0 chữ
Chương 1
Chương 1: Thì ra là một quyển ngôn tình tận thế
“Khương Vận, Thẩm Khác! Các ngươi không thể như vậy, cứu ta với, cứu ta với!” Trình Phong hướng về phía một đôi nam nữ có dung mạo xuất sắc đang đứng giữa đám đông mà kêu lớn.
Nhưng tiếng kêu của cậu, ngoài việc khiến đối phương không kiên nhẫn mà nhíu mày, thì chỉ đổi lại những tiếng cười nhạo của người khác.
Đây là năm thứ ba kể từ khi tận thế bùng nổ. Cậu lê lết sống sót đến bây giờ, không chết trong tay tang thi nhưng giờ lại sắp chết trong tay đồng loại.
Phía sau là một hố tang thi sâu không thấy đáy, trước mặt là một tên đàn ông đáng khinh đang nhe răng cười nham hiểm mà tiến lại gần cậu.
“Trình Phong, từng bạn bè một thời, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn theo anh Triệu đi. Ngươi vừa không có dị năng gì, thân thể lại yếu ớt. Anh Triệu là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, đi theo anh ấy chẳng phải là ngày lành sẽ tới sao?”
Khương Vận tỏ ra hiền lành khuyên nhủ, nhưng trong lời nói lời ra ý Trình Phong chỉ là một kẻ yếu đuối hay làm ra vẻ.
“A Vận nói không sai, huống chi Trình Phong ngươi chẳng phải còn cũng thích đàn ông sao?” Thẩm Khác cười mỉa, trong mắt đầy chán ghét.
Nghe thấy những lời nói chói tai bên tai, nhìn thấy những người chỉ khoanh tay đứng nhìn trò vui, đầu óc Trình Phong vốn mơ hồ đột nhiên trong một khoảnh khắc trở nên tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo ấy, cậu chỉ có một suy nghĩ, cậu đã để mặc cho bọn họ sắp đặt quá lâu rồi, không thể tiếp tục sống dưới sự khống chế của họ nữa!
Cậu ngửa người ra sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, dứt khoát và kiên quyết nhảy xuống hố tang thi.
Trời xám xịt, trong mắt Trình Phong là hình ảnh cuối cùng dừng lại, bên tai vang lên tiếng rốp rốp phát ra khi tang thi cắn nuốt máu thịt cậu. Cậu đã đau đến chết lặng. Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, từng cảnh tượng trong quá khứ như đèn kéo quân lần lượt lướt qua trong đầu hắn.
Khi cậu mươi tám tuổi bước chân vào giới giải trí, nhờ có ngoại hình đẹp nên ban đầu cũng nhận được không ít tài nguyên. Nhưng con người cậu hơi ngốc, không biết lấy lòng cấp trên, lại không chịu hạ mình luồn cúi, theo thời gian, tài nguyên dần tụt dốc. Ngoại trừ người đại diện Vương Duyệt còn chưa từ bỏ hắn, Trình Phong gần như trở thành người vô hình trong giới.
Thế nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn lăn lộn trong giới giải trí suốt 5 năm, tích góp được ít tiền tiết kiệm. Đúng lúc ấy, cậu quen biết Khương Vận và Thẩm Khác.
Bọn họ vừa gia nhập tập đoàn nghệ sĩ Thẩm thị. Dù tuổi lớn hơn cậu, nhưng tính ra vẫn là hậu bối. Có điều cả hai đều là những tân binh được công ty nâng đỡ mạnh, loại tiền bối không có địa vị như cậu, ngày thường cũng chẳng có cơ hội bắt chuyện với họ.
Vậy mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Đại khái là vài tháng trước tận thế, trong một buổi tiệc rượu, Khương Vận thấy sợi dây chuyền có mặt ngọc trên cổ cậu, từ đó thái độ mới bắt đầu khác.
Thời gian đó, Khương Vận và Thẩm Khác thường xuyên tiếp cận cậu, thái độ thân thiện đến mức khiến cậu từng nghĩ mình có thêm hai người bạn mới.
Nhưng sau đó, hàng loạt tài khoản marketing tung ra vô số bài viết bôi nhọ cậu tràn ngập khắp nơi. Nói cậu xấu xí, đối xử tệ với tân binh, và cả việc cậu thích đàn ông cũng bị khui ra.
Trình Phong chỉ thấy vô lý. Cậu là một nghệ sĩ chuyên nghiệp, yêu nghề, thế nào lại bị nói thành người xấu? Cậu luôn giữ khoảng cách với từng bạn diễn, cớ sao lại bị nói là có ý đồ mờ ám?
