0 chữ
Chương 25
Chương 25: Đặt bẫy
Xong chuyện, Sinh Linh Thụ bay trở lại trên tay Linh Nhu, lúc này nó giống như mọi lần tỏa ra ánh sáng màu xanh lạt vô cùng dễ chịu. Nhưng tất cả mọi người đều quan sát rõ, kích thước của nó đã lớn hơn rất nhiều, trước đó mới chỉ cao chừng 20 cm, hiện tại đã cao thêm 10 cm nữa, lá cũng mọc ra thêm vài cái nữa.
Linh Nhu không quan tâm Sinh Linh Thụ nữa, cô quay sang nói với tất cả mọi người, nhất là cố tình nói cho chín người Nhật Phong nghe:
"Mọi người không cần sợ nữa, Thần Linh đã nguôi giận rồi, ánh sáng màu xanh nhạt là minh chứng rõ nhất. Nhưng ngài cũng báo với tôi rằng nếu như tộc Hắc Nguyệt vẫn còn chưa từ bỏ ý định, vậy thì ngài đồng ý cho tôi ra tay loại bỏ cả bộ tộc...."
Nghe Linh Nhu nói đến đây, cả chín người Nhật Phong đều đồng loạt quỳ xuống, Nhật Phong là người trước tiên run rẩy mếu máo xin tha :" Linh Nhu, cô có thể nào xin Thần Linh tha cho người của tộc chúng tôi được không?"
Tam Bá - người có bộ râu quai nón cũng run rẩy lên tiếng, hắn chính là người bắt chuyện nhiều nhất với A Khiên trong những ngày đi săn này :"A Khiên, xin giúp giúp tôi, hãy tha cho người của tộc chúng tôi..."
A Khiên không đáp lời Tam Bá, mà hắn nhường lại sân khấu này cho Linh Nhu. Cô nhanh chóng mở miệng, giọng điệu có chút tức giận:
"Anh tên Tam Bá đúng không? Thần Linh đã nói với tôi rằng chúng tôi không được chủ động gây thù chuốc oán với những bộ tộc khác, nhưng không có nghĩa là những bộ tộc khác lại được phép tấn công chúng tôi, hơn nữa ngay cả bản thân các anh ngay từ đầu cũng không có ý định tha cho chúng tôi cơ mà, chúng tôi cũng rủ lòng thương mới để một trong số các anh quay trở về báo tin để họ biết mà rút lui đấy thôi, không phải chúng tôi không cho các anh đường lui, mà là tộc các anh không cho chúng tôi đường lui."
Nghe Linh Nhu nói đến như vậy, lí lẽ đương nhiên là họ bọ chiếm phần nhiều, lỗi là do tộc Hắc Nguyệt ngay từ đầu, bọn họ có gì để mà trách đám người Linh Nhu được đâu.
"Vừa rồi các anh chứng chứng kiến Thần Linh tức giận đến như thế nào, ngài đã thu hồi lại thể xác và linh hồn của ba người kia, vĩnh viễn không có cơ hội nào khác nữa đâu..."
"Xin tha mạng, tha mạng, tha cho người trong tộc chúng tôi một mạng"- Cả đám người dù sợ hãi những vẫn cố gắng xin tha cho người của tộc mình.
Thấy dáng vẻ chật vật khổ sở của chín người, hơn nữa bọn họ cũng không xấu, xin tha là cho những người trong tộc mình, Linh Nhu biết mục đích của mình đã thành công, lúc này cô mới hạ giọng:
"Thôi được rồi, lát nữa tôi sẽ xin với Thần Linh, chỉ cần họ không chủ động thì người già, phụ nữ, và trẻ nhỏ đều sẽ được tha thứ. Nhưng thanh niên trong tộc tưới 18 tuổi đều phải chịu phán xét của Thần Linh, còn những người khác thì tùy tình huống mà định đoạt số phận. Nhưng tôi nói trước, tộc trưởng và đại pháp sư của các người chắc chắn sẽ bị Thần Linh thu hồi lại thân xác..."
Nghe Linh Nhu nói thế, đám người Nhật Phong biết không thể làm gì hơn, như vậy đã là kết cục tốt nhất rồi.
"Cám ơn cô!"- Nhật Phong rối rít chạy tới ôm lấy một bên chân Linh Nhu nói.
Linh Nhu ngẩn người ra, cuối cùng thì sau hai kiếp, cũng có trai đẹp quỳ xuống dưới chân cô rồi. Thấy dáng vẻ thỏa mãn của Linh Nhu, A Khiên có chút không vừa lòng, hắn giơ một chân đá văng Nhật Phong sang một bên nhưng lực không quá mạnh chỉ là tách hai người ra mà thôi, hành động cũng không tính là quá đáng.
