TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24: Thần Linh nổi giận

Không để Hắc Lẫm kịp nói, đại pháp sư của tộc Hắc Nguyệt đã nhanh chóng lên tiếng :"Khả năng cao là Chiến sĩ Sơ cảnh rồi!"

Một lão giả tầm 60 70 tuổi lên tiếng nói, người này là trưởng lão trong tộc, rất có uy danh :"Nhưng Chiến sĩ Sơ cảnh rất khó đạt được, tộc chúng ta tính cả tộc trưởng cũng chỉ có ba người mới đạt được..."

Xích Tàn một bên nghe thế liền kinh hãi nói thêm :"Bẩm tộc trưởng, người đó dường như còn rất trẻ, tuổi không quá 30..."

Nghe thấy thế, cả khu lều đều chấn động không thôi, ba người đạt tới Sơ cảnh kia cũng đã ngoài 50, vừa nghe có người không quá 30 đã đạt được Sơ cảnh, làm sao mà bọn họ tin được đây.

Ngay lập tức, ba kẻ trinh thám được cử đi. Chúng là những kẻ tinh thông hành tung ẩn nấp, thường dùng để điều tra trước mỗi cuộc tấn công lớn.

Từ tộc Hắc Nhật đến trại của vợ chồng A Khiên cũng phải mất tới 2 ngày đi đường, cho nên vào hai ngày sau đó,

Trong khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Linh Nhu giật mình tỉnh dậy, bàn tay đặt lên hạt lõi giao cảm của Sinh Linh Thụ. Gốc cây ngoài lều đang rung nhẹ, nhưng không theo nhịp gió. Những chiếc lá lấp lánh ánh sáng mờ xanh – giống như ánh lửa đêm.

“Có kẻ lạ... đang đến gần.”

Linh Nhu nhắm mắt, giao cảm với Sinh Linh Thụ, hình ảnh mơ hồ lập tức hiện ra, cô vội vã gọi A Khiên dậy :"A Khiên, có người tới..."

A Khiên gật đầu không nói gì thêm, hắn lập tức trở mình lao ra ngoài, dựa vào điểm mạnh về đêm, A Khiên ra ngoài mà không cần đuốc. hắn nhanh chóng xác định được phương hướng:

Ba bóng đen đang bò sát trên mặt tuyết, từng bước tiến gần trại

Mỗi người đều đeo mặt nạ xương, che mặt, khí tức không thuộc về vùng này

A Khiên không nói thêm gì, hắn ngay lập tức áp sát cả ba người, hắn hiện tại đã là Chiến sĩ Trung cảnh, tốc độ so với Sơ cảnh còn nhanh hơn gấp hai lần, hơn nữa tốc độ của Sơ cảnh so với người bình thường cũng là nhanh hơn gấp hai lần. Hiện tại, mức chênh lệch chính gấp bốn lần đấy.

Ba kẻ chinh sát kia chỉ là người bình thường, họ lấy gì đấu lại một Chiến sĩ Trung cảnh đây.

Không một lời, A Khiên rút thanh dao đá ngắn đeo bên hông, đôi mắt nheo lại. Dưới lớp áo da thú cả thân thể anh như hòa vào cây cỏ rừng đêm.

Tên trinh sát đầu tiên – dáng người gầy gò, đang cúi thấp người lách qua một khóm lau tuyết.

Hắn không ngờ rằng chỉ trong tích tắc, một cái bóng vụt qua phía sau lưng.

“Cái gì…”

Chưa kịp thốt lên, A Khiên đã vung tay bịt miệng, đầu gối thúc vào bụng tên đó khiến hắn ngã gục không phát ra một tiếng động.

Tên thứ hai – lực lưỡng hơn, phát hiện đồng bọn mất tích. Gã nghi hoặc, rút ra một chiếc còi xương định thổi báo hiệu. Nhưng...

Vυ"t!

Một cành cây dài mảnh như roi bất ngờ vụt ra từ bụi rậm – kỹ năng hệ Mộc vừa lĩnh ngộ: Mộc Tức Tung Vị – như một cái roi sống lao tới, quấn lấy cổ tay gã, kéo giật mạnh.

Gã chỉ kịp hét lên một tiếng nghẹn, đã bị lôi ngược về phía sau, đầu va vào gốc cây, ngất lịm.

Tên thứ ba – cẩn thận hơn, khi nghe tiếng động liền bỏ chạy.

Nhưng chạy chưa được vài bước, hắn bất ngờ vấp phải bẫy dây gập cây mà Lão Vũ cài đặt quanh trại từ mấy hôm trước. Một thân cây nhỏ bật ngược lên, quất mạnh vào ngực hắn, hất hắn ngã ngửa ra đất.

Trước khi hắn kịp trở mình, A Khiên đã bước tới.

Hắn rút dao xương ra đâm, nhưng…

“Mộc Giáp Hộ Thể.”

Cánh tay A Khiên sáng lên màu nâu xanh thẫm, như hóa thành gỗ cứng rắn. Nhát dao trượt đi không để lại vết xước.

Rầm!

Một cú đấm thẳng vào cằm – tên cuối cùng gục xuống.

