TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Tất cả bỗng nhiên vỡ vụn, ký ức trước kia hỗn loạn vô trật tự. Nàng quên mất bản thân từ đâu đến, cũng quên mất chính mình nên làm điều gì.

Nhưng có một điều, nàng vẫn chưa hề quên.

Nàng không phải tên là Vân Châu.

Nàng tên là Tố Ninh.

Tố Ninh khẽ thu bàn tay lại.

Nhóm thị nữ giao nhân nhìn động tác của nàng, nhất thời lúng túng chẳng biết phải làm sao.

“Chẳng lẽ đến cả mình là ai cũng không nhớ rõ nữa ư?”

“Nếu thực sự quên mất, phải làm thế nào mới tốt đây?”

“Chuyện này cũng chẳng phải việc chúng ta quyết định được, vẫn nên bẩm báo với trưởng lão để ngài ấy đưa ra chỉ thị thì hơn...”

Ngay lúc họ còn đang bàn bạc, hải chu đột nhiên rung lắc dữ dội. Nước biển trong khoang trào dâng, những viên Đông Châu treo trên màn trướng đung đưa, ánh sáng lúc tối lúc sáng.

Các thị nữ giao nhân trên thuyền linh lực hữu hạn, lần đầu gặp tình huống như thế, lập tức luống cuống cả lên, hoàn toàn không biết phải xử lý ra sao.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Thật ồn ào.

Tố Ninh ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía bên ngoài hải chu.

Tiếng cá voi trầm thấp xuyên qua nước biển, truyền thẳng vào ý thức nàng.

Tố Ninh chậm rãi đứng dậy. Trong nước biển, nàng nhìn xuống chiếc đuôi cá màu đỏ của mình, khẽ cau mày.

Ngay sau đó, đuôi cá hóa thành hai chân. Nàng chân trần bước tới trước, dòng nước xung quanh bỗng nhiên đình trệ, tựa hồ bị đông cứng, không còn chút dao động nào nữa.

“Vân Châu đại nhân...”

Các thị nữ giao nhân muốn bước tới gần, nhưng khi đến cách Tố Ninh ba thước đều bị một luồng sức mạnh vô hình ngăn cản, không thể tiếp tục tiến thêm.

Tố Ninh không thèm liếc mắt nhìn họ, bước chân vừa hạ xuống, thân hình nàng đã biến mất tại chỗ.

Ở đầu thuyền, rất nhiều giao nhân đang kết trận, đồng loạt thi triển linh lực, lúc này mới miễn cưỡng giữ cho hải chu ổn định giữa dòng nước ngầm dữ dội.

Trưởng lão giao nhân râu tóc bạc phơ, quanh thân ánh linh quang chập chờn, trong miệng liên tục phát ra tiếng hú dài. Các hộ vệ xung quanh cũng đồng loạt hưởng ứng, sóng âm tạo thành va chạm với từng cơn sóng biển đang cuộn tới, đánh tan đi sức mạnh của chúng.

Dùng tiếng hát điều khiển nước biển chính là thiên phú huyết mạch truyền đời của tộc Giao nhân.

Hải chu đang lao đi nhanh chóng, nhưng trong thời gian ngắn căn bản không thể thoát khỏi vùng nước ngầm hỗn loạn. Thần sắc trưởng lão giao nhân ngày càng nặng nề.

Dưới đáy biển Lam Thương, một con cá voi dài hơn ngàn trượng phát ra tiếng kêu trầm thấp. Với thân hình khổng lồ của nó, chỉ cần cử động nhẹ cũng đủ để khiến cả vùng biển nổi lên sóng dữ.

Dưới đáy biển Lam Thương có đại yêu Thận Kình (cá voi khổng lồ), đến nay đã hơn năm ngàn tuổi, thực lực không thể đoán nổi. Chỉ là con đại yêu này quanh năm chìm trong giấc ngủ, rất hiếm khi tỉnh lại.

Thận Kình sao có thể tỉnh dậy vào lúc này? Trên trán trưởng lão giao nhân đã phủ kín mồ hôi lạnh.

Do tu hành, Thận Kình quanh năm chìm trong giấc ngủ, mấy chục năm mới tỉnh lại một lần, sao lại đúng lúc này thức tỉnh?

Nếu không phải như thế, họ cũng chẳng lựa chọn đi qua vùng biển này.

Dòng nước ngầm cuồn cuộn kéo đến, từng đàn cá xung quanh bị cuốn phăng vào đáy biển sâu. Hải chu cũng theo đó rung lắc dữ dội, như thể lập tức sẽ bị lật úp.

Các giao nhân liên tục vận linh lực, cố gắng nhanh chóng thoát khỏi vùng biển nguy hiểm này.

Trưởng lão giao nhân căng thẳng tinh thần, cẩn thận hóa giải từng dòng nước ngầm đang cuốn về phía hải chu. Trước mặt đại yêu như Thận Kình, thực lực của họ thực sự chẳng đáng nhắc tới. Nếu chẳng may bị cuốn vào dòng nước ngầm, e rằng kết cục của họ cũng giống những đàn cá chưa mở linh trí kia, trở thành thức ăn cho Thận Kình.

Ngay lúc đám giao nhân đang miễn cưỡng chèo chống, một góc áo váy nhẹ nhàng tung bay, tựa như mây khói.

Khi tìm thấy Tố Ninh, y phục của nàng đã rách rưới, máu loang lổ khắp nơi, vậy nên sớm đã có thị nữ giao nhân thay cho nàng một bộ y phục sạch sẽ.

Tộc giao nhân giỏi ca hát, có thể dệt ra loại lụa gọi là giao tiêu, thứ lụa này không bị nước lửa xâm nhập, chẳng nhiễm bụi trần.

Rất đông giao nhân đều đang bận rộn ổn định hải chu, trong lúc hỗn loạn không ai chú ý tới Tố Ninh đột nhiên xuất hiện nơi đầu thuyền. Mãi cho đến khi nàng đến gần, trưởng lão giao nhân mới phát hiện ra.

Lúc này, nàng còn chạy ra đây làm gì?

Sắc mặt trưởng lão giao nhân thật sự rất khó coi. Trong mắt ông, Tố Ninh xuất hiện ở đây lúc này, ngoại trừ gây thêm rắc rối thì chẳng còn ý nghĩa nào khác.

Trong tình hình nguy cấp này, nàng nên ngoan ngoãn ở lại bên trong hải chu mới phải!

Trưởng lão giao nhân cũng không rảnh để cân nhắc xem Tố Ninh định làm gì, lập tức phất tay ra hiệu cho hộ vệ dẫn nàng trở vào trong.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.