0 chữ
Chương 26
Chương 26: Mãng xà
“Chắc chắn đấy,” hắn nói, lau mồ hôi trên trán. “Người nào giẫm trúng, không chết thì cũng què.”
Từng bẫy, từng vòng được lắp đặt như mạng nhện lan dần ra khắp khu vực rìa trại. Không ai nói cười, nhưng trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa âm ỉ cháy.
Khi mặt trời khuất sau tán lá, tuyết bắt đầu rơi lác đác. Lão Vũ đứng giữa ranh giới giữa khu rừng và doanh trại, nhìn xa về nơi rừng sâu chìm vào bóng tối.
“Mới được một phần ba, nhưng bọn chúng thì có thể thể tấn công bất cứ lúc nào!,” ông lẩm bẩm, ánh mắt sắc như dao. “Chúng ta vẫn cần phải tranh thủ thời gian làm thêm nhiều cái bẫy khác nữa.”
Bên cạnh ông, A Khiên siết chặt thanh thương gỗ trong tay, khẽ gật đầu.
“Không sao, nếu như chúng đến, cứ để tôi đón tiếp bọn chúng.”
Và như thế, một vòng vây lặng lẽ – nhưng sắc bén – đang dần được giăng ra, bao bọc lấy cả trại nhỏ nơi ba tháng trước chỉ là một túp lều đơn độc. Đêm đen vẫn phủ kín rừng sâu, nhưng trong lòng những người nơi đây, ánh sáng của sự chuẩn bị đã sẵn sàng.
-------------
Ngay nửa đêm hôm đó,
Tuyết rơi lặng lẽ, phủ trắng cả khu trại nhỏ nằm nép mình dưới chân rừng. Gió đêm rít từng đợt, khe khẽ lay động mái lều, khiến tiếng vải thô cọ vào nhau như những lời thì thầm từ bóng tối xa xăm.
"Xoẹt!"
Một tiếng va chạm sắc bén vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng. Tiếp đó là tiếng rít chói tai vang vọng khắp trại — âm thanh ghê rợn, kéo dài và trầm đυ.c như đến từ nơi tận sâu lòng đất.
"AAaa!" — Một tiếng thét nhỏ bật ra từ Thương Thương, cô bé run rẩy trốn vào lòng mẹ. Tình Nhạn ngồi bật dậy, ôm chặt hai con gái. Cô che tai các bé, giọng lạc đi vì sợ hãi:
"Không sao đâu, đừng nhìn, ngoan, đừng nhìn..."
A Tích thì nắm lấy một thanh gậy gỗ dựng sẵn bên cửa, thân người khẽ run nhưng ánh mắt cảnh giác. Cô chưa từng nghe thấy thứ gì khủng khϊếp đến thế — âm thanh như vọng từ cõi chết.
Bên ngoài, A Khiên đã rời giường, Linh Nhu không ngăn cản, cô chỉ khẽ liếc mắt sang nhìn gốc Sinh Linh Thụ, dường như nó lại không hề phát ra năng lượng tiêu cực, vẫn cái thứ ánh sáng màu xanh nhạt khiến cô có chút khó hiểu.
A Khiên chỉ mặc một tấm áo lông thú mỏng, anh lao ra ngoài giữa trời tuyết, chân giẫm trên lớp tuyết dày lún sâu đến gối. Trước mắt anh, một cảnh tượng kỳ dị hiện ra dưới ánh trăng bạc:
Một con mãng xà khổng lồ, dài gần năm mét, toàn thân bám đầy tuyết, vảy xám tro như đá lạnh, đầu to bằng một chiếc thúng, đang quằn quại trong cơn giận dữ.
Phần thân sau của nó mắc vào bẫy chông ngầm dưới tuyết, bị găm vào bởi vô số mũi gỗ nhọn, máu tím đen rỉ ra từng giọt. Một bên thân bị bẫy kéo giật lên, khiến nửa cơ thể mãng xà treo lơ lửng giữa không trung. Nhưng dù vậy, nó vẫn điên cuồng vung thân, há miệng phun ra một luồng sương lạnh, hòng tìm sinh vật nào để trút giận.
