0 chữ
Chương 3
Chương 3: Tích trữ hàng hoá
Đây là một ngôi nhà hai tầng. Mỗi tầng có diện tích khoảng 300 mét vuông, tầng dưới ngoài phòng khách ra còn có hai phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng chứa đồ.
Tầng trên cũng có một phòng khách nhỏ, ngoài ra còn có bốn phòng ngủ. Trong đó một phòng thông với cầu thang dẫn lên sân thượng trên mái nhà, căn phòng này cũng được dùng làm phòng chứa đồ.
Ngoài hai tầng lầu gồm các phòng chứa đồ và phòng bếp ra, còn có một tầng hầm khá rộng. Vì ở nơi núi sâu, ra ngoài mua đồ không dễ dàng, mùa đông lại càng gian nan, nên ông nội đã xây thêm tầng hầm này để trữ lương thực. Rõ ràng nơi này về sau cũng sẽ trở thành chỗ Trình Phong dùng để tích trữ đồ ăn.
Bên ngoài tòa nhà có sân được bao quanh. Phía trước nhà có diện tích khoảng một mẫu, phía sau cũng khoảng nửa mẫu. Trước đây nơi này dùng để trồng rau và nuôi gà vịt.
Trình Phong cầm gậy mở đường đi lên núi, khi nhìn thấy ngôi nhà sừng sững giữa rừng núi ấy, không kìm được sống mũi cay xè, nhớ đến ông nội thật lòng yêu thương mình. Từ khi ông ra đi, cậu chưa từng quay lại nơi này.
Tuy chỉ ba năm, nhưng đối với cậu lại như đã trải qua mấy kiếp.
Không phải là đã cách cả một kiếp người sao? Cậu cũng đã chết một lần!
Lớp sơn đỏ son trên cửa lớn đã bong tróc rất nhiều, dưới nền cỏ dại càng làm hiện lên vẻ hoang vắng lạ thường.
Trình Phong lấy chìa khóa mở ổ khóa đã hơi gỉ sét, bước vào sân. Đúng như cậu đoán, trong sân cỏ dại mọc um tùm. Cậu vừa đi vừa dùng gậy gỗ gõ xung quanh, sợ có rắn rết ẩn trong bụi cỏ. Cuối cùng cũng yên ổn đến được trước cửa chính ngôi nhà, mở cửa ra, lập tức một luồng bụi mù ập tới.
May mà Trình Phong đã chuẩn bị sẵn, đeo khẩu trang nên không bị sặc.
Vừa bước vào, cậu liền thấy ảnh thờ của ông bà nội, bèn bước tới quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói: “Ông bà ơi, con xin lỗi, bây giờ mới về thăm hai người.”
Giọng cậu đã lạc đi vì xúc động. Suốt ba năm qua, cậu chỉ có thể đốt vàng mã cho họ ở ven đường trong những ngày đặc biệt, chưa từng quay lại. Như thể chỉ cần không quay về nhìn thấy di ảnh, không đến viếng mộ họ, thì có thể tự lừa mình rằng ông nội vẫn đang chờ anh ở nhà, như trước đây.
Nhưng hiện tại khi cậu đã gặp khó khăn, cậu vẫn quay về nơi duy nhất sẽ vô điều kiện cưu mang mình này.
"Chờ con sắp xếp ổn thỏa nơi này, sẽ đến thăm hai người.”
Trình Phong lau nước mắt, đứng dậy đi kiểm tra căn nhà. Dù cậu có một năm chuẩn bị, nhưng thời gian vẫn rất gấp gáp.
Ngôi nhà này khi xây dựng, ông nội đã dùng toàn vật liệu tốt, nhưng dù sao cũng đã có tuổi, hơn nữa để đối phó tận thế, nhiều chỗ vẫn cần được gia cố lại.
Việc đầu tiên là phải thay toàn bộ cửa sổ bằng loại chắc chắn nhất. Tiếp theo là tường rào, phải nâng cao thêm. Hiện tại tường cao hai mét, nhưng Trình Phong quyết định nâng lên ba mét, phía sau sẽ lắp thêm hàng rào điện, coi như là thêm một lớp phòng hộ.
Sân thượng trước đây ông dùng để phơi ngũ cốc, Trình Phong quyết định lắp toàn bộ tấm pin năng lượng mặt trời để tích trữ điện.
