0 chữ
Chương 21
Chương 21: Thần Linh che chở
A Tích lúc này mới ngoảnh đầu lại, tò mò hỏi nhỏ :"Tiểu Nhu, sao em lại để hắn sống sót quay trở về, lỡ như hắn kéo theo một đám người nữa quay trở lại thì tính làm sao đây?"
"Chị Tích, em hiểu lời chị, những tên này không trở về thì bô tộc phía sau cũng sẽ cho người đi tìm, trước sau gì thì bọn chúng cũng sẽ biết, chi bằng để một tên quay trở lại báo cáo sẽ khiên cho bọn chúng trở nên e ngại, chúng ta cũng tranh thủ thời gian tăng cường phòng vệ..."
"Ừ, mọi chuyện đều nghe theo em, ta không có ý gì đâu, chỉ là có chút lo lắng thôi!"
A Tích nghe thấy thế cũng không nói gì nữa, thứ cô lo lắng là nhân lực quá ít, nếu bị tấn công rất khó có thể chống lại, mặc dù A Khiên sức lực lớn những cũng chỉ có một mình, sẽ khó mà chống đỡ.
Linh Nhu dĩ nhiên biết A Tích nghĩ gì, cô liếc mắt sang nhìn những người còn lại : Tình Nhạn, lão Vũ, Kha Tụ, nghĩ một hồi cô lại lên tiếng:
"Mọi người có biết vì sao tôi có thể biết trước được hành động của đám cướp kia không?"
Linh Nhu quay sang hỏi mọi người, ánh mắt tự tin nhưng lại làm tất cả bối rối, A Tích lên tiếng trước :"Bọn ta không biết, là do A Khiên đã là Chiến sĩ Sơ cảnh nên mới nhanh chóng phát hiện ư?"
"Đúng, chỉ anh Khiên mới làm được điều này!"- Kha Tụ ở một bên gật đầu đáp.
"Không phải, tôi không có bản lĩnh đó, Chiến sĩ Sơ cảnh chỉ là mạnh hơn người bình thường một chút, đám thú hoang cũng có thể xử lí nhanh hơn một chút mà thôi..."
"Vậy thì còn lí do nào khác?"- Tình Nhạn lơ mơ không biết điểm dừng.
Linh Nhu dĩ nhiên là biết mọi người đều không có câu trả lời chính xác, cô nở một nụ cười thần bí sau đó mới nói :"Chính là Thần Linh, chính ngài đã mách bảo cho tôi!"
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều trở nên kinh ngạc không ngớt, lão Vũ là người đứng tuổi nhất ở nơi này, nhắc đến Thần Linh, dĩ nhiên lão sẽ là người kích động nhất.
"Linh Nhu, lời cô nói là thật sao?"
"Đúng vậy, chứ mọi người nghĩ đang nửa đêm chìm sao giấc ngủ lại có thể tự dưng phát giác ra bọn cướp, A Khiên cũng chỉ là người, đâu thể nào thức canh cả đêm cho chúng ta được. Hơn nữa mọi người nghĩ hai vợ chồng tôi dựa vào cái gì để mà sống sót trong những ngày trời đông giá lạnh như thế này. Thần Linh không che chở, không chỉ đường thì sao chúng tôi làm được..."
"Chuyện này..."- lão Vũ vẫn không thể tin nổi.
Nhưng Linh Nhu vẫn nói thêm :"Thần Linh đã mách bảo cho tôi rằng ngài cho phép thôi cưu mang những người bị bộ tộc của mình ruồng bỏ, vì ngài biết rằng bản thân mọi người cũng không muốn như thế, không bị vu oan thì cũng là bị người trong tộc hãm hại, cho nên ngài rất thương tình muốn tôi giúp đỡ..."
"Linh Nhu, chuyện này là thật ư?"-Tình Nhạn cảm động ánh mắt rưng rưng sắp khóc đến nơi rồi.
