0 chữ
Chương 3
Chương 3
Ngay cả con mình mà cũng quên được! Quá thất trách rồi!
Dù cho không gian ý thức của bản thân có bị thương, thì cũng không thể là cái cớ để anh quên mất đứa nhỏ ấy! Thằng nhóc đó là một thần thú, lang bạt một mình bên ngoài, ai biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi chứ.
Nhìn vết nứt ký ức vừa mới phát hiện ra trong không gian ý thức của mình, không rõ xuất hiện từ khi nào, Chúc Long trẻ tuổi âm thầm tự trách.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ nhiều như thế. Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được đứa nhỏ đã rồi tính sau. Tìm được rồi thì nhất định phải xin lỗi thật tử tế.
Ý đã quyết, sự mờ mịt trong mắt Chúc Long trẻ tuổi lập tức tan biến, thay vào đó là một ánh sáng kiên định cùng quyết tâm không thể lay chuyển.
Chỉ mấy nhịp thở sau, một thân hình Chúc Long khổng lồ vυ"t bay khỏi hành tinh hoang vu, lao thẳng vào bầu trời sao phía xa.
Nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của anh vang lên lần nữa: “À… Nhớ ra rồi, hóa ra ta tên là Lâm Hàn.”
Bóng dáng của Chúc Long trẻ tuổi, à không, phải gọi là Lâm Hàn đang dần dần biến mất trong tinh vực mênh mông.
Lúc này, trong lòng anh không còn vướng bận điều gì khác, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất đang cháy bỏng: Phải nhanh chóng tìm được Phì Phì.
Phì Phì, cái tên này thật dễ thương biết bao.
Nghe thôi đã biết chắc chắn là do chính anh đặt cho rồi.
Quan hệ của hai người chắc chắn rất thân thiết nhỉ.
Ôi, ta thật là một người cha quá tệ!
Rõ ràng chỉ cần nghe thấy cái tên ấy, trong lòng liền không kìm được mà dâng lên thứ tình cảm dịu dàng của một con rồng sắt cùng khát khao bảo vệ ngập tràn… Vậy mà đến tận bây giờ ta mới nhớ ra quan hệ giữa hai chúng ta là gì?
Xin lỗi…
Chờ đến khi tìm được Phì Phì, việc đầu tiên nhất định là phải xin lỗi thật tử tế.
Lâm Hàn vừa bay vừa tự kiểm điểm chính mình.
Anh tuyệt đối không thể trở thành loại phụ huynh độc tài, rõ ràng là mình sai mà còn cứng cổ không chịu nhận lỗi.
Khi Lâm Hàn đang vội vã xuyên qua từng dải ngân hà, luống cuống tìm kiếm “đứa con ruột” mà mình vô tình quên mất bằng cách cảm ứng huyết mạch, thì ngay lúc ấy, thế giới Sơn Hải xưa vốn hoang tàn lạnh lẽo lại âm thầm xuất hiện một biến hóa nhỏ đến mức khó ai nhận ra
Trong một thung lũng không mấy bắt mắt, bỗng dưng hiện ra một cái kén sáng lấp lánh ánh bạc.
Ánh sáng dần tan, lộ ra bên trong là một quả trứng trắng tinh, chẳng rõ thuộc về giống loài thần thú nào đã lưu lại từ thuở nào.
—
“Chúng sinh hoài cổ, từ khi quê hương cũ của chúng ta sắp hoàn toàn diệt vong, đã có cả tộc thần thú Chúc Long cùng nhau ra tay, dùng đến mức thiêu đốt sức mạnh bản thân để tạm thời ổn định cục diện của thế giới đang bên bờ tan vỡ.
Chỉ là diệt vong vốn không thể nghịch chuyển, điều duy nhất họ có thể làm… Chính là khiến thời gian ở thế giới ấy ngừng lại.
Thế là suốt hơn nghìn năm qua, mảnh đất khiến bao người day dứt không nguôi ấy vẫn mãi bị phong ấn tại khoảnh khắc cận kề hủy diệt.”