Ba tên bị trói lại, ném ở ngay trung tâm trại, lúc này tất cả mọi người mới bừng tỉnh. Lão Vũ là người đầu tiên đứng ra kiểm tra sơ bộ: “Người của tộc Hắc Nhật. Đúng như cô nói, chúng đến dò xét.”

Cả trại tụ tập. Đôi mắt đầy lo lắng, nhưng cũng ánh lên sự nể phục nhìn về phía A Khiên – người đàn ông một mình tóm gọn ba tên mà không dùng đến vũ khí thật sự.

Linh Nhu bước tới, ánh mắt trầm tĩnh.

“Chúng ta… sắp đối mặt với một trận bão lớn hơn rồi.”

Tình Nhạn lo lắng nói :"Vậy phải làm sao đây?"

Linh Nhu dường như không quá lo lắng cô quay sang dò hỏi những người đàn ông trong trại này bao gồm A Khiên, lão Vũ, Kha Tụ:

"Ngoại trừ thú hoang, ba người đã từng gϊếŧ người chưa?"

Dường như đúng theo phán đoán của cô, cả ba đều gật đầu, ở thời đại này, chuyện đâm thuê chém mướn gϊếŧ chóc xảy ra như cơm bữa những chuyện như thế này cũng không có gì to tát cả.

Linh Nhu nhận được câu trả lời, bèn quay sang nói với Tình Nhạn và A Tích :"Hai người mau đưa hai đứa trẻ trở về lều, đừng để chúng thấy cảnh tượng này, sẽ tốt cho sau này!"

A Tích cùng Tình Nhạn dĩ nhiên cũng không muốn ở lại chứng kiến chuyện sắp diễn ra, họ còn mong trở về lều càng sớm càng tốt nữa là.

Chín tên cướp trước đó thấy Linh Nhu làm ra hành động như vậy càng khiến lòng bọn họ trở nên bấn loạn hơn, Ba người trinh sát đang bất tỉnh dưới đất kia dĩ nhiên là bọn họ quen biết nhưng lại không ai dám đứng ra khuyên giải giúp.

Ngay cả gốc Sinh Linh Thụ kia cũng đang rung lắc dữ dội, ngày thường nó còn tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt vô cùng dễ chịu, nhưng hiện tại nó liền tỏa ra thứ ánh sáng đỏ của máu, màu của sát khí bủa vây. Tất cả người có mặt đều chứng kiến hết.

Linh Nhu quan sát dáng vẻ của mọi người sau đó mới từ từ lên tiếng :

"Mọi người cũng thấy rồi đấy, chín người kia Thần Linh đã tha cho bọn họ, nhưng những người này thì khác, Thần Linh đã tức giận, A Khiên ba người này không giữ lại một ai, thả thì không thả được, chúng ta nuôi thêm chín người đã là quá đáng lắm rồi..."

"Được, nghe theo em hết..."

Trong khi ba tên trinh sát kia vẫn còn bất động không biết chuyện gì thì A Khiên đã nhanh chóng rút ra ngọn giáo trực tiếp đâm xuyên tim, mỗi người một nhát cũng để tránh bọn họ ra đi trong đau đớn. Cả chín người Nhật Phong đều run rẩy sợ hãi, mới mấy hôm trước Linh Nhu còn thông báo với tất cả mọi người A Khiên đã đột phá Chiến sĩ Trung cảnh, những người đi theo hắn đi săn là minh chứng tốt nhất. Hiện tại hắn lưu loát gϊếŧ người, lại là người trong tộc khiến cả bọn rối loạn run rẩy không dám nói thêm điều gì.

Trong khoảng khắc đó, gốc Sinh Linh Thụ được Linh Nhu trồng trong một cái sọ lợn rừng vẫn đang ở trên tay cô, nó bất ngờ tự động bay lên và di chuyển lại về phía ba cái xác. Lúc này hai người A Tích cùng với Tình Nhạn vì động tĩnh quá nhỏ nên bọn họ mới đi ra xem thử, dĩ nhiên gặp được cảnh này.

Sinh Linh Thụ trong giây lát liền phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ máu chiếu lên ba cái xác, chỉ thấy máu từ trong người từ từ được hút ra. Linh Nhu mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng đầu cô lúc này liền nảy ra ý tưởng, cô nhanh chóng quỳ xuống, giọng hô lớn :"Thần Linh, Thần Linh, Thần Linh...."

Trước hành động của Linh Nhu, toàn bộ những người còn lại kể cả A Khiên cũng không ngoại lệ, tất cả đều làm theo những gì Linh Nhu vừa làm, nhất là đám Nhật Phong, cả nhìn giờ khắc này đã trở nên sợ hãi hơn bao giờ hết, từ lúc bọn họ sinh ra cho đến bây giờ, tất cả đều chưa bao giờ chứng kiến thời khắc Thần Linh nổi giận bao giờ, dĩ nhiên là cả người đứng tuổi như lão Mặc kia nữa.

Khoảng 10 phút sau, cả ba cái xác còn chưa dứt hơi ấm tòa bộ biến mất, ngay cả xương cũng không còn gì, thứ duy nhất còn xót lại chính là bộ da thú mà ba người đó mặc.

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.