi hoặc này cho bọn họ.
Dưới những ánh nhìn đầy vẻ dò xét, Tố Ninh khẽ cúi đầu, nhìn xuống lòng bàn tay mình. Chỉ thấy trên đó thoáng hiện những vết nứt màu vàng rực, thậm chí còn có dấu hiệu đang lan rộng ra.
Những tiếng thì thầm đầy mê hoặc vang vọng bên tai, ma quái trong biển không ngừng lượn lờ, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ xông lên phía trước. Một luồng sức mạnh bí ẩn kéo lấy nàng, muốn lôi nàng rơi xuống vực sâu.
Đây chính là một đạo cấm chế.
Trong vô vàn ảo giác hỗn loạn, Tố Ninh chăm chú nhìn vào những vết nứt nơi lòng bàn tay. Trong cơ thể nàng bị đặt vào một đạo cấm chế, cấm chế này vừa phong ấn sức mạnh, vừa giúp nàng không rơi vào trạng thái điên loạn bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, nếu nàng tiếp tục sử dụng sức mạnh vượt quá giới hạn, đạo cấm chế vốn đã không vững chắc này có lẽ sẽ lập tức vỡ tan ngay trước mắt nàng.
Muốn không phải luôn luôn áp chế sức mạnh, nàng nhất định phải tìm được một phương pháp khác thay thế cho đạo cấm chế này.
Giữa những ảo giác khiến người ta điên cuồng, Tố Ninh từ từ khép đôi mắt lại, để mặc ý thức chìm sâu vào giấc ngủ.
Thân hình Thận Kình vô cùng to lớn, gần như một hòn đảo chìm dưới biển sâu. Khắp vùng biển Lam Thương này, hiếm có kẻ nào đủ sức đối đầu cùng nó.
Nhưng khi âm thanh trong trẻo kia truyền đến, con đại yêu này lại bất giác run rẩy không kiểm soát được.
Nó đột nhiên trở nên an tĩnh.
Cũng tại vùng biển này, một nam tử trẻ tuổi vận y phục gấm vóc đang chìm dần xuống đáy biển, hai mắt nhắm chặt, chẳng rõ từ lúc nào đã hoàn toàn ngừng hô hấp.
Đám hải thú lần theo mùi máu tìm đến há rộng nanh vuốt, nhưng vừa tiến lại gần liền bị một luồng uy áp không rõ nguồn gốc bao phủ, lập tức quay đầu bỏ chạy, không dám ngoái nhìn.
Khoảnh khắc làn sương nhập thể, dòng máu vốn lạnh lẽo lại bắt đầu chảy, trái tim nam tử vốn đã ngừng đập giờ đây một lần nữa sống lại. Hắn từ từ mở mắt, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại một màu đen đặc quánh, sâu thẳm không thể hóa tan.
Tay áo lay động, nam tử chắp tay đứng thẳng, ở trong nước biển mà như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.
Cảm nhận sức mạnh đang lan tỏa dưới đáy biển, hắn ngước mắt, nhìn về hướng tiếng hú của giao nhân vừa truyền tới.
Việc vận dụng thiên phú huyết mạch đã gần chạm tới bản nguyên, vùng biển Lam Thương hẻo lánh thế này từ lúc nào xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy?
Nam tử thu hồi ánh mắt, sắc đen trong đôi mắt cũng đã biến mất. Khi hắn thu lại khí tức quanh thân, thoạt nhìn chẳng khác nào một nam tử vừa chết đuối trong biển cả sống lại mà thôi.
Mặt nước khẽ dao động, hắn biến mất tại chỗ, chẳng kinh động tới bất kỳ sinh vật nào.
Theo việc Thận Kình bị thanh âm kia uy hϊếp, những luồng nước ngầm hỗn loạn do nó tạo ra cũng dần dần lắng xuống.