Tại Học viện Sơn Hải Đệ Nhất, thủ đô hành tinh — bộ sơ cấp, thầy giáo dạy lịch sử vẫn là người đàn ông đầu mọc sừng nai, đang chậm rãi kể lại đoạn lịch sử khắc cốt ghi tâm ấy cho lứa tân sinh viên mới nhập học.
Đối với đoạn lịch sử này, không ít sinh viên thật ra đã nghe qua nhiều lần trước cả khi nhập học. Tuy nhiên, vẫn có vài sinh viên còn mơ hồ, sau khi tiết học kết thúc liền giơ tay hỏi: “Thầy Lộc, nếu quê hương của chúng ta thật sự chưa bị hủy diệt, mà chỉ bị phong ấn thôi, vậy tại sao đến giờ nơi đó vẫn bị xem là cấm địa ạ?”
“Bởi vì nếu không phá được phong ấn, thì ai bước vào phạm vi đó đều sẽ bị ảnh hưởng bởi năng lực thời gian của tộc Chúc Long, một trong những chủng loài thần thú trời sinh cường đại.
Nếu là sinh linh có thực lực không đủ mạnh, khi đặt chân vào phong ấn, sẽ bị ảnh hưởng bởi dòng thời gian đảo ngược, nhẹ thì thời gian quay ngược trên người, nặng thì không biết sẽ bị kéo lùi đến bao giờ. Chỉ có những thần thú có sức mạnh ngang ngửa Chúc Long mới có thể miễn nhiễm với tác động này.”
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên có sinh viên thắc mắc vấn đề này, nên thầy Lộc trả lời rất thuần thục.
Bên dưới, mấy đứa nhóc nghe xong không khỏi đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Trong số đó có rất nhiều mang dòng máu trường sinh, thời kỳ ấu sinh kéo dài không ngớt, giờ mà bị kéo ngược trở lại làm trẻ sơ sinh thì đúng là kinh hoàng.
Có lẽ tưởng tượng quá mức, lại có một sinh viên thấp thỏm giơ tay hỏi tiếp: “Thầy ơi, nếu lỡ có người vô tình đi vào vùng phong ấn đó, chẳng phải sẽ bị thời gian kéo ngược đến chết sao?”
Dù cho không gian ý thức của bản thân có bị thương, thì cũng không thể là cái cớ để anh quên mất đứa nhỏ ấy! Thằng nhóc đó là một thần thú, lang bạt một mình bên ngoài, ai biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi chứ.
Nhìn vết nứt ký ức vừa mới phát hiện ra trong không gian ý thức của mình, không rõ xuất hiện từ khi nào, Chúc Long trẻ tuổi âm thầm tự trách.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ nhiều như thế. Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được đứa nhỏ đã rồi tính sau. Tìm được rồi thì nhất định phải xin lỗi thật tử tế.
Ý đã quyết, sự mờ mịt trong mắt Chúc Long trẻ tuổi lập tức tan biến, thay vào đó là một ánh sáng kiên định cùng quyết tâm không thể lay chuyển.
Chỉ mấy nhịp thở sau, một thân hình Chúc Long khổng lồ vυ"t bay khỏi hành tinh hoang vu, lao thẳng vào bầu trời sao phía xa.
Bóng dáng của Chúc Long trẻ tuổi, à không, phải gọi là Lâm Hàn đang dần dần biến mất trong tinh vực mênh mông.
Lúc này, trong lòng anh không còn vướng bận điều gì khác, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất đang cháy bỏng: Phải nhanh chóng tìm được Phì Phì.
Phì Phì, cái tên này thật dễ thương biết bao.
Nghe thôi đã biết chắc chắn là do chính anh đặt cho rồi.
Quan hệ của hai người chắc chắn rất thân thiết nhỉ.
Ôi, ta thật là một người cha quá tệ!
Rõ ràng chỉ cần nghe thấy cái tên ấy, trong lòng liền không kìm được mà dâng lên thứ tình cảm dịu dàng của một con rồng sắt cùng khát khao bảo vệ ngập tràn… Vậy mà đến tận bây giờ ta mới nhớ ra quan hệ giữa hai chúng ta là gì?
