0 chữ
Chương 19
Chương 19: Bữa cơm ấm cúng
Bầu trời rũ xuống những dải sương mỏng, gió lạnh cuốn qua từng lùm cây trắng tuyết. A Khiên dìu lão Vũ đi giữa cánh rừng, tay còn lại nắm chặt dây buộc lôi thêm một con sói hoang đã bị đánh bất tỉnh. Máu khô dính trên vai áo, nhưng ánh mắt anh trầm tĩnh như người vừa chỉ làm một việc đơn giản.
Bên cạnh anh, Kha Tụ thở không ra hơi, mặt tái vì lạnh và hồi hộp, thỉnh thoảng quay lại nhìn con sói bị kéo lê mà rùng mình.
“Anh... lại một mình đánh được con vật hung dữ này thật à?” – Kha Tụ lẩm bẩm, ánh mắt như lạc vào thế giới khác.
“Nó đi lạc mà. Cơ hội tốt để có thêm thịt cho mùa đông.” – A Khiên đáp, giọng nhẹ như gió.
Khi bước vào khu trại – chỉ là vài căn lều bằng lá cây, khung gỗ và da thú đơn sơ – Tiểu Nhu, A Tích, và Tình Nhạn lập tức chạy ra.
“A Khiên? Có người bị thương?!” – Tiểu Nhu lao đến, ánh mắt đảo qua ông Vũ đang được dìu.
Nhưng chưa kịp đến gần thì hai bé gái của Tình Nhạn, đang chơi gần lều, lập tức rụt vào sau chân mẹ, đôi mắt tròn xoe hiện lên sự hoảng sợ lặng lẽ.
Chúng nhìn người đàn ông trung niên dính máu, rồi lại nhìn con sói bị lôi xềnh xệch trên mặt đất. Mắt đứa nhỏ hơn bắt đầu rơm rớm, môi run run, hai tay nắm chặt vạt áo chị gái. Đứa lớn hơn thì căng cứng, ánh mắt chưa hiểu chuyện nhưng bản năng mách bảo nguy hiểm, liền lùi về phía mẹ.
“Đừng sợ,” – Tiểu Nhu ngồi xuống, đưa tay ra nhẹ nhàng – “Họ là người tốt. Là bạn.”
Tình Nhạn siết chặt hai con vào lòng, gật đầu cảm ơn, nhưng mắt vẫn đầy cảnh giác.
"Tiểu Nhu, đây là hai người mà ta dẫn về, em xem..."-A Khiên gật gù bước tới.
Linh Nhu khe gật đầu, khẽ quan sát Sinh Linh Thụ ở bên trong lều, mãi một lúc lâu cũng không thấy nó phát ra cảnh báo cho mình nên cô cũng yên tâm phần nào. Bởi lần trước vợ chồng A Tích ở khoảng cách xa như vậy nó cũng phát ra cảnh báo nhẹ, nhưng lần này lại không có biểu hiện gì, hai người trước mắt này có lẽ tạm thời tin tưởng được, dù sao thì cũng cần thêm thời gian để quan sát.
Nghĩ đến đây, Linh Nhu bèn gật đầu đáp :"A Khiên, mau dẫn họ vào cái lều còn lại đi, để họ sưởi ấm trước đã, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh...". Nói xong cô lại quay sang với A Tích rồi đưa cho một lọ thuốc :"Chị Tích, chị giúp em bôi thuốc cầm máu cho hai người bọn họ nhé!"
A Tích cũng không có ngần gì, dù sao thì cũng có A Khiên đi cùng, cô cũng không sợ hai người này giở trò.
Tối hôm đó, Linh Nhu và A Tích cùng nhau vào bếp – hay đúng hơn, là góc đất được che chắn tạm bợ, nơi có bếp lửa dùng đá xếp thành hình chữ U. Lửa cháy bập bùng, mùi thịt bắt đầu lan ra khiến những cái bụng đói cồn cào.
