TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Ngôi nhà trong núi

Sau một lúc, Trình Phong đã nghiên cứu xong không gian này. Bản thân cậu không thể để tiến vào không gian, chỉ có thể điều khiển thông qua ý thức, bên trong dòng thời gian ngừng lại, không thể đưa vật sống vào.

Chỉ là dù sao diện tích cũng có hạn, nếu xét từ góc độ chuẩn bị cho tận thế, thì số lượng vật tư có thể cất chứa cũng có hạn. Cậu phải tìm thêm một nơi khác để dự trữ vật tư. Còn không gian này tạm thời chỉ dùng làm công cụ vận chuyển, như vậy sẽ giảm thiểu được sự chú ý khi vận chuyển hàng hóa vào ra.

Nhưng tất cả tiền đề của điều này là cậu phải có tiền và có thời gian rảnh.

Tiền thì cậu có. Cậu bắt đầu sự nghiệp năm 18 tuổi, đến nay đã năm năm. Tuy rằng trong quá trình đó có lúc phải học hành, có lúc tài nguyên bị giảm sút, nhưng công ty Thẩm thị ký hợp đồng với cậu cũng khá có lương tâm, nên cậu vẫn kiếm được không ít tiền. Ngoài căn hộ hiện tại cậu đang ở đã được trả hết toàn bộ, cậu còn có một chiếc xe hơn năm mươi vạn tệ và khoảng hai triệu tiền tiết kiệm.

Cậu định bán căn hộ và xe đi, như vậy tiền mặt trong tay sẽ càng nhiều, chắc là sẽ đủ tiền để mua vật tư trước khi mạt thế đến.

Còn sau khi tận thế đến, nếu có cơ hội thì mua thêm, nếu không có cơ hội...

Nghĩ đến địa điểm mà cậu định tránh nạn sau tận thế. Cậu cảm thấy dù cho sau này không có cơ hội mua lương thực, dựa vào những đồ đã mua trước đó và nơi ấy có thể tự cung tự cấp, thì cũng không đến nỗi chết đói.

Còn về thời gian rảnh, công việc trong tay cậu vừa kết thúc toàn bộ mấy ngày trước, hiện tại đang trong kỳ nghỉ phép. Hơn nữa, hợp đồng năm năm cũng vừa hết hạn, cậu có thể trực tiếp kết thúc hợp đồng.

Còn nam nữ chính, trong nguyên tác thì họ mơ thấy tận thế nửa năm trước khi nó xảy ra. So với họ, cậu biết chuyện trước nửa năm. Nhưng để tránh những sự cố ngoài ý muốn, trong giai đoạn này cậu vẫn cố gắng không tiếp xúc với họ.

Suy nghĩ xong xuôi, cậu lập tức lái xe đến công ty.

Cậu hẹn gặp người đại diện Vương Duyệt, người đang chờ cậu trong văn phòng.

“Tiểu Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại muốn kết thúc hợp đồng? Chị đã nói chuyện với công ty xong rồi, hợp đồng của em sẽ được gia hạn.” Vương Duyệt đứng dậy nói, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

Nhìn người trước mặt đã đồng hành cùng mình năm năm, luôn thật lòng đối đãi với cậu. Cho dù ở kiếp trước khi cậu bị cả mạng xã hội công kích cũng không từ bỏ mình, Trình Phong trong lòng chỉ có thể âm thầm nói một tiếng xin lỗi. Cậu sẽ chọn thời điểm thích hợp để nói rõ một số chuyện với chị ấy.

"Chị Vương, chị cũng biết tình hình của em rồi đấy. Em bước chân vào giới giải trí là một điều ngoài ý muốn, được như ngày hôm nay, em đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi. Nhưng có lẽ em thật sự không hợp với giới này, cố gắng ở lại cũng không có lối đi, chỉ càng khiến chị thêm phiền lòng. Sau này em định đi đây đó một chút, suy nghĩ xem tương lai sẽ làm gì, nói chung là... sẽ không đến nỗi chết đói.”

Vương Duyệt vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Trình Phong rất nghiêm túc, chị cũng hiểu mấy năm qua cậu không dễ dàng gì. Thật ra chị rất đau lòng cho Trình Phong. Đứa trẻ này từ nhỏ đã bị bỏ rơi bên vệ đường, may mà có một ông cụ tốt bụng nhận nuôi, tận tâm dạy dỗ. Chỉ là, đứa trẻ vừa lớn lên chưa hưởng được mấy năm hạnh phúc thì ông đã qua đời.

Vị lão nhân ấy cả đời rất khổ, từ nhỏ đã theo cha mẹ đi chạy loạn, sau đó lấy vợ, sinh con nhưng đều không ai còn sống, bơ vơ lẻ loi nhiều năm. Mãi đến khi ông cụ nhặt được đứa trẻ này nuôi nấng thì cuộc đời mới có chút hy vọng.

Trình Phong rất yêu thương ông nội nuôi mình, nhưng hiện tại đúng là không còn một người thân nào. Thôi, cậu ấy muốn ra ngoài thư giãn một thời gian thì cứ đi, sau này nếu muốn tìm việc lại, chị sẽ giúp. Cùng lắm thì chị lại kéo cậu ấy vào công ty, làm người đại diện hàng đầu của Thẩm thị, đặc quyền này chị vẫn giữ được.

“Được, ra ngoài thì phải vui vẻ nhé. Mệt rồi thì quay về, bên chị lúc nào cũng có một vị trí cho em.”

Trình Phong đỏ hoe mắt, đứng dậy ôm Vương Duyệt, nghiêm túc nói: “Chị Vương, chị yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chị cũng vậy nhé.”