Chờ đến khi tìm được Phì Phì, việc đầu tiên nhất định là phải xin lỗi thật tử tế.
Lâm Hàn vừa bay vừa tự kiểm điểm chính mình.
Anh tuyệt đối không thể trở thành loại phụ huynh độc tài, rõ ràng là mình sai mà còn cứng cổ không chịu nhận lỗi.
Khi Lâm Hàn đang vội vã xuyên qua từng dải ngân hà, luống cuống tìm kiếm “đứa con ruột” mà mình vô tình quên mất bằng cách cảm ứng huyết mạch, thì ngay lúc ấy, thế giới Sơn Hải xưa vốn hoang tàn lạnh lẽo lại âm thầm xuất hiện một biến hóa nhỏ đến mức khó ai nhận ra
Trong một thung lũng không mấy bắt mắt, bỗng dưng hiện ra một cái kén sáng lấp lánh ánh bạc.
Ánh sáng dần tan, lộ ra bên trong là một quả trứng trắng tinh, chẳng rõ thuộc về giống loài thần thú nào đã lưu lại từ thuở nào.
—
“Chúng sinh hoài cổ, từ khi quê hương cũ của chúng ta sắp hoàn toàn diệt vong, đã có cả tộc thần thú Chúc Long cùng nhau ra tay, dùng đến mức thiêu đốt sức mạnh bản thân để tạm thời ổn định cục diện của thế giới đang bên bờ tan vỡ.
Thế là suốt hơn nghìn năm qua, mảnh đất khiến bao người day dứt không nguôi ấy vẫn mãi bị phong ấn tại khoảnh khắc cận kề hủy diệt.”
Tại Học viện Sơn Hải Đệ Nhất, thủ đô hành tinh — bộ sơ cấp, thầy giáo dạy lịch sử vẫn là người đàn ông đầu mọc sừng nai, đang chậm rãi kể lại đoạn lịch sử khắc cốt ghi tâm ấy cho lứa tân sinh viên mới nhập học.
Đối với đoạn lịch sử này, không ít sinh viên thật ra đã nghe qua nhiều lần trước cả khi nhập học. Tuy nhiên, vẫn có vài sinh viên còn mơ hồ, sau khi tiết học kết thúc liền giơ tay hỏi: “Thầy Lộc, nếu quê hương của chúng ta thật sự chưa bị hủy diệt, mà chỉ bị phong ấn thôi, vậy tại sao đến giờ nơi đó vẫn bị xem là cấm địa ạ?”
“Bởi vì nếu không phá được phong ấn, thì ai bước vào phạm vi đó đều sẽ bị ảnh hưởng bởi năng lực thời gian của tộc Chúc Long, một trong những chủng loài thần thú trời sinh cường đại.
Nếu là sinh linh có thực lực không đủ mạnh, khi đặt chân vào phong ấn, sẽ bị ảnh hưởng bởi dòng thời gian đảo ngược, nhẹ thì thời gian quay ngược trên người, nặng thì không biết sẽ bị kéo lùi đến bao giờ. Chỉ có những thần thú có sức mạnh ngang ngửa Chúc Long mới có thể miễn nhiễm với tác động này.”
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên có sinh viên thắc mắc vấn đề này, nên thầy Lộc trả lời rất thuần thục.
Bên dưới, mấy đứa nhóc nghe xong không khỏi đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Trong số đó có rất nhiều mang dòng máu trường sinh, thời kỳ ấu sinh kéo dài không ngớt, giờ mà bị kéo ngược trở lại làm trẻ sơ sinh thì đúng là kinh hoàng.
Có lẽ tưởng tượng quá mức, lại có một sinh viên thấp thỏm giơ tay hỏi tiếp: “Thầy ơi, nếu lỡ có người vô tình đi vào vùng phong ấn đó, chẳng phải sẽ bị thời gian kéo ngược đến chết sao?”
1
0
2 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
