TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Bước đầu hòa nhập

"Linh Nhu, lời cô nói là thật ư?"-Tên cướp mừng rỡ đáp.

"Ta không thích nói nhiều, bắt đầu từ ngày mai, các ngươi phải làm việc...."

"Được được, ta đồng ý!"

"Bọn ta cũng đồng ý...."

Sau khi nghi lễ kết thúc, đám cướp được chia ra canh gác ban đêm, làm việc vặt, nhưng dưới sự giám sát nghiêm ngặt.

A Khiên nhìn Linh Nhu, khẽ cười:

Em đúng là thông minh hơn người.”

Cô nhẹ giọng đáp, ánh mắt vẫn dõi về gốc Sinh Linh Thụ kia:

“Thần Linh đã chỉ cách này cho em, dù sao thì hiện tại chúng ta cũng khá là thiếu nhân lực cho nên cần phải tận dụng bọn cướp này .”

Sáng sớm, khi tuyết còn chưa tan, ở trung tâm trại đã bắt đầu dậy lửa. Hơi nước ấm bốc lên từ nồi canh sôi sùng sục, thịt thỏ thơm ngào ngạt làm bụng lũ cướp đói lả kêu òng ọc. Bọn cướp cũng mới tỉnh dậy từ giấc ngủ đêm, cả ngày hôm qua bọn họ không được cho ăn cái gì cả, lát nữa đi làm việc sợ là cũng không có sức mấy. Lúc này A Tích tiến vào lều nhẹ nhàng nói :"Tiểu Nhu nói, các ngươi mau ra ăn sáng còn đi làm, không được ngủ nữa..."

A Tích nói xong thì cũng ba chân bốn cẳng bỏ chạy sợ ở lại thêm một chút là bị mất mát gì đó. Bọn cướp lúc này mới ngay sang ngơ ngác hỏi nhau.

“Này… chúng ta được… cho ăn à?”

“Không phải… định bỏ đói đến chết sao?”

Tên cướp mũi khoằm, dáng cao gầy tên Tử Đằng thì thào, còn Nhật Phong - tên cướp đẹp trai lọt vào tầm mắt của Linh Nhu vội vã ra ngoài quan sát nồi thịt thỏ to đùng ở giữa sân đang sôi sùng sục mời gọi cái bụng đói của bọn họ.

“Mùi này... còn thơm hơn thịt nướng ở tộc ta.”-Nhật Phong lên tiếng sau đó nhanh chân chạy ra bỏ mặc đồng bọn ngơ ngác nhìn nhau.

Cả bọn đều không ai ngờ tới – kẻ thù lại cho ăn sáng, hơn nữa bữa sáng lại vô cùng chất lượng, cái nồi đất to như thế chỉ trong chớp nhoáng ra hết sạch sẽ.

Sau bữa ăn, Linh Nhu phân nhóm công việc, giọng điềm tĩnh nhưng không cho phép phản bác.

Nửa nhóm theo Kha Tụ đi kiếm gỗ, làm thêm 2 cái lều trại.

Nửa còn lại theo A Khiên đi săn, phụ giúp kiếm thực phẩm.

A Khiên đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt không biểu cảm, khiến mấy tên vốn lầm lì cũng không dám hó hé.

Một lát sau, nhóm đi theo Kha Tụ đã bắt đầu vào rừng kiếm gỗ, Kha Tụ không nói nhiều, nhưng từng cử động đều chắc gọn. Tính cả Kha Tụ, thì tất cả có tới năm người, cho nên gỗ lấy về cũng được nhiều hơn. Dưới tay hắn, các mảnh gỗ dần được dựng thành khung, lều thứ sáu trong trại bắt đầu thành hình, hơn nữa hắn chỉ dẫn đám người Nhật Phong cũng đâu vào đấy.

Một tên trong số đó là Tử Đằng, tên này thân với Nhật Phong nhất, dù vẻ mặt cau có nhưng vẫn làm theo. Lúc nghỉ giải lao, Kha Tụ lấy ra một bầu nước lạnh từ hốc tuyết, đưa cho từng người uống.

“Cái này… nước mát thật đấy!”

“Còn có cả… chỗ nghỉ giải lao sao?”

Ảnh Lục, nhỏ tuổi nhất trong nhóm, khẽ thì thầm, bắt đầu có chút cảm giác lạ: không giống những gì họ tưởng tượng về ‘trại giam’ hay ‘phạt tội’.

Phía bên kia, A Khiên dẫn nhóm cướp men theo dấu vết thú rừng. Tuyết lún dưới chân, không ai dám đi trước mặt hắn.

Ban đầu, Tam Bá – gã cướp râu quai nón – bĩu môi thầm khinh khỉnh trong lòng:

“Một mình giỏi thì hay rồi… Chắc gì biết chỉ huy người khác.”

Nhưng không lâu sau, A Khiên giơ tay ra hiệu, cả nhóm lập tức dừng lại.

“Im lặng. Phía trước có tiếng lợn rừng.”

Cả năm tên cướp đều ngơ ngắc, bởi vì trong tầm nhìn của bọn họ, chẳng thấy một con thú hoang nào, lấy gì để bọn họ im lặng đây.