A Khiên không chần chừ.
Anh gầm khẽ, kích hoạt kỹ năng [Mộc Giáp Hộ Thể] — lớp vỏ cây nâu sẫm phủ kín từ tay đến ngực, da thịt lập tức trở nên rắn chắc như gỗ già.
Anh lao lên, né thân mãng xà vung tới bằng một cú lộn mình, nhặt lấy một cây giáo đá lớn đã cắm sẵn làm chốt trại, lao thẳng vào nó từ sườn trái.
"CHÁT!"
Giáo đá nện vào lớp vảy, phát ra âm thanh như đá va vào đá. Mãng xà thét lên, uốn thân như một cơn sóng, quét ngược lại, khiến A Khiên bị hất văng vài trượng, lưng va mạnh vào thân cây tuyết phủ.
Máu trào nơi khóe miệng nhưng không phải máu người mà là máu của con mãng xà vô tình dính vào, nhưng anh không dừng lại, sức manh của Chiến sĩ Trung cấp không phải dạng vừa, con mãng xã chỉ là sống đủ lâu, thân hình đủ lớn chứ sức lực hoàn toàn không bằng A Khiên.
Lần nữa, anh nhào tới, lần này dồn sức vào phần bụng mãng xà – nơi không có lớp vảy bảo vệ.
"PỰC!"
Giáo đâm sâu vào cơ thể con vật. Nó quằn quại dữ dội, vung đuôi quất mạnh khiến tuyết tung mù mịt.
Giữa cơn hỗn loạn, một thứ ánh sáng dịu nhẹ lan ra, như gợn sóng màu xanh lục. Linh Nhu chứng kiến tất cả, cô vội vã mang theo Sinh Linh Thụ tiến lại gần trận chiến giữa người và xà.
Sinh Linh Thụ bắt đầu phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, từng chiếc lá rung động trong không khí lạnh. Ánh sáng của nó phủ lên mãng xà, khiến nó… ngừng giãy dụa.
A Khiên ngẩn ra, anh quay sang nhìn Linh Nhu không biết nói gì, Linh Nhu nhắc nhở anh một câu.
"A Khiên, chặt đứt dây, thả con mãng xà này xuống đi!"
"Nhưng..."- A Khiên lo lắng với thể hình cùng với sự hung tàn vừa rồi, anh sợ nó sẽ làm hại đến vợ mình.
"Không sao đâu, tin em đi..."
Linh Nhu vừa dứt lời, A Khiên liền dùng giáo chặt đứt dây thừng đang treo con mãng xà kia lên. Mãng xà vẫn trườn nhẹ, nhưng không còn giận dữ, thay vào đó, mắt nó – đôi mắt xám đυ.c ấy – dường như lóe lên tia hiểu biết.
Nó nhìn về phía Sinh Linh Thụ, thân thể khổng lồ nhẹ nhàng hạ xuống, bò chậm rãi đến gần. Nó cuộn mình lại trước gốc cây, rít lên khe khẽ, dáng vẻ ngoan ngoãn như một sinh vật thần phục.
Không phải thần phục con người.
Mà là thần phục thứ ánh sáng ấy — thứ tồn tại mà nó nhận ra là vượt trên bản năng hung dữ của nó.
A Khiên đứng lặng một lúc, tay nắm chặt giáo đá.
Rồi anh quay lại cùng Linh Nhu quay về trại. Lúc này, tất cả mọi người đều trốn ở trong lều, không ai dám thò đầu ra bên ngoài, ai cũng run rẩy sợ hãi trước hình dáng của sinh vật vừa rồi.
Thấy Linh Nhu cầm theo Sinh Linh Thụ, con mãng xà cũng theo hai người trở về trại. Trong lòng Linh Nhu thầm nghĩ sẽ lợi dụng con mãng xà này như thế nào đây.