Việc kết thúc hợp đồng tiến hành rất thuận lợi, dù sao hợp đồng cũng đã hết hạn.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Trình Phong nhanh chóng rời khỏi công ty. Chỉ là, cậu không chú ý rằng vừa có một người đi ngang qua mình.

“Người đó là nghệ sĩ của công ty chúng ta sao?” Thẩm Mục hỏi.

Trợ lý bên cạnh lập tức trả lời: “Đúng vậy, cậu ta là nghệ sĩ dưới trướng người đại diện Vương Duyệt. Cậu ta tên là Trình Phong, đã vào công ty được năm năm.”

Trợ lý rất hiểu rõ các nghệ sĩ trong công ty.

“Trông cậu ta có vẻ tâm trạng không ổn, cậu đi hỏi Vương Duyệt xem có chuyện gì.” Khi lướt qua, anh thấy mắt thanh niên kia hơi đỏ.

Công ty của họ không phải kiểu công ty giải trí ép buộc nghệ sĩ, nếu thật sự có vấn đề, thì phải giải quyết kịp thời.

“Vâng.”

Trợ lý nhanh chóng biết được tình hình của Trình Phong từ chỗ Vương Duyệt, và báo cáo lại đầy đủ cho Thẩm Mục.

Thẩm Mục nghe xong cũng không nói gì, điều này khiến trong lòng Vương Duyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ hy vọng Trình Phong có thể xuất hiện trước mặt tổng giám đốc này để gây ấn tượng. Nhưng hiện tại thì hoàn toàn ngược lại, cô chỉ mong vị tổng giám đốc này không nhớ rõ cậu, như vậy sau này cô dẫn người trở lại cũng sẽ thuận tiện hơn. Có điều tổng giám đốc là người bận rộn, có lẽ cũng sẽ không nhớ nổi Tiểu Phong.

Sau khi rời khỏi công ty, Trình Phong liền quay về nhà ở Ma Đô, liên hệ với người môi giới để bán nhà và xe.

Tất cả đồ đạc trong nhà, cậu đều thu hết vào không gian, đưa chìa khóa cho người môi giới để tiện dẫn người đi xem nhà. Còn bản thân cậu thì lập tức lên máy bay trở về quê nhà.

Tuy rằng còn một năm nữa, nhưng để đối phó với tận thế, cậu vẫn thấy thời gian rất gấp rút. Hơn nữa do ảnh hưởng của cốt truyện, cậu không dám lãng phí chút thời gian nào.

Ông nội cậu là người trông coi núi. Trước kia cậu từng sống cùng ông trong núi lớn, nơi đó cũng chính là chỗ cậu đã chọn để vượt qua tận thế.

Sau tận thế, không chỉ con người biến dị, một số người trở thành tang thi, một số có được dị năng, mà cả động thực vật cũng sẽ biến dị.

Tuy hướng biến dị của động thực vật có nhiều dạng, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều có một mức độ công kích nhất định. Trong thời kỳ tận thế, người ta đều kiêng dè những nơi cây cối tươi tốt, vì điều đó đồng nghĩa với nguy hiểm nhiều hơn.

Nhưng Trình Phong không lo lắng. Kiếp trước, dị năng mà cậu thức tỉnh là lực tương tác, đối với các loại động thực vật biến dị, bao gồm cả tang thi, đều có hiệu quả.

Chỉ tiếc rằng ở đời trước, cậu bị cốt truyện trói buộc, đã uổng phí cả một năng lực tốt như vậy.

Nhưng kiếp này thì sẽ không như thế nữa.

Đời trước, tuy đến lúc chết cậu cũng chỉ mới đạt đến dị năng cấp hai. Nhưng trong những lúc đi ra ngoài, về cơ bản có thể khiến động thực vật biến dị và tang thi xem nhẹ sự tồn tại của cậu. Cũng vì lý do đó mà cậu luôn có thể đi theo nam nữ chính. Nếu như không phải cậu quá ngốc, chỉ cần không gặp họa do người gây ra, thì cậu vẫn có thể sống tiếp. Có điều ở kiếp trước, năng lực ấy chỉ có tác dụng với chính bản thân cậu, lại không có sức tấn công, cho nên cũng không được coi trọng. Nếu không, đã sớm bị nam nữ chính lợi dụng.

Trong tình huống như vậy, sống ở nơi núi sâu vẫn an toàn hơn nhiều so với bên ngoài. Động thực vật sẽ không làm hại cậu, mà con người bên ngoài cũng không dám vào sâu trong núi.

Quê nhà cậu là một dãy núi chứ không phải chỉ một ngọn, dưới chân núi còn có vài ngôi làng, cách xa hơn nữa cũng có thị trấn. Giao thông ở đây chỉ mới trở nên thuận tiện trong khoảng hai năm gần đây, nhưng vẫn phát triển chậm. Trong thôn gần như không còn ai ở, hầu hết đều đã chuyển ra ngoài.

Cậu đi xe máy điện một đoạn, lại đi bộ một đoạn, mất gần hai tiếng đồng hồ mới nhìn thấy căn nhà mà trước kia từng sống cùng ông nội. Nếu là trước đây thì không cần mất nhiều thời gian như vậy để leo lên núi, chỉ là đường lâu không có người đi, nên phải dọn đường tốn thêm chút thời gian.

Căn nhà này là tâm huyết cả đời của ông nội, hơn nữa vì nằm sâu trong núi, cần phòng ngừa thú hoang, nên mức độ kiên cố đương nhiên không cần nói cũng biết.

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.