Nhưng A Khiên đã bò thấp xuống, ra hiệu chia nhóm bao vây, cho nên cả bọn cũng chỉ còn cách là làm theo lời A Khiên. Rất nhanh, thứ làm cho bọn họ giật mình chính là phía trước thật sự có hai con lợn rừng đang đi lạc, cả năm tên đảo mắt nhìn nhau không biết nói gì.

A Khiên không quan tâm đám người này nghĩ gì, hắn nhanh chóng lao lên nhanh như báo, chặn đường lợn rừng, rồi dùng thương gỗ đâm trúng bên sườn.

A Sình và A Bá cũng lăn xả vào hỗ trợ. Chỉ trong thời gian ngắn, con lợn nặng cả trăm cân đã bị khống chế.

“Tên này mạnh thật…”

“Chẳng trách hôm đó cân cả đám ta mà không chớp mắt.”

A Bá liếc A Khiên, ánh nhìn đã dịu đi, trong mắt dần có chút kính trọng.

Khi mặt trời khuất sau rặng tuyết, nhóm đi săn trở về mang theo hai con lợn rừng béo tròn, còn nhóm làm lều thì dựng xong một căn lều mới.

Linh Nhu đứng dưới gốc Sinh Linh Thụ, nhìn bọn cướp vừa ăn vừa cười nói – biểu cảm đã không còn dữ tợn như lúc mới bị bắt.

“Dù có là người của Hắc Nhật… thì cũng từng là người.”

A Khiên lặng lẽ gật đầu, ánh mắt hướng về phía ánh lửa:

“Muốn họ quên thù, trước hết… phải để họ thấy rằng sống tốt còn hơn chết đi trong lạnh giá.”

"Hì hì, anh có nghĩ là bọn cướp này về sai dù có đuổi cũng không ai chịu đi không?"

"Haha, tin chứ, mặc dù nhân lực của chúng ta hơi ít, nhưng cuộc sống này so với bộ lạc thì quá tốt rồi..."

Vài ngày sau,

Tuyết đọng khẽ rơi từ những tán cây cao, phủ một lớp mỏng lên mái lều mới dựng. Tiếng lửa tí tách từ đống củi cháy len qua không khí lạnh giá. Linh Nhu vừa thức dậy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ. Cô quay sang A Khiên – người đàn ông vẫn luôn âm thầm gánh vác mọi chuyện – thì giật mình.

Toàn thân A Khiên đang tỏa ra một làn hơi mờ nhạt, như sương như khói, phủ quanh thân thể hắn. Hắn nhắm mắt, ngồi bất động trên tấm thảm lông thú, đôi tay đặt trên đầu gối, bàn chân trần tiếp xúc với mặt đất giá lạnh.

Ngay phía sau hắn, Sinh Linh Thụ khe khẽ đung đưa, lá cây lấp lánh ánh sáng xanh mát — như đang cộng hưởng với cơ thể người đàn ông ấy.

Linh Nhu khẽ nín thở.

“Là... đột phá sao?”

Dường như đáp lại suy nghĩ ấy, mặt đất xung quanh A Khiên rung lên nhẹ một nhịp — rồi một luồng khí mạnh mẽ bùng nổ.

Trong khoảnh khắc đó, thân thể A Khiên sáng lên một màu xanh thẫm – mộc khí đậm đặc, da hắn như hóa gỗ, thân thể rắn chắc như cổ thụ, mái tóc đen dài phất phơ theo gió. Hệ thống liền vang lên thông báo:

[DING! A Khiên Đã hoàn tất tiến cấp → Chiến sĩ Trung cảnh.]

[Thể chất: Tăng cường đáng kể.]

[Tốc độ phản ứng, sức mạnh bộc phát tăng gấp đôi.]

Linh Nhu đứng bên cạnh, cảm nhận rất rõ — khí tức quanh A Khiên giờ đây đã hoàn toàn vượt xa người thường. Không chỉ là một chiến sĩ – hắn là trụ cột bảo hộ cả trại này. Cô vui mừng, vội vã từ trong hệ thống lấy ra một ít Linh Mộc Tuyền vội lay người A Khiên:

"A Khiên, mau dậy, uống chút nước đi!"

A Khiên dĩ nhiên là không có ngủ, hắn là trong đêm cảm thấy khó chịu trong người không ngủ được cho nên cứ như vậy tới sáng, không ngờ lại cứ như thế là đột phá luôn rồi.

"Linh Nhu, dường như anh cảm nhận được bản thân trở nên mạnh hơn rồi!"

"Ừm, là Chiến sĩ Trung cảnh đúng không? Thần Linh cũng vừa mới thông báo cho em rồi..."

----------------------------

Ở một bên khác, tên cầm đầu trốn thoát – Xích Tàn, thân thể rách rưới, đầu tóc bù xù, quỳ rạp giữa đại điện của tộc Hắc Nhật.

“Chúng... bọn chúng có thứ gì đó rất nguy hiểm!...Có một kẻ... hắn một mình đánh bại chúng tôi, không chút thương tổn!”

Tộc trưởng Hắc Nhật – Hắc Lẫm – khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt hẹp nheo lại thầm nghĩ trong lòng:

“Không lẽ người đó đã bước vào Chiến sĩ Sơ cảnh giống như ta?”

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.