TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20: Đêm tối không ngủ

Chỉ một lát sau, khi Kha Tụ đã bắt đầu kéo từng khúc gỗ về. Hắn không đợi ai giúp, tay cầm dao đá, đầu thì rối bù vì hơi nước đông lại, nhưng mỗi thao tác đều nhanh và chính xác.

Đầu tiên, hắn dùng đá phẳng nện tuyết, nén nó thành lớp nền cứng như đất đóng băng. Tiếp đến lại dùng gỗ nhỏ cắm chéo, tạo khung cong như lưng thú, rồi dùng dây mây và da thú buộc vững các điểm nối. Đặc biệt, một nửa căn lều được xây ẩn chìm vào nền tuyết, tạo thành kiểu bán hầm, tránh gió lạnh luồn vào từ bên dưới.

“Tuyết giữ nhiệt. Đào sâu thêm một chút, tuyết sẽ cách âm và giữ ấm. Chỗ này gió không tạt được.” – Kha Tụ nói mà không cần ngẩng lên.

A Khiên chỉ đứng nhìn, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng thật sự.

Chỉ một buổi chiều, một căn lều bán chìm vững chãi đã thành hình – không đẹp nhưng chắc chắn, chống gió, chắn tuyết, lại gần bếp trung tâm để dễ sưởi.

Linh Nhu, từ xa nhìn lại, khẽ cười:

“Thật sự là người có ích rồi.”

Khi tối đến, hai đứa bé lại chạy đến gần căn lều mới, chui vào nửa phần dưới tuyết, reo lên thích thú:

“Chỗ này giống hang cáo tuyết ông Vũ kể này! Ấm ghê!”

Tình Nhạn lần này không ngăn cản, mà mỉm cười.

Kha Tụ, lau mồ hôi, nhìn A Khiên:

“Có lẽ... cuối cùng tôi cũng làm được điều mình nói rồi chứ.”

A Khiên gật đầu thỏa mãn đáp :"Không tệ, tốc độ này còn nhanh hơn tôi không ít..."

Từ xa, Linh Nhu hô lớn :"Hai người mau vào ăn cơm thôi, tối rồi đó!"

"Dạ chị Nhu, em tới đây!"- Kha Tụ lon ton bỏ mặc A Khiên, vì cái bụng của hắn đang biểu tình rồi.

Tối hôm đó, hệ thống lại vang lên âm thanh thông báo quen thuộc:

[DING! Do bạn đã thành công cưu mang quá năm người, hệ thống phát động nhiệm vụ chính tuyến: Tạo ra một ngôi làng trong mơ với dân số trên 100 người.

Phần thưởng: mở bán thuốc thức tỉnh kỹ năng mới, bản thiết máy dệt vải, 1 lọ thuốc nâng cấp kỹ năng trung cấp, 1000 điểm thưởng.]

Nghe hệ thống phân phát nhiệm vụ, Linh Nhu liền biết đây là muốn ngôi làng trong mơ kia 100% là chiến sĩ biết chiến đấu đây mà. Tuy nhiên, cũng không biết tốn bao nhiêu điểm thưởng mới mua được, điểm thưởng cũng không dễ kiếm, bình thường toàn là hoàn thành nhiệm vụ ẩn hệ thống mới thưởng cho.

..........

Nửa tháng sau,

Mùa đông mới chỉ bắt đầu được một tháng, tuyết rơi vẫn rất nhiều, nhưng may mắn là bão tuyết cũng ít, lâu lâu mới có vài trận. Lúc này Linh Nhu đã dần làm quen được với cuộc sống ở thế giới mới, tuy rằng không còn người thân ở kiếp trước nhưng hiện tại cô lại được chồng yêu thương hết mực, như vậy là đủ rồi.

Buổi sáng sớm, như thường lệ Linh Nhu sẽ làm cho A Khiên một bát canh từ Lam Tuyết Tử và Linh Mộc Tuyền. Thứ này vô cùng hữu hiệu, trong các chuyến đi săn cùng với Kha Tụ, A Khiên luôn là người đầu tiên phát hiện ra bóng dáng của những con thú hoang đi lạc một mình ở khoảng cách xa.

"A Khiên, uống canh thuốc Lam Tuyết Tử đi..."

"Cảm ơn em, nó ngon lắm..."

"Không có gì, anh tranh thủ uống nhiều một chút, về sau lợi thế của anh chính là ở đôi mắt này đó..."

"Được, nghe lời em hết..."- A Khiên gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Càng về sau, A Khiên sẽ càng có lợi thế, đặc biệt là ban đêm. Theo như A Khiên kể lại, đôi mắt của anh trong đêm dường như không bị ảnh hưởng bởi bóng tối, mà có thể thấy rõ mọi thứ trong tầm mắt. Nếu như sau này rơi vào chiến đấu, đây cũng là lợi thế của bản thân A Khiên nếu biết tận dụng tốt.

Đến tối, gió rít qua những tán cây phủ đầy tuyết. Trong lều, ánh lửa nhỏ vẫn cháy âm ỉ, soi lên khuôn mặt đang say ngủ của mọi người. Cả khu “thôn nhỏ trong rừng” yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng thở đều của trẻ nhỏ, tiếng củi mục nổ lách tách, và...

...Âm thanh khẽ rung nhẹ dưới đất.