"Đừng có động chạm quá mức, đây là vợ tôi..."
"Vâng vâng, là tôi sai, ...."-Nhật Phong mới vừa rồi còn có chút khó chịu, nhưng khi nghe A Khiên nói nói vậy liền biết lỗi lầm của hắn.
"Được rồi, mọi người giải tán đi, sáng mai sẽ là một ngày cực khổ đấy..."-Linh Nhu gật đầu xua tay.
Khi tất cả chìm vào giấc ngủ, Linh Nhu lúc này mới dò hỏi hệ thống :
"Này, sao cái gốc Sinh Linh Thụ kia lại hấp thu máu thịt của người đã chết vậy!"
[DING! Đây cũng là một trong số các cơ chế được hệ thống thiết lập sẵn. Một là sau khi hấp thụ máu thịt, Sinh Linh Thụ sẽ phát triển nhanh hơn, về sau cũng sẽ hỗ trợ ký chủ được nhiều hơn. Hai là trợ uy cho ký chủ dưới danh nghĩa "Thần Linh", thu phục lòng người. Tuy nhiên, nhược điểm là nếu như nó hấp thụ máu thịt quá nhiều, ác niệm của người chết cũng bị nó hấp thu, khả năng rất lớn sẽ bị biến dị thành Ma Thụ chỉ biết gϊếŧ chóc. Đề nghị ký chủ không cho nó lại gần xác của sinh vật khác. Ngoài ra có thể thường xuyên tẩy rửa bằng Linh Mộc Tuyền, nhưng cũng không hỗ trợ nhiều, về sau ký chủ cần phải tìm kiếm loại linh tuyền khác....]
Nghe hệ thống nói như thế, Linh Nhu có chút an tâm, dù sao thì lần sau cho Sinh Linh Thụ tránh xa mấy cái thứ như kia ra là được.
---------------
Từ sau trận tập kích đêm ấy, trại nhỏ giữa rừng không còn là nơi để thở phào yên ổn nữa. Mỗi người đều thầm hiểu, sự bình yên này giống như một lớp băng mỏng giữa mùa đông – đẹp, nhưng mong manh đến nghẹt thở. Địch có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Lúc sương chưa tan, khi mặt trời còn chưa ló khỏi đỉnh rừng, Lão Vũ đã đứng giữa sân đất, tay chống một thanh gậy dài. Gương mặt ông nghiêm nghị, ánh mắt đanh thép như từng trải qua trăm trận chiến giữa rừng già.
“Chúng ta không đủ người để giáp lá cà,” ông trầm giọng nói. “Nhưng nếu tận dụng địa hình, dùng trí tuệ mà tạo thành lưới bẫy… chúng ta không chỉ phòng thủ được, mà còn khiến kẻ thù phải trả giá.”
Không ai nói gì, tất cả lặng lẽ gật đầu. Kha Tụ đặt chiếc rìu đá tự chế bên cạnh, A Khiên vắt lại áo da thú, ánh mắt đã chuẩn bị sẵn sàng. Linh Nhu đứng sau cùng, một tay nhẹ đặt lên thân cây Sinh Linh Thụ, nơi ánh sáng nhàn nhạt từ những chiếc lá vẫn lặng lẽ lấp lánh.
Lão Vũ dùng đầu gậy vạch ba vòng tròn rộng trên đất – ba tầng phòng thủ bao quanh khu vực lều. Ông chỉ vào từng vòng, phân chia nhiệm vụ: “Tầng đầu là chông nhọn ẩn dưới tuyết. Tầng hai là bẫy rơi – treo đá hoặc khúc gỗ trên cao. Tầng cuối cùng là bẫy kéo – treo chân kẻ địch lên không.”
Không cần lý giải nhiều, mọi người lập tức hành động. Kha Tụ dẫn đám Nhật Phong – giờ đã phần nào thuần phục – đi thu nhặt dây mây, thân gỗ, đá nặng. A Khiên và hai người nữa đi sâu vào rừng tìm loại tre dài để làm bẫy bật.
Tính cả chín người Nhật Phong, bọn họ có tới 12 người, số lượng không quá nhiều những nếu cùng hợp sức dĩ nhiên là tốc độ sẽ không quá chậm.
Linh Nhu không tham gia trực tiếp, cô ở lại cùng Tình Nhạn và A Tích hỗ trợ làm dây buộc, gọt nhọn đầu gỗ, nấu ăn tiếp sức. Hai bé Tiểu Sa và Thương Thương theo Lão Vũ như cái đuôi nhỏ, được ông chỉ dạy tỉ mỉ cách phân biệt dây mây dẻo dai, cách xác định nơi nên đào bẫy, cách giấu bẫy dưới tuyết mà không để lại dấu vết.