Dù nhà họ ở vùng núi sâu, nhưng cũng nguồn điện từ nhà máy thủy điện. Tuy điện nối từ trạm phát điện gần, nhưng lúc trước cũng đã phải bỏ ra khoản tiền lớn để lắp đặt.
Dự định của cậu là trước tiên mời người lên gia cố lại toàn bộ căn nhà. Cửa sổ sẽ được thay trước, còn cậu thì tranh thủ thời gian này ra ngoài tích trữ vật tư.
Căn nhà cũng cần được quy hoạch lại. Không gian của cậu diện tích có hạn, cậu dự định chỉ trữ các loại đồ ăn dễ hư bên trong. Còn các vật tư khác vẫn phải để bên ngoài, nên tầng hầm và các phòng đều sẽ được tận dụng.
Sau khi thương lượng với một cửa hàng trang trí ở trấn gần đó để sửa lại nhà, Trình Phong đặt cọc xong thì quay lại Thượng Hải.
Người môi giới nói đã có người mua cả nhà và xe, bảo cậu đến ký hợp đồng.
Cộng cả tiền bán nhà và xe, cậu có khoảng sáu triệu tệ trong tay. Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng thực ra cũng chẳng dư dả bao nhiêu, vì thứ cậu phải đối mặt là tận thế.
Cậu cũng không tính chỉ chuẩn bị tích trữ toàn bộ vật tư trong nước. Một là bởi vì trong nước quản lý tương đối nghiêm ngặt, hai là vì cậu dù sao cũng là người của công chúng, ở trong nước rất dễ gây chú ý.
Cho nên những thứ có thể mua sắm qua mạng, cậu liền đặt mua trong nước, thuê một kho hàng để cất giữ, đến lúc đó sẽ dùng không gian để chuyển lên núi.
Còn những vật tư số lượng lớn như gạo, bột, thực phẩm... thì cậu dự định phần lớn sẽ mua ở nước ngoài.
Cậu tính toán một chút, với nguồn tài chính hiện tại trong tay, cậu chỉ có thể tích trữ được lượng vật tư đủ dùng trong 20 năm. Hơn nữa theo nội dung nguyên tác, đến năm thứ mười của tận thế, thuốc chế ngự tang thi đã được nghiên cứu và phát minh, đến lúc đó mọi hoạt động sản xuất sẽ trở lại quỹ đạo. Tuy rằng sau tận thế, việc tái sản xuất cần thời gian để hồi phục, nhưng chuẩn bị vật tư cho mười năm đầu hẳn là đã đủ. Hơn nữa, cậu trong mười năm này cũng không hoàn toàn là chỉ tiêu xài, mà vẫn sẽ nghĩ cách để kiếm thêm vật tư.
Vì vậy, cậu cứ như vậy mà liên tục vận chuyển vật tư từ nước ngoài và trong nước lên núi thông qua không gian.
Cậu đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị, xem không ít tài liệu tận thế và tiểu thuyết tận thế, những thứ gì bản thân có thể nghĩ đến, có thể mua được thì đều mua hết.
Các loại nhu yếu phẩm cơ bản như ăn mặc, ở, đi lại, thuốc men, vũ khí, năng lượng, các loại hạt giống... đều chuẩn bị cả. Cậu thậm chí còn tích trữ một ít vật liệu xây dựng, để phòng trường hợp khẩn cấp.
Trong số đó, vũ khí và dược phẩm chiếm tỷ lệ lớn nhất, chủ yếu đều mua từ nước ngoài. Nhưng Trình Phong cảm thấy rất đáng giá, hơn nữa nhờ có không gian nên mới có thể mang những thứ này về được.
Chỉ là trong lúc tích trữ, người đại diện Vương Duyệt đột nhiên gọi điện cho cậu. Lý do cô gọi vì biết việc Trình Phong bán nhà và xe, nên vô cùng lo lắng.
Trình Phong đương nhiên đã sớm chuẩn bị một cái cớ để qua loa đối phó, nhưng không ngờ sau khi cúp máy chưa bao lâu, lại nhận được hai khoản tiền chuyển vào tài khoản.
Một khoản là năm vạn do Vương Duyệt chuyển, nói là cho cậu mượn dùng gấp. Còn một khoản là hai mươi vạn từ một tài khoản lạ.