"Đúng thế, mọi người thử nghĩ xem, mùa đông băng tuyết thế này đến chỗ trú thân cũng khó tìm, rồi còn đồ ăn thức uống nữa, nuôi cho bản thân không bị chết đói chết rét cũng đã là may mắn, nào còn có thời gian đi giúp đỡ những người khác cơ chứ. Chính là Thần Linh muốn chúng tôi làm như vậy..."
Nghe Linh Nhu nói thế, đồng loạt tất cả mọi người ngoại trừ hai vợ chồng nhanh chóng quỳ xuống lấy ánh trăng kia mà khấn bái:"Thần Linh, Thần Linh, Thần Linh...."
Linh Nhu cũng không biết phải lí giải tình huống ngày như thế nào, có lẽ là phong tục hay một nghi lễ nào đó để cảm ơn bề trên nhưng như vậy cũng tốt, để Thần Linh làm điểm tựa, những điều cô làm sẽ dễ dàng hơn.
Tiếng tru xa xa của bầy sói tan biến dần. Trong lều, Linh Nhu ôm hai đứa trẻ đang hồn nhiên vui đùa, ánh mắt đầy tự hào:
“Giỏi lắm. Hai đứa rất dũng cảm.”
"Là ông Vũ dạy chúng con đó, ông nói chỉ cần gặp người xấu, thì không được nương tay, nếu không nhất định họ sẽ làm hại đến mẹ..."
Tình Nhạn nghe đến đây, nước mắt không tự chủ được có chút trào ra, nhưng rất nhanh cô liền quay sang lão Vũ nhỏ giọng đáp :"Cám ơn ông, lão Vũ...."
"Không có gì, ta rất thích trẻ con sau này cô không chê cứ để chúng nó theo ta..."
"Được, tôi đồng ý..."
Linh Nhu không nói gì thêm, chuyện này coi như đã được giải quyết nhờ "Thần Linh", quay sang A Khiên cô lại nói tiếp :"A Khiên, mau trói chín tên kia lại đừng để tên nào bỏ chay..."
Nghe thấy lời Linh Nhu, mọi người mới bừng tỉnh, không cần A Khiên, ngay cả A Tích cùng với Tình Nhạn cũng ra tay hỗ trợ trói những tên cướp lại, dây thừng được đan từ rễ cây khô cũng có hạn cho nên cứ ba tên thì lại trói chung với nhau. Linh Nhu quan sát một hồi liền để ý một tên trong số đó, cô nhanh chân bước tới quan sát tên này, A Tích thấy vậy cũng tò mò hỏi:
"Tiểu Nhu, người này có vấn đề gì sao?"
"Chị Tích, mau lại đây..."
Thấy Linh Nhu gọi, A Tích cũng lững thững bước tới thấy ánh mắt mê mẩn của cô khiến cho A Tích không thể nào hiểu nổi
"Chị Tích, đẹp trai quá..."
"Hả, đẹp....em nói đẹp cái gì..."
Linh Nhu có chút mất hứng, cô cũng quên mất, thời đại này cái ăn còn không có đủ, lấy đâu ra thời giờ mà ngắm nghía cũng thứ như thế này.
"Chị Tích, chị thử quan sát mặt của mấy tên này đi, xem thử mặt ai trông dễ nhìn nhất..."
A Tích cũng không nói gì thêm, cô quay ra quan sát một hồi, mới gật đầu đáp :"Ừm, mặt cái người này trông dễ nhìn hơn một chút..."
"Em đã nói chuyện với Thần Linh rất là nhiều, những người như thế Thần Linh gọi là đẹp trai, chị nhớ chưa..."
"Nhớ rồi, đẹp trai..."
Linh Nhu còn không nhịn được mà đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt của tên cướp. Nào ngờ đâu từ sau lưng cô, nhanh chóng xuất hiện một bóng hình vội vã xông tới giáng cho tên cướp đẹp trai kia một cú trời giáng.
