TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Giờ phút này, hành tinh 183 vẫn chìm trong u tối mờ mịt, vì chủ nhân của nó còn chưa tỉnh lại. Cả hành tinh yên lặng đến lạ thường, đến cả thời gian cũng rối loạn, như thể nơi đây hoàn toàn bị giam cầm giữa mộng và thực.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên, trên bề mặt hành tinh ấy như có hai chiếc “đèn pha” khổng lồ đồng loạt bật sáng.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trong hai chiếc “đèn pha” ấy thấp thoáng hiện lên một tia mờ mịt mang theo nét cảm xúc nhân tính rồi nhanh chóng tan biến.

Lâm Hàn mơ mơ màng màng mở mắt, trong đầu vẫn chưa kịp nắm rõ tình hình trước mắt là gì.

Rõ ràng bản thân nhớ mình đang cùng Phì Phì đi du lịch thì phải.

Buổi tối hôm đó nghe nói có mưa sao băng trăm năm hiếm gặp, thế là anh dẫn Phì Phì đi ngắm sao.

Sau đó… Sau đó thì sao nhỉ?

À, hình như là khi sao băng lướt qua, trên người Phì Phì bất chợt lóe lên một luồng ánh sáng bạc mờ ảo, rồi cả người cậu ấy cũng trở nên mờ dần, tựa như sắp biến mất khỏi thế gian.

Chúc Long trẻ tuổi chưa kịp hóa hình, thân thể khổng lồ khẽ nhúc nhích liền khiến cả khu vực anh đang nằm chấn động dữ dội, khiến mặt đất rung lên từng đợt.

Khi đó, Lâm Hàn còn nghi ngờ không biết mình có nhìn nhầm hay không. Nhưng theo bản năng, anh vẫn không chút do dự vươn tay muốn bắt lấy Phì Phì.

Đoạn cuối trong ký ức, là cảnh tất cả những người đi cùng đều đồng loạt nhào tới chỗ Phì Phì sau khi phát hiện điều khác thường ở cậu ấy.

Ban đầu, ký ức của Lâm Hàn còn khá trôi chảy, ánh mắt cũng dần trở nên rõ ràng, tỉnh táo.

Thế nhưng sự tỉnh táo ấy chỉ kéo dài chưa đến một khắc, đã lại rơi vào hỗn độn.

Những tảng đá lớn bị vỡ vụn lạo xạo rơi xuống, nhưng Chúc Long trẻ tuổi giờ phút này chẳng buồn để tâm. Trong khi đầu óc đang cố gắng suy nghĩ, cái đuôi to lớn của anh vô thức vỗ lên mặt đất từng nhịp, từng nhịp.

“Vừa nãy… Ta đang nghĩ gì ấy nhỉ?”

Chúc Long thì thầm, tiếng nói vang ra bên ngoài lập tức hóa thành tiếng sấm u u vang rền.

À đúng rồi, ta đang nghĩ vì sao em trai của ta không thấy đâu nữa.

… Hóa ra, ta còn có một đứa em trai sao?

Nghĩ đến đây, cái đầu to như một quả núi nhỏ của Chúc Long bỗng lộ ra vẻ mặt nhân tính bừng tỉnh đại ngộ.

Ta nhớ ra rồi! Ta đúng là có một đứa em trai!

Em trai của ta tên gì nhỉ?

Phì… Phì Phì!

Đúng rồi, em trai của ta tên là Phì Phì!

Phì Phì, Phì Phì, Phì Phì…

Phải lặp đi lặp lại nhiều lần, không thể quên nữa được!

Phì Phì, Phì Phì, Phì Phì…



Phì Phì?

Khoan đã, Phì Phì là ai? Sao ta cứ lặp đi lặp lại tên cậu ấy?

Còn nữa, tên ta là gì?

Ta là Chúc Long, bên cạnh ta còn có một con Chúc Long khác đang ngủ. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều tên là Chúc Long?

Gọi một tiếng Chúc Long, ai biết là gọi ai?

Kèm theo hai câu hỏi đầy tính triết học ta là ai và Phì Phì là ai, con Chúc Long trẻ tuổi mới tỉnh đầu tiên lại một lần nữa chìm vào trầm tư sâu sắc.

Có lẽ do suy nghĩ quá chăm chú, công sức không phụ lòng người, thật sự có một vài hình ảnh vụn vặt hiện lên từ góc nhìn của bản thân.

Chỉ thấy trong đoạn hồi ức ấy, anh một tay cầm một bộ quần áo, một tay bế chặt lấy một đứa bé trông vô cùng non nớt, hưng phấn mà hôn "chụt chụt chụt" đầy mặt đứa trẻ ấy.

Cảm xúc lúc đó, cho đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vui sướиɠ tràn đầy, hạnh phúc đến mức muốn trào ra khỏi l*иg ngực.

Chúc Long trẻ tròn mắt, đảo mắt khắp nơi tìm kiếm, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng mình muốn nhìn thấy đâu, trong lòng bất giác trống rỗng lạ thường.

Ta hôn cậu ấy đến vậy, cậu ấy còn không phản kháng, quan hệ giữa bọn ta nhất định là rất thân thiết!

Vậy quan hệ của chúng ta là gì nhỉ?

Anh em?

Chúc Long trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn sang con Chúc Long bên cạnh còn đang ngủ say, thử tưởng tượng cảnh mình ôm lấy đối phương rồi hôn “chụt chụt chụt” một trận…

Ngay lập tức sắc mặt trở nên cứng đờ, miệng khẽ há ra, suýt chút nữa nôn, nhưng vì đã quá lâu chưa ăn gì nên… Không nôn ra được.

Vậy chắc chắn không phải là anh em rồi.

Không phải anh em, nhưng lại vô cùng thân thiết…

Trong đầu to bự của Chúc Long trẻ tuổi bỗng nhiên loé lên một ý nghĩ.

Vậy thì chắc là… Cha con rồi!

Anh lại thử đặt mình vào hoàn cảnh ấy thêm lần nữa, nếu là đứa trẻ trong ký ức kia, thì hoàn toàn có thể mà!

Tính lại thời gian, con non của tộc Chúc Long một tuổi là đã có thể hóa hình, mà bản thân anh thì đã trưởng thành từ lâu rồi, chỉ cần cố gắng một chút thì hoàn toàn hợp lý.

Nghĩ đến đây, lại vang lên một tràng rầm rầm rầm, anh bực bội vung đuôi lên, giáng mạnh xuống đầu mình mấy cái.

1

0

2 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.