Vương Duyệt nói đó là do tổng giám đốc công ty nghe nói về những đóng góp của cậu cho công ty trong mấy năm qua, nên đã tự bỏ tiền túi giúp đỡ cậu.
Tổng giám đốc công ty?
Trình Phong đương nhiên biết là ai, nhưng điều cậu nghĩ đến nhiều hơn lại là nội dung trong nguyên tác.
Tập đoàn Thẩm thị là một tập đoàn lớn, công ty giải trí nơi cậu làm việc chỉ là một công ty con trong đó. Hiện tại người phụ trách là người thừa kế của tập đoàn, Thẩm Mục.
Mà Thẩm Mục chính là nam phụ trong nguyên tác, là đối thủ sống còn của nam chính.
Nam chính là con riêng của người đương nhiệm đứng đầu Thẩm thị, mẹ nam chính là bạch nguyệt uang của ông ta. Đến đây thì mọi chuyện rối tung lên rồi!
Thẩm Mục và nam chính đối đầu từ trước tận thế đến sau tận thế, thậm chí anh còn bị dán nhãn phản diện, cuối cùng trở thành bệ đỡ trên con đường thăng hoa của nam nữ chính.
Nói thẳng ra thì giống như cậu, sự tồn tại của họ chính là để phục vụ cho cốt truyện.
Trong ấn tượng của cậu, Thẩm Mục là một ông chủ tốt, là một dòng nước trong hiếm hoi trong giới giải trí.
Là nghệ sĩ trực thuộc công ty, cậu không cần phải uống rượu xã giao để đổi lấy tài nguyên, công ty cũng không bóc lột điên cuồng, các chế độ phúc lợi đãi ngộ cũng rất ổn. Dù tài nguyên của cậu bị giáng cấp, thu nhập vẫn khá. Hiện tại lại còn trực tiếp cho cậu mượn hai mươi vạn để ứng phó gấp.
Trong lòng Trình Phong từng có một khoảnh khắc rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn buông bỏ suy nghĩ đó.
Thẩm Mục không giống cậu. Cậu là người biết rõ cốt truyện, hơn nữa còn là người trọng sinh, nhưng Thẩm Mục thì không biết gì cả. Nếu cậu đi nhắc nhở Thẩm Mục, thì phải nhắc những gì đây?
Nói nhiều, liệu có mang họa vào thân không?
Cuối cùng, cậu quyết định dùng vật tư để báo đáp lại.
Cách thời điểm nam nữ chính bắt đầu mơ thấy tận thế còn mười ngày, Trình Phong cũng hoàn thành chuyến xuất ngoại cuối cùng.
Tầng trên cũng có một phòng khách nhỏ, ngoài ra còn có bốn phòng ngủ. Trong đó một phòng thông với cầu thang dẫn lên sân thượng trên mái nhà, căn phòng này cũng được dùng làm phòng chứa đồ.
Ngoài hai tầng lầu gồm các phòng chứa đồ và phòng bếp ra, còn có một tầng hầm khá rộng. Vì ở nơi núi sâu, ra ngoài mua đồ không dễ dàng, mùa đông lại càng gian nan, nên ông nội đã xây thêm tầng hầm này để trữ lương thực. Rõ ràng nơi này về sau cũng sẽ trở thành chỗ Trình Phong dùng để tích trữ đồ ăn.
Bên ngoài tòa nhà có sân được bao quanh. Phía trước nhà có diện tích khoảng một mẫu, phía sau cũng khoảng nửa mẫu. Trước đây nơi này dùng để trồng rau và nuôi gà vịt.
Tuy chỉ ba năm, nhưng đối với cậu lại như đã trải qua mấy kiếp.
Không phải là đã cách cả một kiếp người sao? Cậu cũng đã chết một lần!
Lớp sơn đỏ son trên cửa lớn đã bong tróc rất nhiều, dưới nền cỏ dại càng làm hiện lên vẻ hoang vắng lạ thường.
Trình Phong lấy chìa khóa mở ổ khóa đã hơi gỉ sét, bước vào sân. Đúng như cậu đoán, trong sân cỏ dại mọc um tùm. Cậu vừa đi vừa dùng gậy gỗ gõ xung quanh, sợ có rắn rết ẩn trong bụi cỏ. Cuối cùng cũng yên ổn đến được trước cửa chính ngôi nhà, mở cửa ra, lập tức một luồng bụi mù ập tới.