Sau cú tát đó, tên cướp kia cũng tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân bị trói, liền trở nên tức giận, gào thét :"Thả ta ra, đám người Thần Linh ghét bỏ như các ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt...."
"Trời ơi, tức giận mà cũng đẹp trai nữa..."
Linh Nhu vừa dứt câu, bóng người kia lại táng cho tên cướp thêm hai cái nữa khiến hắn câm nín không dám nói thêm gì nữa, dù sao thì mới đó không lâu chính hắn chứng kiến một mình A Khiên chống lại tất cả cơ mà.
"A Khiên, anh nhẹ nhàng thôi, đánh chỗ khác đi đừng đánh lên mặt..."
Nhưng lúc này A Khiên nổi khùng, không thèm nghe lời cô, liên tục táng cho tên cướp vài cái nữa rồi mới ngừng lại, Linh Nhu trong chớp nhoáng liền phát hiện ra vấn đề, cô thầm cười trong lòng, mới khen có một chút mà đã thành ra như thế nay rồi.
"Ai dô, mặt bị đánh thành ra thế này rồi, xấu quá, không thích nữa..."
Nói xong cô ngoảnh mặt quay đầu bỏ vào trong lều, trước khi đi còn không quên nói thêm :"Lão Vũ, Kha Tụ à,tối nay để mấy tên cướp ở lều mọi người, cứ trói chặt lại rồi sang ngủ lều với chúng tôi, có gì sáng mai dậy lại bàn..."
"Được, chị Nhu..."-Kha Tụ gật đầu nhanh chóng kéo những tên cướp lê lết về lều của mình.
Sáng hôm sau, khi trói bọn người lạ lại, lão Vũ lúc này mới tới quan sát từng người một, A Tích cũng chạy qua xem, một trong số đó lộ ra vết xăm hình mặt trời đen dưới ngực.
A Tích tái mặt, vội thốt lên:
“Là... Tộc Hắc Nhật. Kẻ thù truyền kiếp của Bán Nguyệt tộc ta.”
A Khiên không nói gì giống như ngầm thừa nhận lời nói của chị mình. Linh Nhu có chút ngơ ngác, ký ức của nguyên chủ này cô cũng không thừa hưởng được mấy cho nên cũng không rõ ràng tộc Hắc Nhật trong lời nói của A Tích.
"Chị Tích, em hiểu lời chị, những tên này không trở về thì bô tộc phía sau cũng sẽ cho người đi tìm, trước sau gì thì bọn chúng cũng sẽ biết, chi bằng để một tên quay trở lại báo cáo sẽ khiên cho bọn chúng trở nên e ngại, chúng ta cũng tranh thủ thời gian tăng cường phòng vệ..."
"Ừ, mọi chuyện đều nghe theo em, ta không có ý gì đâu, chỉ là có chút lo lắng thôi!"
A Tích nghe thấy thế cũng không nói gì nữa, thứ cô lo lắng là nhân lực quá ít, nếu bị tấn công rất khó có thể chống lại, mặc dù A Khiên sức lực lớn những cũng chỉ có một mình, sẽ khó mà chống đỡ.
Linh Nhu dĩ nhiên biết A Tích nghĩ gì, cô liếc mắt sang nhìn những người còn lại : Tình Nhạn, lão Vũ, Kha Tụ, nghĩ một hồi cô lại lên tiếng:
Linh Nhu quay sang hỏi mọi người, ánh mắt tự tin nhưng lại làm tất cả bối rối, A Tích lên tiếng trước :"Bọn ta không biết, là do A Khiên đã là Chiến sĩ Sơ cảnh nên mới nhanh chóng phát hiện ư?"
"Đúng, chỉ anh Khiên mới làm được điều này!"- Kha Tụ ở một bên gật đầu đáp.