Lúc đó, Thẩm Khác và Khương Vận ở bên cạnh cậu, khuyên nhủ, bày mưu tính kế, dạy cậu cách vãn hồi hình tượng.
Mà cậu như mất hồn, mặc cho họ dắt mũi, thật sự làm ra những việc ngu xuẩn điên rồ bao gồm cả việc giả vờ tự sát để uy hϊếp anti-fan, thử giả gái để thu hút sự chú ý, xây dựng hình tượng điên cuồng lập dị.
Cuối cùng, khi đã rơi vào tuyệt cảnh, cậu còn đưa sợi dây chuyền ngọc đeo từ nhỏ cho Thẩm Khác và Khương Vận. Mà từ lúc cậu bị bôi nhọ đến nay, chưa đến một tháng, vậy mà họ đã ra tay quá nhanh, quá tàn nhẫn.
Sau đó, họ cắt đứt hoàn toàn với hắn, rút khỏi cuộc sống của cậu như chưa từng xuất hiện. Còn cậu thì rơi vào trạng thái phản ứng tâm lý nặng nề, tự trách, tự làm khổ bản thân. Sau khi tận thế bùng phát, cậu vẫn không thể ngừng dựa dẫm vào cặp nam nữ đó, tìm đến họ, nhưng lại bị họ chặn ngoài cửa.
Cứ như vậy, cậu luôn đuổi theo bước chân của họ, cho dù hết lần này đến lần khác bị phớt lờ. Cậu chờ mong họ sẽ lại đối xử với cậu như khoảng thời gian đó, cả người như không còn là chính bản thân mình, như thể đã mất đi trí tuệ.
Rốt cuộc, vào năm thứ ba của tận thế, bọn họ muốn lôi kéo Triệu Lâm gia nhập đội ngũ, mà điều kiện để Triệu Lâm vào đội chính là cậu phải đi theo hắn.
Lần đầu tiên cậu phản kháng, cái giá phải trả là cả mạng sống.
Trình Phong không hiểu, những chuyện điên cuồng ngu xuẩn đó thật sự là do cậu làm sao?
Không phải! Dĩ nhiên là không phải!
Trùng sinh trở về một năm trước tận thế, Trình Phong kiên định nói với chính mình trong lòng.
Sau khi trùng sinh, cậu một lần nữa lấy lại được ký ức ban đầu của mình.
Cậu vốn chỉ là một công nhân làm ở xí nghiệp nhà nước. Cậu vừa có việc làm, có tiền lương, có ngoại hình, chỉ là không có chí lớn.
Thường ngày cậu thích đọc tiểu thuyết, xem chương trình giải trí, hoặc nghiên cứu nấu ăn, ra ngoài du lịch. Là một người có phần hướng nội trong mắt người khác, nhưng bản thân cậu lại rất hài lòng. Thế giới bên ngoài ồn ào hỗn loạn, còn cậu lại thích sống trong thế giới nhỏ của riêng mình.
Không ngờ rằng một ngày kia lại xuyên vào quyển tiểu thuyết tận thế ngôn tình từng đọc, cậu trở thành một pháo hôi nam phụ trong truyện, còn mất luôn ký ức ban đầu. Mãi đến lúc cậu chết ở kiếp trước mới chợt tỉnh ngộ.
Có lẽ ông trời thấy cậu quá đáng thương, nên để cậu sống lại, quay về một năm trước khi tận thế xảy ra!
Ánh mắt Trình Phong dừng lại trên thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, suy nghĩ trong lòng bay xa.
Sự đau đớn bị tang thi cắn xé vẫn còn như mới trước mắt. Nhưng lần này cậu đã có cơ hội sống lại, nhất định không thể bước lại vào vết xe đổ kiếp trước.
Cậu có rất nhiều việc cần làm, nhưng việc đầu tiên chính là tránh khỏi kiếp nạn tử vong của bản thân.
Khương Vận và Thẩm Khác không nghi ngờ gì chính là nam nữ chính của nguyên tác. Một mặt hãm hại cậu, một mặt lại lấy hình tượng cứu thế để xuất hiện, sau khi đạt được điều mình muốn thì lập không chút lưu tình vứt bỏ cậu. Những người như vậy mà cũng có thể là nam nữ chính sao?