Thấy mãng xà cũng theo về, tất cả mọi người lại càng run rẩy, đến thở cũng không dám. Linh Nhu cùng A Khiên bật cười, cô vội vàng lên tiếng :"Mọi người, ra đây đi, không sao nữa rồi!"
Thấy mọi người vẫn không dám ra, Linh Nhu chỉ có thể lôi Thần Linh ra nói :"Vừa nãy chỉ là hiểu nhầm, mọi người à, Thần Linh vừa mới báo cho tôi rằng ngài gửi con Mãng xà này đến là để hỗ trợ chúng ta chống lại tộc Hắc Nguyệt đó.]
Nghe thấy thế, mọi người mới bắt đầu ngó đầu ra, mặc dù sợ hãi thân hình của con mãng xà, nhưng khi thấy nó nằm cuộn mình ngoan ngoãn trước mặt Linh Nhu nên cảm giác run rẩy vừa rồi đã bớt đi rất nhiều.
Một lát sau, toàn bộ đều đứng vây xung quanh chăm chú quan sát con mãng xà, với kích thước này, nếu nó muốn, thì cả mười người nó cũng nuốt cùng một lúc cũng được.
Kha Tụ là người lên tiếng trước tiên :"Tốt quá rồi, có con mãng xà này, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn rất nhiều!"
"Đâu chỉ lớn hơn đâu, mà phần thắng trăm phần trăm đó!"-Linh Nhu nhoẻn miệng cười.
Cùng với sự xuất hiện bất ngờ này của con mãng xà, mọi người chắc chắn sẽ hoàn toàn tin rằng Thần Linh thực sự đứng về phía họ, bởi đến cả con mãng xà dài đến 5m như thế cũng chịu đi theo con người, vậy thì bọn họ có tính là gì chứ. Nhất là chín người Nhật phong, bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp diễn ra khiến cho trong lòng họ sinh ra cảm giác kính sợ với Thần Linh.
Quay trở về lều, Linh Nhu quan sát một hồi thấy con mãng xà quanh thân toàn là vết thương, không nói đến A Khiên, có vài chỗ cô cũng đoán được ngay là do bẫy Chông kia tạo thành, nếu như là người dính phải, sợ là sẽ khó coi hơn nhiều.
--------------
^^Kết chương^^
Thần Linh:"Lào gì cũng tôn!"
Từng bẫy, từng vòng được lắp đặt như mạng nhện lan dần ra khắp khu vực rìa trại. Không ai nói cười, nhưng trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa âm ỉ cháy.
Khi mặt trời khuất sau tán lá, tuyết bắt đầu rơi lác đác. Lão Vũ đứng giữa ranh giới giữa khu rừng và doanh trại, nhìn xa về nơi rừng sâu chìm vào bóng tối.
“Mới được một phần ba, nhưng bọn chúng thì có thể thể tấn công bất cứ lúc nào!,” ông lẩm bẩm, ánh mắt sắc như dao. “Chúng ta vẫn cần phải tranh thủ thời gian làm thêm nhiều cái bẫy khác nữa.”
Bên cạnh ông, A Khiên siết chặt thanh thương gỗ trong tay, khẽ gật đầu.
“Không sao, nếu như chúng đến, cứ để tôi đón tiếp bọn chúng.”
Và như thế, một vòng vây lặng lẽ – nhưng sắc bén – đang dần được giăng ra, bao bọc lấy cả trại nhỏ nơi ba tháng trước chỉ là một túp lều đơn độc. Đêm đen vẫn phủ kín rừng sâu, nhưng trong lòng những người nơi đây, ánh sáng của sự chuẩn bị đã sẵn sàng.
Ngay nửa đêm hôm đó,
Tuyết rơi lặng lẽ, phủ trắng cả khu trại nhỏ nằm nép mình dưới chân rừng. Gió đêm rít từng đợt, khe khẽ lay động mái lều, khiến tiếng vải thô cọ vào nhau như những lời thì thầm từ bóng tối xa xăm.
"Xoẹt!"
