0 chữ
Chương 18
Chương 18: Lão Vũ và Kha Tụ
"Dị năng..."
"Đúng vậy, tuy nhiên ngài cũng nói thêm, thứ này chỉ hỗ trợ chứ không chắc chắn hoàn toàn, chỉ có người hoàn toàn thần phục ngài mới có thể thức tỉnh được..."
"Em không dùng ư?"
"Không, em muốn nhường cơ hội đó cho anh, dù sao anh cũng đã là Chiến sĩ Sơ cảnh, nếu có thêm thứ này, chúng ta sẽ càng sống tốt hơn nữa..."
Linh Nhu vừa nói vừa trao cho A Khiên lọ thuốc, A Khiên không nói gì, hắn nhìn cô một lúc lâu cũng không thể hiện cảm xúc gì, trực tiếp nhận lấy lọ thuốc, đổ một mạch vào bên trong.
"Sao rồi, anh có cảm thấy khác thường gì không?"
"Anh không biết, không thấy gì khác thường cả!"
"Vậy thì đi ngủ đi, sáng mai dậy rồi tính tiếp!"
Linh Nhu gật đầu đáp lời, cô cũng nghĩ, dù sao cũng cần thời gian để thuốc phát huy công dụng, nóng vội cũng không giải quyết được gì.
Sáng hôm sau, trời vẫn còn lác đác tuyết rơi, không khí càng ngày càng lạnh, A Tích biết ý sau khi xây thêm một cái lều đã ở cùng ba mẹ con Tình Nhạn, dù sao thì bọn họ cũng sợ ở một mình cho nên cũng vui vẻ chấp nhận. Những cơn gió lạnh tạt qua khiến cho người ta lười biếng thức dậy, Linh Nhu đang mơ màng thì hệ thống vang lên thông báo:
[DING! A Khiên thành công thức tỉnh kỹ năng hệ mộc sơ cảnh Mộc Giáp Hộ Thể.
Giải thích: Khi bị tấn công, cơ thể nhanh chóng chuyển hóa thành thân cây cổ thụ trong khoảng thời gian ngắn.]
Linh Nhu giật mình vội vàng bật dậy quay sang nhìn A Khiên, cái người này còn chưa biết bản thân mình đã chuyển biến như thế nào, cô vui mừng nhưng cũng không nói gì thêm, mà lục đυ.c dậy nấu bữa sáng cho mọi người.
Những ngày tiếp đó, không cần Linh Nhu gợi ý điều gì, A Khiên trong lúc đi săn liền có thể tự phát giác ra điều bất thường của bản thân, hắn vui sướиɠ như một đứa trẻ vội vã khoe khoang với vợ mình. Linh Nhu cũng không ngại mà giúp hắn đặt tên cho kỹ năng mới này Mộc Giáp Hộ Thể. Có nó, việc đi săn trở nên dễ dàng hơn, A Khiên có thể chính diện đối cứng với đám động vật hung tàn mà không sợ bị bọn chúng làm bị thương nữa....
------------
Những ngày tiếp theo,
Tuyết lại rơi. Những bông hoa băng lặng lẽ phủ trắng cánh rừng u ám. Trong màn sương mờ đặc, hai bóng người đang lê bước khó nhọc trên nền tuyết dày.
Một người đàn ông trung niên, dáng cao gầy, lưng mang theo một cây cung gỗ dài đã bạc màu, vai bị rách áo, máu đông khô thẫm. Bên cạnh ông là một thanh niên gầy nhưng mắt sáng rực, đang gắng dìu ông đi, hai tay run vì lạnh.
“Cố lên lão Vũ… gần tới rồi. Cháu nghe thấy tiếng nước chảy… chắc là suối. Có lửa là sống.”
“Không… dừng lại… Kha Tụ, nghe… có tiếng bước…"
Không đợi ông dứt lời, tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên. Một đàn sói bắc tuyết với bộ lông xám trắng bắt đầu hiện hình từ trong rừng.