Món đầu tiên là canh thịt thỏ hầm: được nấu trong một nồi đất tự tay Linh Nhu làm. Cô bỏ vào ít rễ cây làm ngọt nước, lá thơm mà A Khiên hái về và một chút muối tro lấy từ lớp tro bếp lọc lại. Tất nhiên, cô không có quên bỏ thêm một chút Linh Mộc Tuyền vào để bồi bổ cho mọi người.
Tiếp đến là món lợn rừng quay, không có xiên lớn, họ dùng ba cây gỗ mài nhọn cắm tam giác, rồi buộc thịt lên giữa, xoay chậm bằng tay. Dao không đủ sắc, họ dùng dao đá tách thịt và gậy mài thô sơ để lột da, cắt từng thớ thịt, bắt đầu nướng...
Không có gạo, A Tích trộn rễ cây nghiền nhuyễn, vo thành bánh và nướng trên đá nóng, thành một loại "bánh củ" ăn kèm.
Chỉ một lát sau, khi mùi canh lan khắp trại, Thương Thương cùng với Tiểu Sa đã chạy qua lều đầu tiên, cả hai bắt đầu ló đầu vào quan sát lều. Tiểu Nhu nhanh chóng phát hiện ra hai cô bé, liền mỉm cười gọi:
“Lại đây, ăn một chút nhé. Hai chú này không phải người xấu đâu.”
Đứa lớn kéo tay em lại gần, vẫn còn run rẩy. Nhưng khi nếm miếng canh đầu tiên, ánh mắt bé nhỏ ấy dần giãn ra.
“Ngon quá…” – Đứa bé thì thào. Đôi mắt đã sáng hơn rất nhiều.
Kha Tụ lặng lẽ nhìn A Khiên, rồi cúi đầu, như vừa bị nhắc nhở rằng sức mạnh đôi khi không nằm ở đôi tay, mà ở cách một người dẫn dắt người khác sống sót.
Ông Vũ, dù bị thương, cũng bật cười:
“Mùi canh này... thậm chí còn ngon hơn gấp mấy lần mẹ ta còn sống nấu cho ta. Khá lắm, các cô gái.”
"Lão Vũ quá khen rồi!"- Linh Nhu lặng lẽ xua tay đi.
A Khiên trong bữa ăn vội nhớ đến điều gì đó bèn lên tiếng:
"Lão Vũ, ông có tài năng đặc biệt gì không?"
Lão Vũ nghe thế liền biết mục đích của A Khiên, lão có chút trầm mặc không nói được, nhưng cuối cùng lão vẫn là mở miệng lên tiếng:
"Không giấu gì hai người, thực ra chân trái của ta bị một chút thương thật từ trận chiến với đám lợn rừng, tuổi cũng ngoài 50, người trẻ trong bộ tộc nghĩ ta làm vướng víu tay chân cho nên muốn đuổi ta đi..."
"Anh Khiên, xin đừng vứt bỏ lão Vũ, em sẽ làm thay cho cả lão, thịt có thể ăn ít lại..."- Khạ Tụ có chút sợ hãi lên tiếng.
Linh Nhu mỉm cười, nghe thấy thế cô liền rõ ràng lợi thế của lão Vũ là gì rồi. Chính là kinh nghiệm, lão cả đời ra ngoài săn bắn thú hoang, kinh nghiệm chính là thứ mà lão không thiếu nhiếu, dù lão không thể đi được, chỉ ngồi một chỗ thì vẫn có rất nhiều lợi ích. Lão chỉ cần ngồi một chỗ để truyền dạy lại kinh nghiệm cho lớp trẻ non nớt như cô A Tích, thậm chí là Tiểu Sa cùng với Thương Thương...
"Không sao, lão Vũ, ngày mai tôi có việc cần lão hỗ trợ..."