"Không phải, tôi không có bản lĩnh đó, Chiến sĩ Sơ cảnh chỉ là mạnh hơn người bình thường một chút, đám thú hoang cũng có thể xử lí nhanh hơn một chút mà thôi..."
"Vậy thì còn lí do nào khác?"- Tình Nhạn lơ mơ không biết điểm dừng.
Linh Nhu dĩ nhiên là biết mọi người đều không có câu trả lời chính xác, cô nở một nụ cười thần bí sau đó mới nói :"Chính là Thần Linh, chính ngài đã mách bảo cho tôi!"
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều trở nên kinh ngạc không ngớt, lão Vũ là người đứng tuổi nhất ở nơi này, nhắc đến Thần Linh, dĩ nhiên lão sẽ là người kích động nhất.
"Đúng vậy, chứ mọi người nghĩ đang nửa đêm chìm sao giấc ngủ lại có thể tự dưng phát giác ra bọn cướp, A Khiên cũng chỉ là người, đâu thể nào thức canh cả đêm cho chúng ta được. Hơn nữa mọi người nghĩ hai vợ chồng tôi dựa vào cái gì để mà sống sót trong những ngày trời đông giá lạnh như thế này. Thần Linh không che chở, không chỉ đường thì sao chúng tôi làm được..."
"Chuyện này..."- lão Vũ vẫn không thể tin nổi.
Nhưng Linh Nhu vẫn nói thêm :"Thần Linh đã mách bảo cho tôi rằng ngài cho phép thôi cưu mang những người bị bộ tộc của mình ruồng bỏ, vì ngài biết rằng bản thân mọi người cũng không muốn như thế, không bị vu oan thì cũng là bị người trong tộc hãm hại, cho nên ngài rất thương tình muốn tôi giúp đỡ..."
"Linh Nhu, chuyện này là thật ư?"-Tình Nhạn cảm động ánh mắt rưng rưng sắp khóc đến nơi rồi.
Nghe Linh Nhu nói thế, đồng loạt tất cả mọi người ngoại trừ hai vợ chồng nhanh chóng quỳ xuống lấy ánh trăng kia mà khấn bái:"Thần Linh, Thần Linh, Thần Linh...."
Linh Nhu cũng không biết phải lí giải tình huống ngày như thế nào, có lẽ là phong tục hay một nghi lễ nào đó để cảm ơn bề trên nhưng như vậy cũng tốt, để Thần Linh làm điểm tựa, những điều cô làm sẽ dễ dàng hơn.
Tiếng tru xa xa của bầy sói tan biến dần. Trong lều, Linh Nhu ôm hai đứa trẻ đang hồn nhiên vui đùa, ánh mắt đầy tự hào:
“Giỏi lắm. Hai đứa rất dũng cảm.”
"Là ông Vũ dạy chúng con đó, ông nói chỉ cần gặp người xấu, thì không được nương tay, nếu không nhất định họ sẽ làm hại đến mẹ..."
Tình Nhạn nghe đến đây, nước mắt không tự chủ được có chút trào ra, nhưng rất nhanh cô liền quay sang lão Vũ nhỏ giọng đáp :"Cám ơn ông, lão Vũ...."
"Không có gì, ta rất thích trẻ con sau này cô không chê cứ để chúng nó theo ta..."
"Được, tôi đồng ý..."
Linh Nhu không nói gì thêm, chuyện này coi như đã được giải quyết nhờ "Thần Linh", quay sang A Khiên cô lại nói tiếp :"A Khiên, mau trói chín tên kia lại đừng để tên nào bỏ chay..."
Nghe thấy lời Linh Nhu, mọi người mới bừng tỉnh, không cần A Khiên, ngay cả A Tích cùng với Tình Nhạn cũng ra tay hỗ trợ trói những tên cướp lại, dây thừng được đan từ rễ cây khô cũng có hạn cho nên cứ ba tên thì lại trói chung với nhau. Linh Nhu quan sát một hồi liền để ý một tên trong số đó, cô nhanh chân bước tới quan sát tên này, A Tích thấy vậy cũng tò mò hỏi:
"Tiểu Nhu, người này có vấn đề gì sao?"