Một con đầu đàn, to gấp đôi sói thường, cặp mắt đỏ ửng như máu đang nhắm thẳng vào Kha Tụ. Sói đã đói đến phát điên, nó không ngần ngại mà lao thẳng về phía hai người, tưởng chừng như hai thân thể yếu ớt kia sẽ bị nuốt chửng thì bất ngờ có một âm thanh vang lên xé toang bầu không khí tĩnh lặng kia
- Mộc Giáp Hộ Thể....
Chính là A Khiên, hắn không biết từ đâu xuất hiện liền lao ra che chắn trước mặt hai người còn dùng Mộc Giáp để ngăn cản đòn tấn công của đám sói hung dữ kia.
Sau đó, A Khiên lấy hết sức bình sinh phóng cây giáo bằng đá về phía một con sói bên cạnh.
Vυ"t!
Một mũi giáo gỗ dài đâm thẳng vào đầu con sói giữa không trung. Xác nó rơi ngay trước mũi chân Kha Tụ.
“Lùi lại! Bám sát tôi!”
Không đợi bọn sói có phản ứng, gót chân A Khiên đạp xuống đất, đôi mắt khẽ lóe lên ánh xanh nhạt. A Khiên chi dùng tay không liền có thể chiến đấu ngang hàng với đám sói mà không sợ chúng làm bị thương, người đàn ông trung niên gọi là lão Vũ kia cũng kinh ngạc không ngớt, miệng còn thốt lên:
"Người này mạnh quá, không lẽ là..."
Kha Tụ ở bên cạnh dĩ nhiên cũng không che giấu nổi cảm giác hâm mộ đối với người trước mặt bèn quay sang nói với lão:
"Lão Vũ, người đó là ai? Sao mà mạnh thế?"
"Người này dường như đã được Thần Linh lựa chọn, lát nữa không được thất lễ.."
"Vâng, ta nhớ rồi!
Con sói đầu đàn tru vang một tiếng thật lớn, bị bất ngờ, chúng hỗn loạn và rút lui, để lại mấy cái xác bị A Khiên đánh nát nhừ.
Kha Tụ và ông Vũ vẫn còn thở dốc, không nói nổi câu nào.
“Hai người từ đâu đến?” – A Khiên hỏi, đưa tay đỡ ông Vũ lên lưng mình.
“Xin chào dũng sĩ, chúng ta…”, Lão Vũ gật đầu, giọng khàn đặc.
"Tôi không phải là dũng sĩ gì cả, tôi là người bị bộ tộc mình vứt bỏ, còn hai người thì sao?"
Chứng kiến A Khiên tự mình thừa nhận khiến cả hai có chút bối rối, không nghĩ tới một người được Thần Linh lựa chọn mà lại bị ghét bỏ, lúc này trong lòng cả hai liền có chút thở phào nhẹ nhõm, lão Vũ gật đầu đáp:
“Đại pháp sư nói chúng tôi mang vận rủi, bị Thần Linh từ bỏ, nên không thể tiếp tục ở lại bộ tộc..."
A Khiên thoáng gật đầu, Linh Nhu cũng là bởi cái miệng của pháp sư mà bị bộ tộc vứt bỏ, đám miệng lắt léo đó thật đáng chết.
"Hai người tiếp theo có dự định gì không?"
"Chúng ta..."- Kha Tụ im bặt không nói được từ nào.
A Khiên nhanh chóng nhớ tới lời Linh Nhu dặn, nếu như găp được những người lưu lạc khác có thể dẫn về, có Sinh Linh Thụ trong tay, cô liền có thể biết bọn họ tốt hay xấu, nếu như tốt thì giữ lại bồi dưỡng làm người của mình, còn nếu có ý đồ xấu thì xử lí sau cũng không muộn.
"Hai người có muốn theo tôi không? Tuy rằng không thể chắc chắn cho hai người cuộc sống yên ấm, nhưng nếu có thịt, chắc chắn sẽ chia cho hai người..."