"Linh Nhu, thân già này thì có ích lợi gì cho mọi người cơ chứ?"
"Không hề, có nhiều lợi ích là đằng khác..."
Lửa bập bùng. Tuyết ngoài kia vẫn rơi. Nhưng trong lều trại nhỏ này, một gia đình mới đang dần hình thành, lặng lẽ và bền bỉ như những mầm cây trong giá rét.
Sáng hôm sau, tuyết không rơi nữa, chỉ còn những làn gió nhẹ lạnh như chạm vào xương. Một khoảng trời trong hiếm hoi giữa mùa đông khắc nghiệt.
Lão Vũ đã hồi phục đôi chút, chân vẫn còn tập tễnh nhưng tinh thần thì sáng rõ. Ông ngồi bên bếp tro nguội, đôi mắt thâm sâu ánh lên vẻ từng trải. Trước mặt ông là hai bé gái – Tiểu Sa và Thương Thương – đang ngồi xếp chân khoanh gọn, hai tay đặt lên đùi như học trò nhỏ.
“Mắt phải nhìn dấu chân. Tai phải nghe lá khô. Không phải con nào cũng đi thẳng như nai, có kẻ săn mồi đi vòng. Phải nhớ…,” – Lão Vũ vừa nói vừa dùng một que củi khô vẽ lên nền tuyết, mô tả dấu chân thú và hướng gió.
Tiểu Sa mở to mắt, chăm chú theo dõi từng nét vẽ, còn Thương Thương thì ngồi hơi nghiêng, bàn tay bé nhỏ mân mê chuỗi răng sói mẹ để lại, ánh mắt hơi lo lắng nhưng vẫn gắng tập trung.
Từ xa, Tình Nhạn đứng sau một tảng đá, lặng lẽ quan sát. Cô không bước ra, chỉ nhìn hai đứa con mình như thể lần đầu được thấy chúng thực sự học hỏi, thực sự sống... như những đứa trẻ dũng cảm.
Ở một bên khác, Linh Nhu tay chống nách, chỉ vào một khu đất bằng phẳng phủ tuyết gần khu trại:
“Chúng ta cần thêm hai cái lều. Có thêm người rồi, phải chuẩn bị trước khi tuyết lớn lại.”
A Khiên gật đầu, quay sang Kha Tụ:
“Đi kiếm gỗ với tôi. Chúng ta chia việc. Tôi chặt, cậu dựng.”
Kha Tụ nhướng mày nhẹ:
“Một mình tôi dựng?”
A Khiên mỉm cười: “Tôi muốn xem cậu có đúng là người giỏi dựng lều như những gì cậu tự khoe không.”
"Dĩ nhiên, Kha Tụ tôi nói được làm được, anh yên tâm.!"
Bên cạnh anh, Kha Tụ thở không ra hơi, mặt tái vì lạnh và hồi hộp, thỉnh thoảng quay lại nhìn con sói bị kéo lê mà rùng mình.
“Anh... lại một mình đánh được con vật hung dữ này thật à?” – Kha Tụ lẩm bẩm, ánh mắt như lạc vào thế giới khác.
“Nó đi lạc mà. Cơ hội tốt để có thêm thịt cho mùa đông.” – A Khiên đáp, giọng nhẹ như gió.
Khi bước vào khu trại – chỉ là vài căn lều bằng lá cây, khung gỗ và da thú đơn sơ – Tiểu Nhu, A Tích, và Tình Nhạn lập tức chạy ra.
“A Khiên? Có người bị thương?!” – Tiểu Nhu lao đến, ánh mắt đảo qua ông Vũ đang được dìu.
Chúng nhìn người đàn ông trung niên dính máu, rồi lại nhìn con sói bị lôi xềnh xệch trên mặt đất. Mắt đứa nhỏ hơn bắt đầu rơm rớm, môi run run, hai tay nắm chặt vạt áo chị gái. Đứa lớn hơn thì căng cứng, ánh mắt chưa hiểu chuyện nhưng bản năng mách bảo nguy hiểm, liền lùi về phía mẹ.