Vừa bước vào, cậu liền thấy ảnh thờ của ông bà nội, bèn bước tới quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói: “Ông bà ơi, con xin lỗi, bây giờ mới về thăm hai người.”
Giọng cậu đã lạc đi vì xúc động. Suốt ba năm qua, cậu chỉ có thể đốt vàng mã cho họ ở ven đường trong những ngày đặc biệt, chưa từng quay lại. Như thể chỉ cần không quay về nhìn thấy di ảnh, không đến viếng mộ họ, thì có thể tự lừa mình rằng ông nội vẫn đang chờ anh ở nhà, như trước đây.
Nhưng hiện tại khi cậu đã gặp khó khăn, cậu vẫn quay về nơi duy nhất sẽ vô điều kiện cưu mang mình này.
"Chờ con sắp xếp ổn thỏa nơi này, sẽ đến thăm hai người.”
Trình Phong lau nước mắt, đứng dậy đi kiểm tra căn nhà. Dù cậu có một năm chuẩn bị, nhưng thời gian vẫn rất gấp gáp.
Việc đầu tiên là phải thay toàn bộ cửa sổ bằng loại chắc chắn nhất. Tiếp theo là tường rào, phải nâng cao thêm. Hiện tại tường cao hai mét, nhưng Trình Phong quyết định nâng lên ba mét, phía sau sẽ lắp thêm hàng rào điện, coi như là thêm một lớp phòng hộ.
Sân thượng trước đây ông dùng để phơi ngũ cốc, Trình Phong quyết định lắp toàn bộ tấm pin năng lượng mặt trời để tích trữ điện.
Dù nhà họ ở vùng núi sâu, nhưng cũng nguồn điện từ nhà máy thủy điện. Tuy điện nối từ trạm phát điện gần, nhưng lúc trước cũng đã phải bỏ ra khoản tiền lớn để lắp đặt.
Dự định của cậu là trước tiên mời người lên gia cố lại toàn bộ căn nhà. Cửa sổ sẽ được thay trước, còn cậu thì tranh thủ thời gian này ra ngoài tích trữ vật tư.
Căn nhà cũng cần được quy hoạch lại. Không gian của cậu diện tích có hạn, cậu dự định chỉ trữ các loại đồ ăn dễ hư bên trong. Còn các vật tư khác vẫn phải để bên ngoài, nên tầng hầm và các phòng đều sẽ được tận dụng.
Sau khi thương lượng với một cửa hàng trang trí ở trấn gần đó để sửa lại nhà, Trình Phong đặt cọc xong thì quay lại Thượng Hải.
Người môi giới nói đã có người mua cả nhà và xe, bảo cậu đến ký hợp đồng.
Cộng cả tiền bán nhà và xe, cậu có khoảng sáu triệu tệ trong tay. Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng thực ra cũng chẳng dư dả bao nhiêu, vì thứ cậu phải đối mặt là tận thế.
Cậu cũng không tính chỉ chuẩn bị tích trữ toàn bộ vật tư trong nước. Một là bởi vì trong nước quản lý tương đối nghiêm ngặt, hai là vì cậu dù sao cũng là người của công chúng, ở trong nước rất dễ gây chú ý.
Cho nên những thứ có thể mua sắm qua mạng, cậu liền đặt mua trong nước, thuê một kho hàng để cất giữ, đến lúc đó sẽ dùng không gian để chuyển lên núi.
Còn những vật tư số lượng lớn như gạo, bột, thực phẩm... thì cậu dự định phần lớn sẽ mua ở nước ngoài.
Cậu tính toán một chút, với nguồn tài chính hiện tại trong tay, cậu chỉ có thể tích trữ được lượng vật tư đủ dùng trong 20 năm. Hơn nữa theo nội dung nguyên tác, đến năm thứ mười của tận thế, thuốc chế ngự tang thi đã được nghiên cứu và phát minh, đến lúc đó mọi hoạt động sản xuất sẽ trở lại quỹ đạo. Tuy rằng sau tận thế, việc tái sản xuất cần thời gian để hồi phục, nhưng chuẩn bị vật tư cho mười năm đầu hẳn là đã đủ. Hơn nữa, cậu trong mười năm này cũng không hoàn toàn là chỉ tiêu xài, mà vẫn sẽ nghĩ cách để kiếm thêm vật tư.