Tất cả mọi người đều chú tâm vào công việc của mình, không ai nói chuyẹn với ai, dù sao thì trước mắt bọn họ sắp phải đối mặt với cả một bộ tộc tấn công, dù có Thần Linh che chở thì tinh thần dĩ nhiên là sẽ không được tốt cho lắm.
Cho đến buổi chiều, những cái bẫy đầu tiên được hoàn thành – một hố sâu với đáy lót chông tre vót nhọn, được phủ lên bằng một lớp cành khô và tuyết mới. Kha Tụ nhảy lên kiểm tra độ ổn định của bộ phận kích hoạt – và gật đầu hài lòng.
Linh Nhu không quan tâm Sinh Linh Thụ nữa, cô quay sang nói với tất cả mọi người, nhất là cố tình nói cho chín người Nhật Phong nghe:
"Mọi người không cần sợ nữa, Thần Linh đã nguôi giận rồi, ánh sáng màu xanh nhạt là minh chứng rõ nhất. Nhưng ngài cũng báo với tôi rằng nếu như tộc Hắc Nguyệt vẫn còn chưa từ bỏ ý định, vậy thì ngài đồng ý cho tôi ra tay loại bỏ cả bộ tộc...."
Nghe Linh Nhu nói đến đây, cả chín người Nhật Phong đều đồng loạt quỳ xuống, Nhật Phong là người trước tiên run rẩy mếu máo xin tha :" Linh Nhu, cô có thể nào xin Thần Linh tha cho người của tộc chúng tôi được không?"
A Khiên không đáp lời Tam Bá, mà hắn nhường lại sân khấu này cho Linh Nhu. Cô nhanh chóng mở miệng, giọng điệu có chút tức giận:
"Anh tên Tam Bá đúng không? Thần Linh đã nói với tôi rằng chúng tôi không được chủ động gây thù chuốc oán với những bộ tộc khác, nhưng không có nghĩa là những bộ tộc khác lại được phép tấn công chúng tôi, hơn nữa ngay cả bản thân các anh ngay từ đầu cũng không có ý định tha cho chúng tôi cơ mà, chúng tôi cũng rủ lòng thương mới để một trong số các anh quay trở về báo tin để họ biết mà rút lui đấy thôi, không phải chúng tôi không cho các anh đường lui, mà là tộc các anh không cho chúng tôi đường lui."
"Vừa rồi các anh chứng chứng kiến Thần Linh tức giận đến như thế nào, ngài đã thu hồi lại thể xác và linh hồn của ba người kia, vĩnh viễn không có cơ hội nào khác nữa đâu..."
"Xin tha mạng, tha mạng, tha cho người trong tộc chúng tôi một mạng"- Cả đám người dù sợ hãi những vẫn cố gắng xin tha cho người của tộc mình.
Thấy dáng vẻ chật vật khổ sở của chín người, hơn nữa bọn họ cũng không xấu, xin tha là cho những người trong tộc mình, Linh Nhu biết mục đích của mình đã thành công, lúc này cô mới hạ giọng:
"Thôi được rồi, lát nữa tôi sẽ xin với Thần Linh, chỉ cần họ không chủ động thì người già, phụ nữ, và trẻ nhỏ đều sẽ được tha thứ. Nhưng thanh niên trong tộc tưới 18 tuổi đều phải chịu phán xét của Thần Linh, còn những người khác thì tùy tình huống mà định đoạt số phận. Nhưng tôi nói trước, tộc trưởng và đại pháp sư của các người chắc chắn sẽ bị Thần Linh thu hồi lại thân xác..."
"Cám ơn cô!"- Nhật Phong rối rít chạy tới ôm lấy một bên chân Linh Nhu nói.
Linh Nhu ngẩn người ra, cuối cùng thì sau hai kiếp, cũng có trai đẹp quỳ xuống dưới chân cô rồi. Thấy dáng vẻ thỏa mãn của Linh Nhu, A Khiên có chút không vừa lòng, hắn giơ một chân đá văng Nhật Phong sang một bên nhưng lực không quá mạnh chỉ là tách hai người ra mà thôi, hành động cũng không tính là quá đáng.
"Đừng có động chạm quá mức, đây là vợ tôi..."
"Vâng vâng, là tôi sai, ...."-Nhật Phong mới vừa rồi còn có chút khó chịu, nhưng khi nghe A Khiên nói nói vậy liền biết lỗi lầm của hắn.
"Được rồi, mọi người giải tán đi, sáng mai sẽ là một ngày cực khổ đấy..."-Linh Nhu gật đầu xua tay.
Khi tất cả chìm vào giấc ngủ, Linh Nhu lúc này mới dò hỏi hệ thống :
"Này, sao cái gốc Sinh Linh Thụ kia lại hấp thu máu thịt của người đã chết vậy!"