Nghe đến đây, Kha Tụ liền hớn hở định gật đầu ngay nhưng dường như hắn chợt nhớ tới sự có mặt của lão Vũ cho nên cũng nhanh chóng bỏ qua thất thố chờ đợi câu trả lời.
Lão Vũ cũng im lặng suy tư, hai người bọn họ bị bộ tộc vứt bỏ, lưu lạc nơi xứ lạ đã gần mười ngày, đói rét khổ cực đớn đau chịu cũng đủ, tự nhiên lại gặp được người cùng cảnh ngộ, người ta cũng chịu cho mình theo, dường như trong tưởng tượng của lão ở cái thế giới khổ đau này, người tốt không có nhiều đến vậy.
Thấy lão Vũ còn trầm mặc chưa suy nghĩ, A Khiên cũng không có ép buộc, dù sao thì tình hình hiện tại là bọn họ cần hắn hơn là hắn cần bọn họ cơ mà.
"Thôi được rồi, tôi cũng không ép buộc hai người, từ chỗ đang đứng đi về phía mặt trời mọc nửa ngày đi bộ, tôi cùng vợ mình đang sống ở đó, các người nếu muốn thì có thể tìm đến, nhưng tôi vẫn nói trước, chúng tôi sẽ không cưu mang kẻ chỉ biết ăn không biết làm đâu...thế nhé tôi đi trước đây..."
A Khiên cũng không nói gì thêm, hắn quay người, hai tay vác theo xác của hai con sói, dưới đất vẫn còn xác một con khác ý định để lại cho hai người, nhưng chưa kịp đi thì lão Vũ liền nhanh chóng mở miệng lên tiếng:
"Khoan đã, tráng sĩ, xin hãy cho chúng ta theo, chúng ta có ưu thế riêng của mình, nhất định sẽ không trở thành vô dụng..."
Kha Tụ thấy lão Vũ đã gật đầu, hắn cũng nhanh chóng lên tiếng theo, sợ để người ta đi mất sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa :"Đại ca, xin hãy cho ta theo với, ta rất giỏi dựng lều, lều ở bộ tộc cũ đều là do một mình ta dựng..."
A Khiên nghe thấy thế liền gật đầu, tinh thần có chút vui vẻ, lần đi săn nà thu hoạch không ít, trở về nhất định Tiểu Nhu sẽ vui vẻ....
"Đúng vậy, tuy nhiên ngài cũng nói thêm, thứ này chỉ hỗ trợ chứ không chắc chắn hoàn toàn, chỉ có người hoàn toàn thần phục ngài mới có thể thức tỉnh được..."
"Em không dùng ư?"
"Không, em muốn nhường cơ hội đó cho anh, dù sao anh cũng đã là Chiến sĩ Sơ cảnh, nếu có thêm thứ này, chúng ta sẽ càng sống tốt hơn nữa..."
Linh Nhu vừa nói vừa trao cho A Khiên lọ thuốc, A Khiên không nói gì, hắn nhìn cô một lúc lâu cũng không thể hiện cảm xúc gì, trực tiếp nhận lấy lọ thuốc, đổ một mạch vào bên trong.
"Sao rồi, anh có cảm thấy khác thường gì không?"
"Anh không biết, không thấy gì khác thường cả!"
"Vậy thì đi ngủ đi, sáng mai dậy rồi tính tiếp!"
Linh Nhu gật đầu đáp lời, cô cũng nghĩ, dù sao cũng cần thời gian để thuốc phát huy công dụng, nóng vội cũng không giải quyết được gì.
[DING! A Khiên thành công thức tỉnh kỹ năng hệ mộc sơ cảnh Mộc Giáp Hộ Thể.
Giải thích: Khi bị tấn công, cơ thể nhanh chóng chuyển hóa thành thân cây cổ thụ trong khoảng thời gian ngắn.]
Linh Nhu giật mình vội vàng bật dậy quay sang nhìn A Khiên, cái người này còn chưa biết bản thân mình đã chuyển biến như thế nào, cô vui mừng nhưng cũng không nói gì thêm, mà lục đυ.c dậy nấu bữa sáng cho mọi người.