Biển cả tĩnh lặng như chưa từng có sóng dữ nổi lên. Trưởng lão giao nhân đợi cả nửa khắc vẫn không thấy có thêm đợt sóng nào nữa, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
Thận Kình vừa tỉnh lại kia thế mà lại cứ thế im hơi lặng tiếng rồi sao?
Ông vốn đang lo lắng Tố Ninh sẽ chọc giận Thận Kình, nay cảm nhận được sự dao động nơi đáy biển sâu đã hoàn toàn tiêu tan, nhất thời rất lâu cũng không thể hoàn hồn lại được.
Trưởng lão giao nhân nhìn xuống đáy biển sâu, rồi lại quay đầu nhìn về phía Tố Ninh, trong lòng bất giác dâng lên một suy đoán vô cùng hoang đường. Chẳng lẽ Thận Kình thực sự kiêng dè sức mạnh của nàng sao?
Ngay sau đó, ông lại tự bật cười vì suy nghĩ vừa rồi của chính mình, lắc lắc đầu. Chuyện này sao có thể chứ!
Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là do Thận Kình chưa thật sự thức tỉnh, chẳng qua chỉ vô tình cựa mình trong lúc ngủ say mới gây ra sóng gió, nên giờ mới dễ dàng yên tĩnh trở lại như vậy.
Trưởng lão giao nhân tự nghĩ ra một lý do hợp lý cho Tố Ninh. So với suy đoán vừa rồi, thì cách lý giải này càng khiến ông và các giao nhân dễ dàng chấp nhận hơn nhiều.
Nhưng trải qua sự việc lần này, ánh mắt mà bọn họ nhìn về phía Tố Ninh đã vô thức thêm vài phần coi trọng. Nếu như không nhờ nàng ra tay, chưa chắc bọn họ đã có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này.
Yêu tộc từ trước đến giờ vẫn luôn tôn sùng kẻ mạnh. Sau khi Tố Ninh thể hiện thực lực, thái độ của những giao nhân vốn coi nàng là gánh nặng cũng hoàn toàn thay đổi.
Chỉ là, tại sao nàng lại có thực lực cỡ này? Đã sở hữu sức mạnh như thế, cớ gì trước đây lại phải đến Giao tộc làm tỳ nữ?
Các giao nhân trên hải chu mang theo vô số nghi vấn trong lòng, nhưng lại không tìm được cơ hội nào để mở miệng hỏi rõ. Thực tế, nhìn dáng vẻ của Tố Ninh, nàng vốn chẳng giống kiểu người sẽ giải đáp những nghi hoặc này cho bọn họ.
Dưới những ánh nhìn đầy vẻ dò xét, Tố Ninh khẽ cúi đầu, nhìn xuống lòng bàn tay mình. Chỉ thấy trên đó thoáng hiện những vết nứt màu vàng rực, thậm chí còn có dấu hiệu đang lan rộng ra.
Những tiếng thì thầm đầy mê hoặc vang vọng bên tai, ma quái trong biển không ngừng lượn lờ, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ xông lên phía trước. Một luồng sức mạnh bí ẩn kéo lấy nàng, muốn lôi nàng rơi xuống vực sâu.
Đây chính là một đạo cấm chế.
Trong vô vàn ảo giác hỗn loạn, Tố Ninh chăm chú nhìn vào những vết nứt nơi lòng bàn tay. Trong cơ thể nàng bị đặt vào một đạo cấm chế, cấm chế này vừa phong ấn sức mạnh, vừa giúp nàng không rơi vào trạng thái điên loạn bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, nếu nàng tiếp tục sử dụng sức mạnh vượt quá giới hạn, đạo cấm chế vốn đã không vững chắc này có lẽ sẽ lập tức vỡ tan ngay trước mắt nàng.
Muốn không phải luôn luôn áp chế sức mạnh, nàng nhất định phải tìm được một phương pháp khác thay thế cho đạo cấm chế này.
Giữa những ảo giác khiến người ta điên cuồng, Tố Ninh từ từ khép đôi mắt lại, để mặc ý thức chìm sâu vào giấc ngủ.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