Một tiếng va chạm sắc bén vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng. Tiếp đó là tiếng rít chói tai vang vọng khắp trại — âm thanh ghê rợn, kéo dài và trầm đυ.c như đến từ nơi tận sâu lòng đất.
"AAaa!" — Một tiếng thét nhỏ bật ra từ Thương Thương, cô bé run rẩy trốn vào lòng mẹ. Tình Nhạn ngồi bật dậy, ôm chặt hai con gái. Cô che tai các bé, giọng lạc đi vì sợ hãi:
"Không sao đâu, đừng nhìn, ngoan, đừng nhìn..."
A Tích thì nắm lấy một thanh gậy gỗ dựng sẵn bên cửa, thân người khẽ run nhưng ánh mắt cảnh giác. Cô chưa từng nghe thấy thứ gì khủng khϊếp đến thế — âm thanh như vọng từ cõi chết.
A Khiên chỉ mặc một tấm áo lông thú mỏng, anh lao ra ngoài giữa trời tuyết, chân giẫm trên lớp tuyết dày lún sâu đến gối. Trước mắt anh, một cảnh tượng kỳ dị hiện ra dưới ánh trăng bạc:
Một con mãng xà khổng lồ, dài gần năm mét, toàn thân bám đầy tuyết, vảy xám tro như đá lạnh, đầu to bằng một chiếc thúng, đang quằn quại trong cơn giận dữ.
Phần thân sau của nó mắc vào bẫy chông ngầm dưới tuyết, bị găm vào bởi vô số mũi gỗ nhọn, máu tím đen rỉ ra từng giọt. Một bên thân bị bẫy kéo giật lên, khiến nửa cơ thể mãng xà treo lơ lửng giữa không trung. Nhưng dù vậy, nó vẫn điên cuồng vung thân, há miệng phun ra một luồng sương lạnh, hòng tìm sinh vật nào để trút giận.
Anh gầm khẽ, kích hoạt kỹ năng [Mộc Giáp Hộ Thể] — lớp vỏ cây nâu sẫm phủ kín từ tay đến ngực, da thịt lập tức trở nên rắn chắc như gỗ già.
Anh lao lên, né thân mãng xà vung tới bằng một cú lộn mình, nhặt lấy một cây giáo đá lớn đã cắm sẵn làm chốt trại, lao thẳng vào nó từ sườn trái.
"CHÁT!"
Giáo đá nện vào lớp vảy, phát ra âm thanh như đá va vào đá. Mãng xà thét lên, uốn thân như một cơn sóng, quét ngược lại, khiến A Khiên bị hất văng vài trượng, lưng va mạnh vào thân cây tuyết phủ.
Máu trào nơi khóe miệng nhưng không phải máu người mà là máu của con mãng xà vô tình dính vào, nhưng anh không dừng lại, sức manh của Chiến sĩ Trung cấp không phải dạng vừa, con mãng xã chỉ là sống đủ lâu, thân hình đủ lớn chứ sức lực hoàn toàn không bằng A Khiên.
Lần nữa, anh nhào tới, lần này dồn sức vào phần bụng mãng xà – nơi không có lớp vảy bảo vệ.
"PỰC!"
Giáo đâm sâu vào cơ thể con vật. Nó quằn quại dữ dội, vung đuôi quất mạnh khiến tuyết tung mù mịt.
Giữa cơn hỗn loạn, một thứ ánh sáng dịu nhẹ lan ra, như gợn sóng màu xanh lục. Linh Nhu chứng kiến tất cả, cô vội vã mang theo Sinh Linh Thụ tiến lại gần trận chiến giữa người và xà.
Sinh Linh Thụ bắt đầu phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, từng chiếc lá rung động trong không khí lạnh. Ánh sáng của nó phủ lên mãng xà, khiến nó… ngừng giãy dụa.
A Khiên ngẩn ra, anh quay sang nhìn Linh Nhu không biết nói gì, Linh Nhu nhắc nhở anh một câu.
"A Khiên, chặt đứt dây, thả con mãng xà này xuống đi!"