Giữa căn lều chính, nơi đặt gốc Sinh Linh Thụ do hệ thống ban thưởng cho Linh Nhu, một làn sóng tinh thần rất nhỏ lan ra, rung động nhẹ nhàng, như tiếng thì thầm từ lòng đất làm cô giật mình tỉnh giấc.

Linh Nhu nhanh chóng phát giác ra điều bất thường của Sinh Linh Thụ, sau nửa tháng tưới bằng nước Linh Mộc Tuyền, nó đã cao tới gần 20 cm nhưng vẫn chỉ có khoảng 8 cái lá non. Lúc này cả tám cái lá đều rung lên một cách dữ dội.

“Có thứ gì đó sao…” – cô lẩm bẩm, ánh mắt nghiêm trọng, nhanh chóng cúi sát cây, đặt tay lên gốc.

“Mười người... phía Bắc, đang lặng lẽ tiến vào.”

“A Khiên!”

A Khiên bật dậy khi Linh Nhu đánh thức. Không cần hỏi nhiều, anh bước nhanh ra ngoài, vung tay gạt nhẹ mái lều – lớp tuyết rơi nhẹ bám trên tóc anh.

“Dậy hết đi. Có kẻ xâm nhập.” – giọng anh trầm nhưng đầy sát khí.

Chỉ vài phút sau, mọi người đã sẵn sàng: lão Vũ với cung tên, Kha Tụ ôm búa đá, A Tích nắm chắc cây giáo gỗ, Linh Nhu cùng Tình Nhạn thì ôm chặt hai đứa bé Tiểu Sa – Thương Thương đang run rẩy kia.

Từ màn tuyết mịt mù, mười kẻ mặc da thú đen xỉn, mặt sơn vằn vện, dần bước ra. Mắt chúng đỏ ngầu, tay cầm giáo đá và dao sắc đẽo từ xương thú.

“Tụi mày cướp được nơi này sao? Giờ là của tụi tao!”

Đám lạ mặt kia lúc này mới áp sát gần với trại, A Khiên nhanh chóng bước ra một mình, gió đêm thổi lật vạt áo, trên tay anh, ánh xanh lấp lóe

Ầm! Một cú đánh lao tới, tên cầm đầu bị hất văng ngược ra đằng sau loạng choạng đứng không vững, những tên còn lại càng là không hiểu vì sao đối phương lại biết rõ hành động lần này của bọn chúng.

Tên thứ hai lao nhanh chóng lao tới từ bên hông – A Khiên xoay người, giơ chân đá thẳng vào ngực hắn, thân thể bọc trong lớp giáp mộc cứng rắn như đá – tên kia văng ra xa đập vào một gốc cây khô gần đó rồi ngất xỉu.

Những tên còn lại tuy rằng bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cả bọn gầm lên, cùng xông tới.

“A Khiên!” – Kha Tụ từ bên lao tới, ném cây rìu đá bổ ngang lưng một tên, máu phụt ra – hắn lăn lộn đau đớn.

Một tên khác xông tới Linh Nhu, nhưng lão Vũ từ trong lều bắn ra một mũi tên, cắm thẳng vào đùi hắn.

Trong cơn hỗn loạn, một tên bị A Khiên đấm ngã gần lều, chẳng biết từ khi nào Tiểu Sa và Thương Thương – hai đứa bé run rẩy nhưng ánh mắt bừng lên quyết tâm, chúng cùng nhau khiêng một tảng đá nhỏ, đập mạnh vào đầu hắn.

Tên kia hoảng hốt vội la lớn :"Này hai đứa nhóc, muốn chết không?"

Bốp! – Máu trào ra từ trán hắn, gục tại chỗ.

Linh Nhu cùng Tình Nhạn thấy vậy liền giật bắn mình, không ngờ hai đứa trẻ lại bạo dạn đến như vậy, trực tiếp xử lí tên côn đồ kia. Thấy tên đó đã ngất đi, hai đứa trẻ nhanh chóng lui về sau lưng Tình Nhạn run rẩy không có phản ứng gì.

Lúc này, A Khiên như một gốc cổ thụ giữa tuyết trắng, thân thể tỏa ra lớp ánh mộc nhạt màu xanh lục. Hắn đấm, đá, húc, gạt – mỗi cú đều mang theo sức mạnh như trâu rừng, khiến từng kẻ xâm nhập bị đánh ngã từng người một.

Kha Tụ mặc dù ở bên cạnh chiến đấu cùng hắn nhưng cũng chỉ là hỗ trợ, phần nhiều chỉ là đứng nhìn cùng ánh mắt hâm mộ :"Anh Khiên, anh giỏi quá!"

"Đừng mất tập trung, hạ được hết đám này đã rồi tính tiếp!"- A Khiên nghiêm túc nhắc nhở.

Một tên hốt hoảng rút lui, mũi giáo dài cắm vào vai trái của hắn từ xa – là lão Vũ. Nhưng tên đó cuối cùng vẫn gắng gượng đứng dậy, lảo đảo bỏ chạy. A Khiên đang định đuổi theo thì bị Linh nhu ngăn lại :"A Khiên, đừng đuổi theo, để cho một tên trở về báo cáo đi..."

Chỉ chưa đầy mười phút, chín tên nằm gục. Kẻ cuối cùng vùng dậy bỏ chạy, tất cả những gì diễn ra trước mắt đều khiến cả bọn ngỡ ngàng khó hiểu.

5

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.