Chỉ là, bọn họ dù sao cũng có vận khí của nhân vật chính trong truyện, điều cậu cần làm bây giờ là tránh xa bọn họ. Trước hết cậu phải sống sót, không thể đối đầu trực diện với họ được.
Cậu lấy ra sợi dây chuyền ngọc đeo ở cổ. Ban đầu nam nữ chính tiếp cận cậu chính là vì mặt dây chuyền này, thậm chí còn tốn công tốn sức đóng kịch một thời gian dài. Sau đó nữ chính lại vì thế mà thức tỉnh được dị năng không gian trước khi tận thế xảy ra.
Trong nguyên tác chưa từng nói dị năng không gian đó đến từ đâu, nhưng Trình Phong lại có suy đoán của riêng mình.
Cậu xoay người bước vào bếp, cầm lấy con dao rồi cứa nhẹ vào ngón tay mình, sau đó nhỏ máu lên mặt dây chuyền ngọc.
Dù đã đoán trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy máu bị dây chuyền ngọc hút vào, Trình Phong vẫn không khỏi kinh ngạc, mắt mở to.
Không ngờ đây thật sự là một không gian!
Sau khi hút máu xong, mặt dây chuyền ngọc lóe lên một luồng ánh sáng rồi biến mất, thay vào đó, ở vị trí trái tim của cậu xuất hiện một ấn ký hình chiếc lá.
Ý thức của cậu trở nên mơ hồ, trước mắt liền hiện ra một nơi xa lạ.
Đây là một nơi giống như nhà kho. Trình Phong ước lượng diện tích khoảng 300 mét vuông, cao chừng tám mét.
Không ngờ lại không phải là không gian của nữ chính?
Trong nguyên tác, không gian của nữ chính là vô biên vô hạn, giai đoạn đầu dùng vàng bạc châu báu để thăng cấp, về sau dùng tinh hạch. Bên trong không chỉ có khu vực thời gian ngừng chảy, mà còn có khu trồng trọt với tốc độ dòng chảy thời gian có thể điều chỉnh, khu nuôi giữ vật sống, thậm chí còn có một hồ linh tuyền trong không gian công năng cực kỳ mạnh mẽ.
Mà không gian cậu kích hoạt được thì lại khác biệt hoàn toàn.
Chẳng lẽ là vì cậu không phải con cưng của thiên đạo?
Trình Phong thở dài một hơi, tự an ủi bản thân. Thế này đã là rất tốt rồi, ít nhất có thể chứa đồ, lại không bị nam nữ chính cướp mất.
Cùng lúc đó, ở phim trường cách xa nơi đó, nam nữ chính bỗng cảm thấy tim nhói đau, một nỗi lo lắng to lớn ập đến như sóng dữ. Cả hai cảm giác như mình vừa đánh mất một thứ vô cùng quan trọng.
Nhưng tiếng kêu của cậu, ngoài việc khiến đối phương không kiên nhẫn mà nhíu mày, thì chỉ đổi lại những tiếng cười nhạo của người khác.
Đây là năm thứ ba kể từ khi tận thế bùng nổ. Cậu lê lết sống sót đến bây giờ, không chết trong tay tang thi nhưng giờ lại sắp chết trong tay đồng loại.
Phía sau là một hố tang thi sâu không thấy đáy, trước mặt là một tên đàn ông đáng khinh đang nhe răng cười nham hiểm mà tiến lại gần cậu.
“Trình Phong, từng bạn bè một thời, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn theo anh Triệu đi. Ngươi vừa không có dị năng gì, thân thể lại yếu ớt. Anh Triệu là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, đi theo anh ấy chẳng phải là ngày lành sẽ tới sao?”
“A Vận nói không sai, huống chi Trình Phong ngươi chẳng phải còn cũng thích đàn ông sao?” Thẩm Khác cười mỉa, trong mắt đầy chán ghét.
Nghe thấy những lời nói chói tai bên tai, nhìn thấy những người chỉ khoanh tay đứng nhìn trò vui, đầu óc Trình Phong vốn mơ hồ đột nhiên trong một khoảnh khắc trở nên tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo ấy, cậu chỉ có một suy nghĩ, cậu đã để mặc cho bọn họ sắp đặt quá lâu rồi, không thể tiếp tục sống dưới sự khống chế của họ nữa!
Cậu ngửa người ra sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, dứt khoát và kiên quyết nhảy xuống hố tang thi.
