TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Tộc Chúc Long vốn là một trong những chủng loài thần thú mạnh nhất ở thế giới Sơn Hải, hơn nữa lại có số lượng không hề ít. Khi mới trông thấy Lâm Hàn, nhân viên Liên bang Sơn Hải đã lên tiếng gọi anh thực ra cũng không rõ anh là ai trong số rất nhiều Chúc Long ấy.

Lúc này nghe Lâm Hàn tự giới thiệu, mọi người trong phòng họp đồng loạt gật đầu giống như vừa học được kiến thức mới: Thì ra sau khi hóa hình, tộc Chúc Long sẽ lấy họ là Lâm.

Từ vẻ ngoài, vị trước mặt này có lẽ là một trong số những Chúc Long trẻ tuổi nhất.

Ghi chú: thông tin quan trọng, cần ghi nhớ.

Dù là hậu bối, nhưng bởi năm xưa thần thú Chúc Long từng cùng nhiều thần thú khác liều mình cứu thế giới, nên cho dù biết rõ chỉ cần anh vung đuôi một cái là cả đám người trong phòng có thể bị quét bay sạch, cũng chẳng ai thấy sợ hãi gì, trong lòng họ chỉ có kính trọng và ngưỡng mộ.

Huống hồ, từ đầu đến cuối, vị này cũng chưa hề bộc lộ ý đồ công kích.

Có điều… Bảo gọi thẳng tên thì thật sự không thể làm được.

Người có tài ăn nói nhất trong đám, thân là nghị viên, vốn là bán huyết tộc Mộng Mô (một loài bán huyễn) trầm ngâm một lát rồi khéo léo đưa ra phương án: “Tôi họ Mạnh, tên Mạnh Mặc, ngài cứ gọi tôi là Mạnh Mặc hoặc Tiểu Mạnh đều được. Hiện tại tôi phụ trách giám sát Liên bang Sơn Hải. Rất hân hạnh được gặp ngài, Lâm tiên sinh.”

Nói xong, đối phương bắt đầu lần lượt giới thiệu các đồng nghiệp của mình.

Khi giới thiệu đến từng người, Mạnh Mặc nhanh nhạy phát hiện ra: Lâm tiên sinh không có phản ứng đặc biệt gì với những người khác, duy chỉ khi nghe đến một người phụ trách mảng viện nuôi dưỡng trẻ nhỏ trong Liên bang, ánh mắt đối phương lập tức thay đổi giống như vừa phát hiện được thứ gì đó quan trọng.

Sau khi phần giới thiệu kết thúc, Lâm Hàn còn chủ động hỏi thêm rất nhiều thông tin liên quan đến viện nuôi dưỡng.

Ví dụ như có thể tra được mỗi ngày từng khu vực có bao nhiêu đứa nhỏ được tiếp nhận, thuộc những chủng tộc nào, môi trường viện nuôi dưỡng có ổn không, bọn nhỏ ăn có đủ, ngủ có ngon không…

Lâm Hàn hỏi càng lúc càng hăng, trong lòng càng nghĩ càng thấy lần đến đây thật đúng đắn.

Lúc này, đầu óc anh cũng dần dần tỉnh táo lại, đồng thời đã nghĩ thông suốt một chuyện: Nếu chỉ dựa vào bản thân mình để lần lượt đi lật tung từng hành tinh tìm con thì đúng là không biết đến kiếp nào mới tìm ra, chi bằng phải tận dụng sự giúp đỡ từ các thế lực bên ngoài.

Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ, Lâm Hàn cũng không hề buông lỏng cảnh giác.

Đừng thấy bên ngoài anh hỏi han đầy nhiệt tình, thực chất tinh thần lực đã âm thầm lan tỏa khắp phòng họp, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của từng người trong đây.

Anh thừa nhận trí nhớ mình có vấn đề, nhưng không có nghĩa là anh ngu.

Từ phản ứng của mọi người, anh đã nhìn ra họ rất coi trọng anh.

Mà đã bị nhiều người coi trọng như vậy, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc… Bản thân anh có giá trị lợi dụng cực cao.

Anh có thể không sợ trời không sợ đất, thân thể bất hoại, vạn pháp bất xâm, chỉ có một điểm yếu duy nhất...

Chính là Phì Phì.

Nhất định phải hết sức cẩn trọng.

Ừm? May mà… Sau một hồi quan sát và phân tích tỉ mỉ, Lâm Hàn cũng rút ra được kết luận rằng mấy người trước mặt hình như không có ác ý gì với anh, thậm chí còn có chút… Kính trọng.

Lâm Hàn nhất thời cũng không nhớ nổi vì sao mình lại biết cách phân tích như vậy, cũng không biết mấy thứ này là do ai dạy mình. Nhưng anh cũng chẳng buồn nghĩ sâu thêm, chỉ cần mấy kỹ năng này thật sự hữu dụng là được rồi.

Cuối cùng, Lâm Hàn kéo vị nghị viên kia tán dóc một vòng to đùng, lại âm thầm quan sát tất cả mọi người trong phòng thêm hơn một tiếng đồng hồ, sau khi bước đầu xác nhận bọn họ trước mắt có vẻ đều đáng tin, mới chịu hé lời khi có người hỏi: “Sao ngài lại bất ngờ tỉnh dậy từ giấc ngủ say? Lẽ nào sức mạnh đã hồi phục?”

Lâm Hàn nghe vậy mới thẳng thắn nói: “Ta tỉnh dậy để đi tìm con.”

Con?

Mọi người đều thoáng sửng sốt.

Theo như họ được biết, trước khi Lâm tiên sinh thức tỉnh, suốt hơn ngàn năm qua hành tinh 183 chưa từng có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Tuy thấy lạ là vậy, nhưng nghe Lâm Hàn nói thế, phản ứng đầu tiên của đám người này vẫn là lập tức suy nghĩ xem có cách nào giúp được.

Chúc Long tộc mà thất lạc con non… Đây đâu phải chuyện nhỏ!

Lúc này, nghị viên Mạnh Mặc cẩn thận mở lời: “Tộc Mộng Mô chúng tôi có một năng lực, vào ban đêm có thể tìm kiếm mục tiêu thông qua giấc mơ. Tuy nhiên, yêu cầu là phải có huyết mạch trực hệ với người được tìm. Cần có một ít máu, hoặc tóc, vảy, lông… Xin mạo muội hỏi một câu, ngài có...”

Mạnh Mặc còn chưa nói dứt lời, Lâm Hàn đã lập tức gật đầu: “Ta có thể.”

1

0

2 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.