“Đừng sợ,” – Tiểu Nhu ngồi xuống, đưa tay ra nhẹ nhàng – “Họ là người tốt. Là bạn.”
Tình Nhạn siết chặt hai con vào lòng, gật đầu cảm ơn, nhưng mắt vẫn đầy cảnh giác.
"Tiểu Nhu, đây là hai người mà ta dẫn về, em xem..."-A Khiên gật gù bước tới.
Linh Nhu khe gật đầu, khẽ quan sát Sinh Linh Thụ ở bên trong lều, mãi một lúc lâu cũng không thấy nó phát ra cảnh báo cho mình nên cô cũng yên tâm phần nào. Bởi lần trước vợ chồng A Tích ở khoảng cách xa như vậy nó cũng phát ra cảnh báo nhẹ, nhưng lần này lại không có biểu hiện gì, hai người trước mắt này có lẽ tạm thời tin tưởng được, dù sao thì cũng cần thêm thời gian để quan sát.
A Tích cũng không có ngần gì, dù sao thì cũng có A Khiên đi cùng, cô cũng không sợ hai người này giở trò.
Tối hôm đó, Linh Nhu và A Tích cùng nhau vào bếp – hay đúng hơn, là góc đất được che chắn tạm bợ, nơi có bếp lửa dùng đá xếp thành hình chữ U. Lửa cháy bập bùng, mùi thịt bắt đầu lan ra khiến những cái bụng đói cồn cào.
Món đầu tiên là canh thịt thỏ hầm: được nấu trong một nồi đất tự tay Linh Nhu làm. Cô bỏ vào ít rễ cây làm ngọt nước, lá thơm mà A Khiên hái về và một chút muối tro lấy từ lớp tro bếp lọc lại. Tất nhiên, cô không có quên bỏ thêm một chút Linh Mộc Tuyền vào để bồi bổ cho mọi người.
Không có gạo, A Tích trộn rễ cây nghiền nhuyễn, vo thành bánh và nướng trên đá nóng, thành một loại "bánh củ" ăn kèm.
Chỉ một lát sau, khi mùi canh lan khắp trại, Thương Thương cùng với Tiểu Sa đã chạy qua lều đầu tiên, cả hai bắt đầu ló đầu vào quan sát lều. Tiểu Nhu nhanh chóng phát hiện ra hai cô bé, liền mỉm cười gọi:
“Lại đây, ăn một chút nhé. Hai chú này không phải người xấu đâu.”
Đứa lớn kéo tay em lại gần, vẫn còn run rẩy. Nhưng khi nếm miếng canh đầu tiên, ánh mắt bé nhỏ ấy dần giãn ra.
“Ngon quá…” – Đứa bé thì thào. Đôi mắt đã sáng hơn rất nhiều.
Kha Tụ lặng lẽ nhìn A Khiên, rồi cúi đầu, như vừa bị nhắc nhở rằng sức mạnh đôi khi không nằm ở đôi tay, mà ở cách một người dẫn dắt người khác sống sót.
Ông Vũ, dù bị thương, cũng bật cười:
“Mùi canh này... thậm chí còn ngon hơn gấp mấy lần mẹ ta còn sống nấu cho ta. Khá lắm, các cô gái.”
"Lão Vũ quá khen rồi!"- Linh Nhu lặng lẽ xua tay đi.
A Khiên trong bữa ăn vội nhớ đến điều gì đó bèn lên tiếng:
"Lão Vũ, ông có tài năng đặc biệt gì không?"
Lão Vũ nghe thế liền biết mục đích của A Khiên, lão có chút trầm mặc không nói được, nhưng cuối cùng lão vẫn là mở miệng lên tiếng:
"Không giấu gì hai người, thực ra chân trái của ta bị một chút thương thật từ trận chiến với đám lợn rừng, tuổi cũng ngoài 50, người trẻ trong bộ tộc nghĩ ta làm vướng víu tay chân cho nên muốn đuổi ta đi..."