Những ngày tiếp đó, không cần Linh Nhu gợi ý điều gì, A Khiên trong lúc đi săn liền có thể tự phát giác ra điều bất thường của bản thân, hắn vui sướиɠ như một đứa trẻ vội vã khoe khoang với vợ mình. Linh Nhu cũng không ngại mà giúp hắn đặt tên cho kỹ năng mới này Mộc Giáp Hộ Thể. Có nó, việc đi săn trở nên dễ dàng hơn, A Khiên có thể chính diện đối cứng với đám động vật hung tàn mà không sợ bị bọn chúng làm bị thương nữa....
Những ngày tiếp theo,
Tuyết lại rơi. Những bông hoa băng lặng lẽ phủ trắng cánh rừng u ám. Trong màn sương mờ đặc, hai bóng người đang lê bước khó nhọc trên nền tuyết dày.
Một người đàn ông trung niên, dáng cao gầy, lưng mang theo một cây cung gỗ dài đã bạc màu, vai bị rách áo, máu đông khô thẫm. Bên cạnh ông là một thanh niên gầy nhưng mắt sáng rực, đang gắng dìu ông đi, hai tay run vì lạnh.
“Cố lên lão Vũ… gần tới rồi. Cháu nghe thấy tiếng nước chảy… chắc là suối. Có lửa là sống.”
“Không… dừng lại… Kha Tụ, nghe… có tiếng bước…"
Không đợi ông dứt lời, tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên. Một đàn sói bắc tuyết với bộ lông xám trắng bắt đầu hiện hình từ trong rừng.
Một con đầu đàn, to gấp đôi sói thường, cặp mắt đỏ ửng như máu đang nhắm thẳng vào Kha Tụ. Sói đã đói đến phát điên, nó không ngần ngại mà lao thẳng về phía hai người, tưởng chừng như hai thân thể yếu ớt kia sẽ bị nuốt chửng thì bất ngờ có một âm thanh vang lên xé toang bầu không khí tĩnh lặng kia
Chính là A Khiên, hắn không biết từ đâu xuất hiện liền lao ra che chắn trước mặt hai người còn dùng Mộc Giáp để ngăn cản đòn tấn công của đám sói hung dữ kia.
Sau đó, A Khiên lấy hết sức bình sinh phóng cây giáo bằng đá về phía một con sói bên cạnh.
Vυ"t!
Một mũi giáo gỗ dài đâm thẳng vào đầu con sói giữa không trung. Xác nó rơi ngay trước mũi chân Kha Tụ.
“Lùi lại! Bám sát tôi!”
Không đợi bọn sói có phản ứng, gót chân A Khiên đạp xuống đất, đôi mắt khẽ lóe lên ánh xanh nhạt. A Khiên chi dùng tay không liền có thể chiến đấu ngang hàng với đám sói mà không sợ chúng làm bị thương, người đàn ông trung niên gọi là lão Vũ kia cũng kinh ngạc không ngớt, miệng còn thốt lên:
"Người này mạnh quá, không lẽ là..."
Kha Tụ ở bên cạnh dĩ nhiên cũng không che giấu nổi cảm giác hâm mộ đối với người trước mặt bèn quay sang nói với lão:
"Lão Vũ, người đó là ai? Sao mà mạnh thế?"
"Người này dường như đã được Thần Linh lựa chọn, lát nữa không được thất lễ.."
"Vâng, ta nhớ rồi!
Con sói đầu đàn tru vang một tiếng thật lớn, bị bất ngờ, chúng hỗn loạn và rút lui, để lại mấy cái xác bị A Khiên đánh nát nhừ.
Kha Tụ và ông Vũ vẫn còn thở dốc, không nói nổi câu nào.
“Hai người từ đâu đến?” – A Khiên hỏi, đưa tay đỡ ông Vũ lên lưng mình.