[DING! Đây cũng là một trong số các cơ chế được hệ thống thiết lập sẵn. Một là sau khi hấp thụ máu thịt, Sinh Linh Thụ sẽ phát triển nhanh hơn, về sau cũng sẽ hỗ trợ ký chủ được nhiều hơn. Hai là trợ uy cho ký chủ dưới danh nghĩa "Thần Linh", thu phục lòng người. Tuy nhiên, nhược điểm là nếu như nó hấp thụ máu thịt quá nhiều, ác niệm của người chết cũng bị nó hấp thu, khả năng rất lớn sẽ bị biến dị thành Ma Thụ chỉ biết gϊếŧ chóc. Đề nghị ký chủ không cho nó lại gần xác của sinh vật khác. Ngoài ra có thể thường xuyên tẩy rửa bằng Linh Mộc Tuyền, nhưng cũng không hỗ trợ nhiều, về sau ký chủ cần phải tìm kiếm loại linh tuyền khác....]
Nghe hệ thống nói như thế, Linh Nhu có chút an tâm, dù sao thì lần sau cho Sinh Linh Thụ tránh xa mấy cái thứ như kia ra là được.
---------------
Từ sau trận tập kích đêm ấy, trại nhỏ giữa rừng không còn là nơi để thở phào yên ổn nữa. Mỗi người đều thầm hiểu, sự bình yên này giống như một lớp băng mỏng giữa mùa đông – đẹp, nhưng mong manh đến nghẹt thở. Địch có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Lúc sương chưa tan, khi mặt trời còn chưa ló khỏi đỉnh rừng, Lão Vũ đã đứng giữa sân đất, tay chống một thanh gậy dài. Gương mặt ông nghiêm nghị, ánh mắt đanh thép như từng trải qua trăm trận chiến giữa rừng già.
“Chúng ta không đủ người để giáp lá cà,” ông trầm giọng nói. “Nhưng nếu tận dụng địa hình, dùng trí tuệ mà tạo thành lưới bẫy… chúng ta không chỉ phòng thủ được, mà còn khiến kẻ thù phải trả giá.”
Không ai nói gì, tất cả lặng lẽ gật đầu. Kha Tụ đặt chiếc rìu đá tự chế bên cạnh, A Khiên vắt lại áo da thú, ánh mắt đã chuẩn bị sẵn sàng. Linh Nhu đứng sau cùng, một tay nhẹ đặt lên thân cây Sinh Linh Thụ, nơi ánh sáng nhàn nhạt từ những chiếc lá vẫn lặng lẽ lấp lánh.
Lão Vũ dùng đầu gậy vạch ba vòng tròn rộng trên đất – ba tầng phòng thủ bao quanh khu vực lều. Ông chỉ vào từng vòng, phân chia nhiệm vụ: “Tầng đầu là chông nhọn ẩn dưới tuyết. Tầng hai là bẫy rơi – treo đá hoặc khúc gỗ trên cao. Tầng cuối cùng là bẫy kéo – treo chân kẻ địch lên không.”
Không cần lý giải nhiều, mọi người lập tức hành động. Kha Tụ dẫn đám Nhật Phong – giờ đã phần nào thuần phục – đi thu nhặt dây mây, thân gỗ, đá nặng. A Khiên và hai người nữa đi sâu vào rừng tìm loại tre dài để làm bẫy bật.
Tính cả chín người Nhật Phong, bọn họ có tới 12 người, số lượng không quá nhiều những nếu cùng hợp sức dĩ nhiên là tốc độ sẽ không quá chậm.
Linh Nhu không tham gia trực tiếp, cô ở lại cùng Tình Nhạn và A Tích hỗ trợ làm dây buộc, gọt nhọn đầu gỗ, nấu ăn tiếp sức. Hai bé Tiểu Sa và Thương Thương theo Lão Vũ như cái đuôi nhỏ, được ông chỉ dạy tỉ mỉ cách phân biệt dây mây dẻo dai, cách xác định nơi nên đào bẫy, cách giấu bẫy dưới tuyết mà không để lại dấu vết.
Tất cả mọi người đều chú tâm vào công việc của mình, không ai nói chuyẹn với ai, dù sao thì trước mắt bọn họ sắp phải đối mặt với cả một bộ tộc tấn công, dù có Thần Linh che chở thì tinh thần dĩ nhiên là sẽ không được tốt cho lắm.
Cho đến buổi chiều, những cái bẫy đầu tiên được hoàn thành – một hố sâu với đáy lót chông tre vót nhọn, được phủ lên bằng một lớp cành khô và tuyết mới. Kha Tụ nhảy lên kiểm tra độ ổn định của bộ phận kích hoạt – và gật đầu hài lòng.
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