"Chị Tích, mau lại đây..."
Thấy Linh Nhu gọi, A Tích cũng lững thững bước tới thấy ánh mắt mê mẩn của cô khiến cho A Tích không thể nào hiểu nổi
"Chị Tích, đẹp trai quá..."
"Hả, đẹp....em nói đẹp cái gì..."
Linh Nhu có chút mất hứng, cô cũng quên mất, thời đại này cái ăn còn không có đủ, lấy đâu ra thời giờ mà ngắm nghía cũng thứ như thế này.
"Chị Tích, chị thử quan sát mặt của mấy tên này đi, xem thử mặt ai trông dễ nhìn nhất..."
A Tích cũng không nói gì thêm, cô quay ra quan sát một hồi, mới gật đầu đáp :"Ừm, mặt cái người này trông dễ nhìn hơn một chút..."
"Em đã nói chuyện với Thần Linh rất là nhiều, những người như thế Thần Linh gọi là đẹp trai, chị nhớ chưa..."
"Nhớ rồi, đẹp trai..."
Linh Nhu còn không nhịn được mà đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt của tên cướp. Nào ngờ đâu từ sau lưng cô, nhanh chóng xuất hiện một bóng hình vội vã xông tới giáng cho tên cướp đẹp trai kia một cú trời giáng.
Sau cú tát đó, tên cướp kia cũng tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân bị trói, liền trở nên tức giận, gào thét :"Thả ta ra, đám người Thần Linh ghét bỏ như các ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt...."
"Trời ơi, tức giận mà cũng đẹp trai nữa..."
Linh Nhu vừa dứt câu, bóng người kia lại táng cho tên cướp thêm hai cái nữa khiến hắn câm nín không dám nói thêm gì nữa, dù sao thì mới đó không lâu chính hắn chứng kiến một mình A Khiên chống lại tất cả cơ mà.
"A Khiên, anh nhẹ nhàng thôi, đánh chỗ khác đi đừng đánh lên mặt..."
Nhưng lúc này A Khiên nổi khùng, không thèm nghe lời cô, liên tục táng cho tên cướp vài cái nữa rồi mới ngừng lại, Linh Nhu trong chớp nhoáng liền phát hiện ra vấn đề, cô thầm cười trong lòng, mới khen có một chút mà đã thành ra như thế nay rồi.
"Ai dô, mặt bị đánh thành ra thế này rồi, xấu quá, không thích nữa..."
Nói xong cô ngoảnh mặt quay đầu bỏ vào trong lều, trước khi đi còn không quên nói thêm :"Lão Vũ, Kha Tụ à,tối nay để mấy tên cướp ở lều mọi người, cứ trói chặt lại rồi sang ngủ lều với chúng tôi, có gì sáng mai dậy lại bàn..."
"Được, chị Nhu..."-Kha Tụ gật đầu nhanh chóng kéo những tên cướp lê lết về lều của mình.
Sáng hôm sau, khi trói bọn người lạ lại, lão Vũ lúc này mới tới quan sát từng người một, A Tích cũng chạy qua xem, một trong số đó lộ ra vết xăm hình mặt trời đen dưới ngực.
A Tích tái mặt, vội thốt lên:
“Là... Tộc Hắc Nhật. Kẻ thù truyền kiếp của Bán Nguyệt tộc ta.”
A Khiên không nói gì giống như ngầm thừa nhận lời nói của chị mình. Linh Nhu có chút ngơ ngác, ký ức của nguyên chủ này cô cũng không thừa hưởng được mấy cho nên cũng không rõ ràng tộc Hắc Nhật trong lời nói của A Tích.
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