“Xin chào dũng sĩ, chúng ta…”, Lão Vũ gật đầu, giọng khàn đặc.
"Tôi không phải là dũng sĩ gì cả, tôi là người bị bộ tộc mình vứt bỏ, còn hai người thì sao?"
Chứng kiến A Khiên tự mình thừa nhận khiến cả hai có chút bối rối, không nghĩ tới một người được Thần Linh lựa chọn mà lại bị ghét bỏ, lúc này trong lòng cả hai liền có chút thở phào nhẹ nhõm, lão Vũ gật đầu đáp:
“Đại pháp sư nói chúng tôi mang vận rủi, bị Thần Linh từ bỏ, nên không thể tiếp tục ở lại bộ tộc..."
A Khiên thoáng gật đầu, Linh Nhu cũng là bởi cái miệng của pháp sư mà bị bộ tộc vứt bỏ, đám miệng lắt léo đó thật đáng chết.
"Hai người tiếp theo có dự định gì không?"
"Chúng ta..."- Kha Tụ im bặt không nói được từ nào.
A Khiên nhanh chóng nhớ tới lời Linh Nhu dặn, nếu như găp được những người lưu lạc khác có thể dẫn về, có Sinh Linh Thụ trong tay, cô liền có thể biết bọn họ tốt hay xấu, nếu như tốt thì giữ lại bồi dưỡng làm người của mình, còn nếu có ý đồ xấu thì xử lí sau cũng không muộn.
"Hai người có muốn theo tôi không? Tuy rằng không thể chắc chắn cho hai người cuộc sống yên ấm, nhưng nếu có thịt, chắc chắn sẽ chia cho hai người..."
Nghe đến đây, Kha Tụ liền hớn hở định gật đầu ngay nhưng dường như hắn chợt nhớ tới sự có mặt của lão Vũ cho nên cũng nhanh chóng bỏ qua thất thố chờ đợi câu trả lời.
Lão Vũ cũng im lặng suy tư, hai người bọn họ bị bộ tộc vứt bỏ, lưu lạc nơi xứ lạ đã gần mười ngày, đói rét khổ cực đớn đau chịu cũng đủ, tự nhiên lại gặp được người cùng cảnh ngộ, người ta cũng chịu cho mình theo, dường như trong tưởng tượng của lão ở cái thế giới khổ đau này, người tốt không có nhiều đến vậy.
Thấy lão Vũ còn trầm mặc chưa suy nghĩ, A Khiên cũng không có ép buộc, dù sao thì tình hình hiện tại là bọn họ cần hắn hơn là hắn cần bọn họ cơ mà.
"Thôi được rồi, tôi cũng không ép buộc hai người, từ chỗ đang đứng đi về phía mặt trời mọc nửa ngày đi bộ, tôi cùng vợ mình đang sống ở đó, các người nếu muốn thì có thể tìm đến, nhưng tôi vẫn nói trước, chúng tôi sẽ không cưu mang kẻ chỉ biết ăn không biết làm đâu...thế nhé tôi đi trước đây..."
A Khiên cũng không nói gì thêm, hắn quay người, hai tay vác theo xác của hai con sói, dưới đất vẫn còn xác một con khác ý định để lại cho hai người, nhưng chưa kịp đi thì lão Vũ liền nhanh chóng mở miệng lên tiếng:
"Khoan đã, tráng sĩ, xin hãy cho chúng ta theo, chúng ta có ưu thế riêng của mình, nhất định sẽ không trở thành vô dụng..."
Kha Tụ thấy lão Vũ đã gật đầu, hắn cũng nhanh chóng lên tiếng theo, sợ để người ta đi mất sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa :"Đại ca, xin hãy cho ta theo với, ta rất giỏi dựng lều, lều ở bộ tộc cũ đều là do một mình ta dựng..."
A Khiên nghe thấy thế liền gật đầu, tinh thần có chút vui vẻ, lần đi săn nà thu hoạch không ít, trở về nhất định Tiểu Nhu sẽ vui vẻ....
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