Trời xám xịt, trong mắt Trình Phong là hình ảnh cuối cùng dừng lại, bên tai vang lên tiếng rốp rốp phát ra khi tang thi cắn nuốt máu thịt cậu. Cậu đã đau đến chết lặng. Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, từng cảnh tượng trong quá khứ như đèn kéo quân lần lượt lướt qua trong đầu hắn.
Thế nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn lăn lộn trong giới giải trí suốt 5 năm, tích góp được ít tiền tiết kiệm. Đúng lúc ấy, cậu quen biết Khương Vận và Thẩm Khác.
Bọn họ vừa gia nhập tập đoàn nghệ sĩ Thẩm thị. Dù tuổi lớn hơn cậu, nhưng tính ra vẫn là hậu bối. Có điều cả hai đều là những tân binh được công ty nâng đỡ mạnh, loại tiền bối không có địa vị như cậu, ngày thường cũng chẳng có cơ hội bắt chuyện với họ.
Đại khái là vài tháng trước tận thế, trong một buổi tiệc rượu, Khương Vận thấy sợi dây chuyền có mặt ngọc trên cổ cậu, từ đó thái độ mới bắt đầu khác.
Thời gian đó, Khương Vận và Thẩm Khác thường xuyên tiếp cận cậu, thái độ thân thiện đến mức khiến cậu từng nghĩ mình có thêm hai người bạn mới.
Nhưng sau đó, hàng loạt tài khoản marketing tung ra vô số bài viết bôi nhọ cậu tràn ngập khắp nơi. Nói cậu xấu xí, đối xử tệ với tân binh, và cả việc cậu thích đàn ông cũng bị khui ra.
Trình Phong chỉ thấy vô lý. Cậu là một nghệ sĩ chuyên nghiệp, yêu nghề, thế nào lại bị nói thành người xấu? Cậu luôn giữ khoảng cách với từng bạn diễn, cớ sao lại bị nói là có ý đồ mờ ám?
Lúc đó, Thẩm Khác và Khương Vận ở bên cạnh cậu, khuyên nhủ, bày mưu tính kế, dạy cậu cách vãn hồi hình tượng.
Mà cậu như mất hồn, mặc cho họ dắt mũi, thật sự làm ra những việc ngu xuẩn điên rồ bao gồm cả việc giả vờ tự sát để uy hϊếp anti-fan, thử giả gái để thu hút sự chú ý, xây dựng hình tượng điên cuồng lập dị.
Cuối cùng, khi đã rơi vào tuyệt cảnh, cậu còn đưa sợi dây chuyền ngọc đeo từ nhỏ cho Thẩm Khác và Khương Vận. Mà từ lúc cậu bị bôi nhọ đến nay, chưa đến một tháng, vậy mà họ đã ra tay quá nhanh, quá tàn nhẫn.
Sau đó, họ cắt đứt hoàn toàn với hắn, rút khỏi cuộc sống của cậu như chưa từng xuất hiện. Còn cậu thì rơi vào trạng thái phản ứng tâm lý nặng nề, tự trách, tự làm khổ bản thân. Sau khi tận thế bùng phát, cậu vẫn không thể ngừng dựa dẫm vào cặp nam nữ đó, tìm đến họ, nhưng lại bị họ chặn ngoài cửa.
Cứ như vậy, cậu luôn đuổi theo bước chân của họ, cho dù hết lần này đến lần khác bị phớt lờ. Cậu chờ mong họ sẽ lại đối xử với cậu như khoảng thời gian đó, cả người như không còn là chính bản thân mình, như thể đã mất đi trí tuệ.
Rốt cuộc, vào năm thứ ba của tận thế, bọn họ muốn lôi kéo Triệu Lâm gia nhập đội ngũ, mà điều kiện để Triệu Lâm vào đội chính là cậu phải đi theo hắn.
Lần đầu tiên cậu phản kháng, cái giá phải trả là cả mạng sống.
Trình Phong không hiểu, những chuyện điên cuồng ngu xuẩn đó thật sự là do cậu làm sao?
Không phải! Dĩ nhiên là không phải!
Trùng sinh trở về một năm trước tận thế, Trình Phong kiên định nói với chính mình trong lòng.
Sau khi trùng sinh, cậu một lần nữa lấy lại được ký ức ban đầu của mình.
Cậu vốn chỉ là một công nhân làm ở xí nghiệp nhà nước. Cậu vừa có việc làm, có tiền lương, có ngoại hình, chỉ là không có chí lớn.