"Nhưng..."- A Khiên lo lắng với thể hình cùng với sự hung tàn vừa rồi, anh sợ nó sẽ làm hại đến vợ mình.
"Không sao đâu, tin em đi..."
Linh Nhu vừa dứt lời, A Khiên liền dùng giáo chặt đứt dây thừng đang treo con mãng xà kia lên. Mãng xà vẫn trườn nhẹ, nhưng không còn giận dữ, thay vào đó, mắt nó – đôi mắt xám đυ.c ấy – dường như lóe lên tia hiểu biết.
Nó nhìn về phía Sinh Linh Thụ, thân thể khổng lồ nhẹ nhàng hạ xuống, bò chậm rãi đến gần. Nó cuộn mình lại trước gốc cây, rít lên khe khẽ, dáng vẻ ngoan ngoãn như một sinh vật thần phục.
Không phải thần phục con người.
Mà là thần phục thứ ánh sáng ấy — thứ tồn tại mà nó nhận ra là vượt trên bản năng hung dữ của nó.
A Khiên đứng lặng một lúc, tay nắm chặt giáo đá.
Rồi anh quay lại cùng Linh Nhu quay về trại. Lúc này, tất cả mọi người đều trốn ở trong lều, không ai dám thò đầu ra bên ngoài, ai cũng run rẩy sợ hãi trước hình dáng của sinh vật vừa rồi.
Thấy Linh Nhu cầm theo Sinh Linh Thụ, con mãng xà cũng theo hai người trở về trại. Trong lòng Linh Nhu thầm nghĩ sẽ lợi dụng con mãng xà này như thế nào đây.
Thấy mãng xà cũng theo về, tất cả mọi người lại càng run rẩy, đến thở cũng không dám. Linh Nhu cùng A Khiên bật cười, cô vội vàng lên tiếng :"Mọi người, ra đây đi, không sao nữa rồi!"
Thấy mọi người vẫn không dám ra, Linh Nhu chỉ có thể lôi Thần Linh ra nói :"Vừa nãy chỉ là hiểu nhầm, mọi người à, Thần Linh vừa mới báo cho tôi rằng ngài gửi con Mãng xà này đến là để hỗ trợ chúng ta chống lại tộc Hắc Nguyệt đó.]
Nghe thấy thế, mọi người mới bắt đầu ngó đầu ra, mặc dù sợ hãi thân hình của con mãng xà, nhưng khi thấy nó nằm cuộn mình ngoan ngoãn trước mặt Linh Nhu nên cảm giác run rẩy vừa rồi đã bớt đi rất nhiều.
Một lát sau, toàn bộ đều đứng vây xung quanh chăm chú quan sát con mãng xà, với kích thước này, nếu nó muốn, thì cả mười người nó cũng nuốt cùng một lúc cũng được.
Kha Tụ là người lên tiếng trước tiên :"Tốt quá rồi, có con mãng xà này, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn rất nhiều!"
"Đâu chỉ lớn hơn đâu, mà phần thắng trăm phần trăm đó!"-Linh Nhu nhoẻn miệng cười.
Cùng với sự xuất hiện bất ngờ này của con mãng xà, mọi người chắc chắn sẽ hoàn toàn tin rằng Thần Linh thực sự đứng về phía họ, bởi đến cả con mãng xà dài đến 5m như thế cũng chịu đi theo con người, vậy thì bọn họ có tính là gì chứ. Nhất là chín người Nhật phong, bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp diễn ra khiến cho trong lòng họ sinh ra cảm giác kính sợ với Thần Linh.
Quay trở về lều, Linh Nhu quan sát một hồi thấy con mãng xà quanh thân toàn là vết thương, không nói đến A Khiên, có vài chỗ cô cũng đoán được ngay là do bẫy Chông kia tạo thành, nếu như là người dính phải, sợ là sẽ khó coi hơn nhiều.
--------------
^^Kết chương^^
Thần Linh:"Lào gì cũng tôn!"
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
