TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Vừa dứt lời, bên ngoài phòng họp chợt vang lên tiếng còi cảnh báo gấp gáp: “Hành tinh 03 phát sinh động đất mạnh! Hành tinh 03 phát sinh động đất mạnh! Yêu cầu Liên bang lập tức cử đội cứu viện đến hỗ trợ! Yêu cầu Liên bang lập tức cử đội cứu viện đến hỗ trợ!”

Ban đầu khi nghe tiếng còi cảnh báo vang lên nói rằng phát hiện có trận động đất mạnh, phản ứng đầu tiên của mọi người trong phòng họp là lập tức đứng dậy chuẩn bị điều động đội cứu hộ lên đường chi viện.

Có lẽ vì đã rời xa quê hương, vùng đất mới này không còn linh khí mà Thần thú Sơn Hải cần để sinh tồn. Ngoại trừ một số thần thú có tu vi mạnh mẽ, mang theo linh khí tích trữ đủ dùng cho ngàn năm thì những đứa nhỏ mới sinh ra trong một nghìn năm trở lại đây so với thế hệ trước thì sức mạnh đã suy giảm đến mười phần chỉ còn chưa được một.

Nếu như trong thế giới Sơn Hải ngày trước, động đất dù lớn đến mấy cũng khó mà gây tổn hại đến những đứa nhỏ, thì hiện tại, mỗi khi nghe tin một hành tinh nào đó xuất hiện động đất mạnh lan ra toàn cục, phía Liên bang đều phải lập tức phái đội cứu trợ đến ngay, không dám chậm trễ.

Thế nhưng đúng lúc các nghị viên lục tục đứng dậy, bên tai lại vang lên một hồi còi báo động nữa.

Lúc trước vì hơi gấp gáp nên chẳng ai chú ý xem rốt cuộc là hành tinh nào bị động đất.

À… Là hành tinh 03. Phải mau chóng cử người đi, hành tinh 03 cách thủ đô cũng khá xa.

Khoan đã, hành tinh 03?

Mọi người sững ra hai giây, cơ thể vốn đã rời khỏi ghế lại… Yên lặng ngồi trở về chỗ cũ.

Là hành tinh 03 à, thế thì không sao rồi.

Thấy Mạnh Mặc và các nghị viên ban đầu còn vội vàng bật dậy, chớp mắt sau lại bình tĩnh an tọa, Lâm Hàn hơi nhướng mày, cũng không hỏi gì thêm, anh nhanh chóng đoán được nguyên do.

Xem ra hành tinh 03 này đúng là không cần người khác tới cứu thật.

Giữa lúc đang họp, xảy ra một chuyện nhỏ xen ngang, hai vị nghị viên rời khỏi phòng họp để đi tìm hiểu cụ thể nguyên nhân trận động đất. Những người còn lại thì tiếp tục thảo luận xoay quanh chuyện nghiêm trọng: Tộc Chúc Long vậy mà lại làm thất lạc đứa nhỏ.

Mạnh Mặc bày tỏ, tối nay bản thân có thể hỗ trợ Lâm Hàn tiến vào mộng cảnh để tìm kiếm đứa bé bị thất lạc.

“Chỉ là mấy năm nay vì thiếu linh khí, sức mạnh của tôi ngày càng yếu đi. Dù có dốc hết toàn lực, mỗi lần cũng chỉ có thể tìm kiếm khoảng mười hành tinh cỡ trung. Mà còn phải là trong trường hợp tôi đang ở ngay trên những hành tinh đó.” Mạnh Mặc có phần áy náy nói.

Tìm được mười hành tinh cỡ trung mỗi một lần, Lâm Hàn thầm tính nhẩm trong lòng, tốc độ này vẫn còn nhanh hơn việc anh tự đi lật từng hành tinh một.

Chỉ là, như vừa rồi Mạnh Mặc cũng đã nói, hiện giờ linh khí quá ít. Nếu dùng toàn lực cho một lần tìm kiếm, vậy thì phải mất bao lâu mới có thể hồi phục lại?

Lâm Hàn nghĩ một lát, rồi lấy từ trong túi áo ra một vật trông như khoáng thạch, đưa tới trước mặt đối phương: “Xem cái này dùng được không?”

Thứ này là lúc anh tình cờ đi ngang một hành tinh hoang sắp nổ tung, moi ra được từ lõi hành tinh. Lâm Hàn cũng không rõ rốt cuộc nó là thứ gì, chỉ là linh cảm mách bảo rằng có thể dùng được, thế nên thuận tay giữ lại.

Giờ thì vừa khéo phát huy tác dụng.

Không thể để người ta giúp không được.

Khi nhìn rõ thứ Lâm Hàn đưa ra là gì, tim Mạnh Mặc lập tức khẽ run lên.

Phải nói thật… Mạch Mặc đang rất cần thứ này.

Khoảng sáu trăm năm trước, có một vị nghiên cứu viên trong một lần tình cờ đã phát hiện rằng, ở trung tâm của một số hành tinh sắp xảy ra tinh bạo sẽ hình thành một loại khoáng thạch đặc biệt. Loại khoáng thạch này tuy không có tác dụng gì đáng kể với thần thú trưởng thành, nhưng lại có thể nâng cao tư chất cho những đứa nhỏ mới sinh, giúp chúng thích nghi và sinh tồn tốt hơn trong môi trường thiếu hụt linh khí như hiện nay.

Phát hiện này vừa được công bố, những khoáng thạch đó lập tức bị khai thác đến cạn kiệt.

Mà vốn dĩ, các hành tinh có thể xảy ra tinh bạo một cách tự nhiên đã hiếm vô cùng, đến hiện tại thì gần như chẳng còn trên thị trường nữa, có tiền cũng không mua được.

Mạnh Mặc trong nhà lại vừa khéo có một đứa nhỏ mới chào đời, giờ nhìn thấy miếng khoáng thạch mà Lâm Hàn đưa tới trước mặt, đến lời từ chối xã giao cũng nói không nên lời. Mạch Mặc chỉ nghiêm túc đưa tay nhận lấy, giọng chắc nịch đảm bảo sẽ dốc hết toàn lực giúp đối phương tìm lại đứa nhỏ bị thất lạc.

Khi rời khỏi phòng họp, trong tay Mạnh Mặc đã có thêm một mảnh vảy rồng mà Lâm Hàn vừa tự tay rút từ trên người mình xuống. Phần chân vảy vẫn còn vương chút tơ máu đỏ sẫm.

Tộc Chúc Long thể chất cường hãn, có thể tưởng tượng được việc mạnh tay nhổ một mảnh vảy ra sẽ đau đến mức nào.

1

0

2 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.