"Anh Khiên, xin đừng vứt bỏ lão Vũ, em sẽ làm thay cho cả lão, thịt có thể ăn ít lại..."- Khạ Tụ có chút sợ hãi lên tiếng.
Linh Nhu mỉm cười, nghe thấy thế cô liền rõ ràng lợi thế của lão Vũ là gì rồi. Chính là kinh nghiệm, lão cả đời ra ngoài săn bắn thú hoang, kinh nghiệm chính là thứ mà lão không thiếu nhiếu, dù lão không thể đi được, chỉ ngồi một chỗ thì vẫn có rất nhiều lợi ích. Lão chỉ cần ngồi một chỗ để truyền dạy lại kinh nghiệm cho lớp trẻ non nớt như cô A Tích, thậm chí là Tiểu Sa cùng với Thương Thương...
"Không sao, lão Vũ, ngày mai tôi có việc cần lão hỗ trợ..."
"Linh Nhu, thân già này thì có ích lợi gì cho mọi người cơ chứ?"
"Không hề, có nhiều lợi ích là đằng khác..."
Lửa bập bùng. Tuyết ngoài kia vẫn rơi. Nhưng trong lều trại nhỏ này, một gia đình mới đang dần hình thành, lặng lẽ và bền bỉ như những mầm cây trong giá rét.
Sáng hôm sau, tuyết không rơi nữa, chỉ còn những làn gió nhẹ lạnh như chạm vào xương. Một khoảng trời trong hiếm hoi giữa mùa đông khắc nghiệt.
Lão Vũ đã hồi phục đôi chút, chân vẫn còn tập tễnh nhưng tinh thần thì sáng rõ. Ông ngồi bên bếp tro nguội, đôi mắt thâm sâu ánh lên vẻ từng trải. Trước mặt ông là hai bé gái – Tiểu Sa và Thương Thương – đang ngồi xếp chân khoanh gọn, hai tay đặt lên đùi như học trò nhỏ.
“Mắt phải nhìn dấu chân. Tai phải nghe lá khô. Không phải con nào cũng đi thẳng như nai, có kẻ săn mồi đi vòng. Phải nhớ…,” – Lão Vũ vừa nói vừa dùng một que củi khô vẽ lên nền tuyết, mô tả dấu chân thú và hướng gió.
Tiểu Sa mở to mắt, chăm chú theo dõi từng nét vẽ, còn Thương Thương thì ngồi hơi nghiêng, bàn tay bé nhỏ mân mê chuỗi răng sói mẹ để lại, ánh mắt hơi lo lắng nhưng vẫn gắng tập trung.
Từ xa, Tình Nhạn đứng sau một tảng đá, lặng lẽ quan sát. Cô không bước ra, chỉ nhìn hai đứa con mình như thể lần đầu được thấy chúng thực sự học hỏi, thực sự sống... như những đứa trẻ dũng cảm.
Ở một bên khác, Linh Nhu tay chống nách, chỉ vào một khu đất bằng phẳng phủ tuyết gần khu trại:
“Chúng ta cần thêm hai cái lều. Có thêm người rồi, phải chuẩn bị trước khi tuyết lớn lại.”
A Khiên gật đầu, quay sang Kha Tụ:
“Đi kiếm gỗ với tôi. Chúng ta chia việc. Tôi chặt, cậu dựng.”
Kha Tụ nhướng mày nhẹ:
“Một mình tôi dựng?”
A Khiên mỉm cười: “Tôi muốn xem cậu có đúng là người giỏi dựng lều như những gì cậu tự khoe không.”
"Dĩ nhiên, Kha Tụ tôi nói được làm được, anh yên tâm.!"
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