Thường ngày cậu thích đọc tiểu thuyết, xem chương trình giải trí, hoặc nghiên cứu nấu ăn, ra ngoài du lịch. Là một người có phần hướng nội trong mắt người khác, nhưng bản thân cậu lại rất hài lòng. Thế giới bên ngoài ồn ào hỗn loạn, còn cậu lại thích sống trong thế giới nhỏ của riêng mình.
Không ngờ rằng một ngày kia lại xuyên vào quyển tiểu thuyết tận thế ngôn tình từng đọc, cậu trở thành một pháo hôi nam phụ trong truyện, còn mất luôn ký ức ban đầu. Mãi đến lúc cậu chết ở kiếp trước mới chợt tỉnh ngộ.
Có lẽ ông trời thấy cậu quá đáng thương, nên để cậu sống lại, quay về một năm trước khi tận thế xảy ra!
Ánh mắt Trình Phong dừng lại trên thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, suy nghĩ trong lòng bay xa.
Sự đau đớn bị tang thi cắn xé vẫn còn như mới trước mắt. Nhưng lần này cậu đã có cơ hội sống lại, nhất định không thể bước lại vào vết xe đổ kiếp trước.
Cậu có rất nhiều việc cần làm, nhưng việc đầu tiên chính là tránh khỏi kiếp nạn tử vong của bản thân.
Khương Vận và Thẩm Khác không nghi ngờ gì chính là nam nữ chính của nguyên tác. Một mặt hãm hại cậu, một mặt lại lấy hình tượng cứu thế để xuất hiện, sau khi đạt được điều mình muốn thì lập không chút lưu tình vứt bỏ cậu. Những người như vậy mà cũng có thể là nam nữ chính sao?
Chỉ là, bọn họ dù sao cũng có vận khí của nhân vật chính trong truyện, điều cậu cần làm bây giờ là tránh xa bọn họ. Trước hết cậu phải sống sót, không thể đối đầu trực diện với họ được.
Cậu lấy ra sợi dây chuyền ngọc đeo ở cổ. Ban đầu nam nữ chính tiếp cận cậu chính là vì mặt dây chuyền này, thậm chí còn tốn công tốn sức đóng kịch một thời gian dài. Sau đó nữ chính lại vì thế mà thức tỉnh được dị năng không gian trước khi tận thế xảy ra.
Trong nguyên tác chưa từng nói dị năng không gian đó đến từ đâu, nhưng Trình Phong lại có suy đoán của riêng mình.
Cậu xoay người bước vào bếp, cầm lấy con dao rồi cứa nhẹ vào ngón tay mình, sau đó nhỏ máu lên mặt dây chuyền ngọc.
Dù đã đoán trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy máu bị dây chuyền ngọc hút vào, Trình Phong vẫn không khỏi kinh ngạc, mắt mở to.
Không ngờ đây thật sự là một không gian!
Sau khi hút máu xong, mặt dây chuyền ngọc lóe lên một luồng ánh sáng rồi biến mất, thay vào đó, ở vị trí trái tim của cậu xuất hiện một ấn ký hình chiếc lá.
Ý thức của cậu trở nên mơ hồ, trước mắt liền hiện ra một nơi xa lạ.
Đây là một nơi giống như nhà kho. Trình Phong ước lượng diện tích khoảng 300 mét vuông, cao chừng tám mét.
Không ngờ lại không phải là không gian của nữ chính?
Trong nguyên tác, không gian của nữ chính là vô biên vô hạn, giai đoạn đầu dùng vàng bạc châu báu để thăng cấp, về sau dùng tinh hạch. Bên trong không chỉ có khu vực thời gian ngừng chảy, mà còn có khu trồng trọt với tốc độ dòng chảy thời gian có thể điều chỉnh, khu nuôi giữ vật sống, thậm chí còn có một hồ linh tuyền trong không gian công năng cực kỳ mạnh mẽ.
Mà không gian cậu kích hoạt được thì lại khác biệt hoàn toàn.
Chẳng lẽ là vì cậu không phải con cưng của thiên đạo?
Trình Phong thở dài một hơi, tự an ủi bản thân. Thế này đã là rất tốt rồi, ít nhất có thể chứa đồ, lại không bị nam nữ chính cướp mất.
Cùng lúc đó, ở phim trường cách xa nơi đó, nam nữ chính bỗng cảm thấy tim nhói đau, một nỗi lo lắng to lớn ập đến như sóng dữ. Cả hai cảm giác như mình vừa đánh mất một thứ vô cùng quan trọng.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