Vì vậy, cậu cứ như vậy mà liên tục vận chuyển vật tư từ nước ngoài và trong nước lên núi thông qua không gian.
Cậu đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị, xem không ít tài liệu tận thế và tiểu thuyết tận thế, những thứ gì bản thân có thể nghĩ đến, có thể mua được thì đều mua hết.
Các loại nhu yếu phẩm cơ bản như ăn mặc, ở, đi lại, thuốc men, vũ khí, năng lượng, các loại hạt giống... đều chuẩn bị cả. Cậu thậm chí còn tích trữ một ít vật liệu xây dựng, để phòng trường hợp khẩn cấp.
Trong số đó, vũ khí và dược phẩm chiếm tỷ lệ lớn nhất, chủ yếu đều mua từ nước ngoài. Nhưng Trình Phong cảm thấy rất đáng giá, hơn nữa nhờ có không gian nên mới có thể mang những thứ này về được.
Chỉ là trong lúc tích trữ, người đại diện Vương Duyệt đột nhiên gọi điện cho cậu. Lý do cô gọi vì biết việc Trình Phong bán nhà và xe, nên vô cùng lo lắng.
Trình Phong đương nhiên đã sớm chuẩn bị một cái cớ để qua loa đối phó, nhưng không ngờ sau khi cúp máy chưa bao lâu, lại nhận được hai khoản tiền chuyển vào tài khoản.
Một khoản là năm vạn do Vương Duyệt chuyển, nói là cho cậu mượn dùng gấp. Còn một khoản là hai mươi vạn từ một tài khoản lạ.
Vương Duyệt nói đó là do tổng giám đốc công ty nghe nói về những đóng góp của cậu cho công ty trong mấy năm qua, nên đã tự bỏ tiền túi giúp đỡ cậu.
Tổng giám đốc công ty?
Trình Phong đương nhiên biết là ai, nhưng điều cậu nghĩ đến nhiều hơn lại là nội dung trong nguyên tác.
Tập đoàn Thẩm thị là một tập đoàn lớn, công ty giải trí nơi cậu làm việc chỉ là một công ty con trong đó. Hiện tại người phụ trách là người thừa kế của tập đoàn, Thẩm Mục.
Mà Thẩm Mục chính là nam phụ trong nguyên tác, là đối thủ sống còn của nam chính.
Nam chính là con riêng của người đương nhiệm đứng đầu Thẩm thị, mẹ nam chính là bạch nguyệt uang của ông ta. Đến đây thì mọi chuyện rối tung lên rồi!
Thẩm Mục và nam chính đối đầu từ trước tận thế đến sau tận thế, thậm chí anh còn bị dán nhãn phản diện, cuối cùng trở thành bệ đỡ trên con đường thăng hoa của nam nữ chính.
Nói thẳng ra thì giống như cậu, sự tồn tại của họ chính là để phục vụ cho cốt truyện.
Trong ấn tượng của cậu, Thẩm Mục là một ông chủ tốt, là một dòng nước trong hiếm hoi trong giới giải trí.
Là nghệ sĩ trực thuộc công ty, cậu không cần phải uống rượu xã giao để đổi lấy tài nguyên, công ty cũng không bóc lột điên cuồng, các chế độ phúc lợi đãi ngộ cũng rất ổn. Dù tài nguyên của cậu bị giáng cấp, thu nhập vẫn khá. Hiện tại lại còn trực tiếp cho cậu mượn hai mươi vạn để ứng phó gấp.
Trong lòng Trình Phong từng có một khoảnh khắc rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn buông bỏ suy nghĩ đó.
Thẩm Mục không giống cậu. Cậu là người biết rõ cốt truyện, hơn nữa còn là người trọng sinh, nhưng Thẩm Mục thì không biết gì cả. Nếu cậu đi nhắc nhở Thẩm Mục, thì phải nhắc những gì đây?
Nói nhiều, liệu có mang họa vào thân không?
Cuối cùng, cậu quyết định dùng vật tư để báo đáp lại.
Cách thời điểm nam nữ chính bắt đầu mơ thấy tận thế còn mười ngày, Trình Phong cũng hoàn thành chuyến xuất ngoại cuối cùng.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
