TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Do các tộc sống chung với nhau, nên có vài thần thú bản thể to quá, quá chiếm chỗ, lại có những loài vì là lai tạp nên bản thể trông vừa kỳ quái vừa… Không giống thần thú, hoặc có loài thậm chí không có bản thể luôn.

Thêm vào đó, mọi người cũng dần nhận ra hình người rất tiện trong sinh hoạt, nên lâu dần, dù là ai cũng đều quen với việc xuất hiện dưới hình dạng con người.

Vậy nên việc cậu bé kia dùng từ người để chỉ chung cả nhân loại, thần thú và bán huyết cũng chẳng sai gì mấy.

Nghe đến chữ chết, bên dưới có không ít sinh viên nhỏ tuổi rùng mình lạnh gáy, thầy Lộc liền nhanh chóng lên tiếng trấn an: “Nhiều nhất thì cũng chỉ bị kéo ngược đến giai đoạn thai nhi thôi, sẽ không chết đâu.”

“Thầy ơi thầy ơi, có cách nào khắc phục ảnh hưởng đó không ạ?”

Thầy Lộc lắc đầu: “Trừ phi là chính Chúc Long đã tạo ra phong ấn ấy đích thân ra tay, nếu không thì khó mà hóa giải ảnh hưởng này.”

Nhưng giờ đây, khi các thần thú cường đại đều đang say ngủ, thì đi đâu tìm được một Chúc Long còn đang tỉnh?

Huống chi, muốn hóa giải một phong ấn quy mô lớn như vậy, dù là Chúc Long bản long ra tay thì cũng phải hao phí không ít sức lực.

Nên cách này… Xem như có mà cũng như không.

Nghĩ đến việc mình khó khăn lắm mới thoát khỏi sự quản lý của phụ huynh, cuối cùng có thể chạy nhảy tự do, thế mà chỉ vì bị ảnh hưởng từ phong ấn lại biến trở về thành một nhóc con cần người lớn trông nom, lại còn phải trải qua thêm một lần thời kỳ ấu sinh dài dằng dặc...

Tất cả tân sinh viên trong lòng đều ra sức lắc đầu đầy phản kháng.

“Chúc Long!”

Chỉ là chưa kịp thở phào được bao lâu, một học sinh ngồi cạnh cửa sổ bỗng bật dậy, giật mình chỉ tay lên trời hét lớn: “Chúc Long kìa!”

Ý định ban nãy của vài bạn nhỏ muốn nhân lúc phụ huynh không để ý mà lén quay về quê cũ Sơn Hải giới cũng lập tức tan thành mây khói.

Thầy Lộc thấy đã dọa được lũ nhóc này một trận ra trò, liền hài lòng gật đầu, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.

Chỉ là bên này vừa mới nói tìm một con Chúc Long còn thức tỉnh khó như lên trời, bên kia trên trời liền trực tiếp xuất hiện… Một con Chúc Long thật!

Nhưng lúc này thầy Lộc cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý việc mình bị vả mặt, nghe thấy từ Chúc Long liền theo phản xạ nhanh chóng bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy ở nơi không xa giữa bầu trời, có một sinh vật khổng lồ toàn thân đỏ rực đang lượn quanh không trung.

Lúc này, có lẽ vì vừa trải qua dịch chuyển không gian quá đột ngột khiến tinh thần bị ảnh hưởng, suy nghĩ của Lâm Hàn vẫn còn chưa thật sự tỉnh táo, lúc tư duy cũng có chút chậm chạp, trì trệ.

Trước đó khi phi hành giữa các dải ngân hà, cậu tìm kiếm không ngơi nghỉ, không bỏ qua bất kỳ hành tinh nào lướt qua tầm mắt, dù có những nơi rõ ràng đến bằng mắt thường cũng thấy không tồn tại sự sống.

Thân thể Chúc Long phi hành trong vũ trụ cực kỳ nhanh, nhưng dù vậy, mấy ngày mấy đêm liên tục tìm kiếm, Lâm Hàn vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào.

Mãi đến khi bay ngang qua hành tinh thủ đô, cảm nhận nơi đây đông đúc, sinh linh hội tụ, anh nghĩ rằng có lẽ xác suất tìm thấy Phì Phì ở đây sẽ cao hơn, nên mới nôn nóng hiện thân.

Dù vậy, dù đầu óc chưa được tỉnh táo cho lắm, bản năng của Lâm Hàn vẫn vô cùng cẩn trọng. Trước tiên anh quét toàn bộ hành tinh bằng cảm giác, xác nhận nơi này không có bất cứ tồn tại nào có thể uy hϊếp mình, lúc đó mới yên tâm hiện thân, muốn đến gần hơn để thử cảm ứng xem Phì Phì có ở đây hay không.

Chỉ tiếc, vẫn là thất vọng rồi.

Hành tinh to lớn, sinh linh vô số, thế mà lại chẳng có một hơi thở nào có thể cộng hưởng với khí tức của anh.

Lâm Hàn khẽ thở dài, thất vọng xoay người định tiếp tục đi đến hành tinh kế tiếp.

Ngay lúc thân hình khổng lồ sắp sửa ẩn vào mây mù giữa tầng trời, dưới đất bỗng vang lên một tiếng gọi lớn: “Ngài Chúc Long, xin hãy dừng bước!”

… Ngài Chúc Long?

Lâm Hàn lờ mờ nhận ra, hình như đang gọi mình.

Dù sao… Ở đây, có vẻ cũng chỉ có một mình anh là Chúc Long thôi.

Cái đầu rồng to lớn như một ngọn đồi nhẹ nhàng cúi xuống, vừa vặn chạm phải ánh mắt của người bên dưới đang ngước nhìn lên.

Nửa tiếng sau.

Phòng họp Liên bang Sơn Hải, hành tinh Thủ đô.

Lâm Hàn hiện đã từ hình thái rồng siêu to khổng lồ hóa trở lại hình người đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế trong phòng họp, khoát tay từ chối cách xưng hô trịnh trọng của mọi người trước đó: “Không cần gọi là ngài gì cả, ta tên Lâm Hàn, cứ gọi thẳng tên ta là được rồi.”

1

0

2 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.