0 chữ
Chương 17
Chương 17: Dị năng mới
Tình Nhạn chỉ nghe đến đấy, cô lập tức ngất lim đi để lại hai đứa trẻ gào khóc gọi mẹ, Linh Nhu cùng A Tích cũng không nhịn được nữa nhanh chóng giúp người phụ nữ tiến vào lều tránh rét.
Tình Nhạn ngủ li bì suốt hai ngày. Hai đứa con gái cũng ho không ngừng, nhưng nhờ thuốc giữ nhiệt và cháo nóng, bọn nhỏ dần tỉnh lại. Đứa nhỏ tên Tiểu Sa, mới hơn bốn tuổi, vẫn còn sốt nhẹ. Đứa lớn tên Thương Thương, khoảng tám, mắt to lanh lợi nhưng mang vẻ phòng bị như thú hoang.
Linh Nhu và A Tích thay nhau chăm sóc. Mỗi lần đút cháo, Thương Thương đều nhìn Linh Nhu chằm chằm, như đang phân tích xem có nên tin cô hay không.
Sau ba ngày, Tình Nhạn tỉnh lại. Nàng gầy đến mức xương gò má nhô cao, tóc rối bết, giọng vẫn khản đặc:
“Tại sao... lại giúp chúng tôi?”
Linh Nhu chỉ cười, không trả lời thẳng. Nàng chỉ nói:
“Nếu ngươi đã không còn nơi quay lại, vậy cứ thử xem nơi này có thể bắt đầu lại không.”
"Liệu có được không? Chúng tôi..."-Tình Nhạn ngập ngừng nói không hết câu.
"Không sao, trước đó tôi bị bộ tộc vứt bỏ vì Đại pháp sư nói Thần Linh đã nguyền rủa tôi đấy!"- Linh Nhu chậm rãi giải thích.
"Đúng vây, dù bị Thần Linh vứt bỏ thì hiện tại cô ấy cũng sống vô cùng tốt, đừng nghĩ nhiều nữa!"- A Tích cũng mỉm cười xoa xoa đôi bàn tay thô ráp của Tình Nhạn nói.
Có lẽ vì cùng là phụ nữ với nhau, cho nên ba người phụ nữ rất nhanh đã tìm được tiếng nói chung. Trò chuyện một hồi lâu mới biết, bộ tộc cũ của Tình Nhạn tên là Lục Vân, do Tình Nhạn từ bé đã có năng khiếu về chữa bệnh, nhiều lần lấn áp Đại pháp sư của bộ tộc cho nên bị tên đó chơi khăm, cuối cùng dẫn đến kết cục như hiện tại.
Từ những hôm sau, Linh Nhu dành cả buổi sáng để dẫn Thương Thương đi rừng gần, dạy cách nhận biết dấu vết thú, tìm cành cây có thể bẫy thỏ rừng, và sử dụng dây gai cuốn từ thân cây để đặt bẫy lò xo nhỏ.
Cô bé chậm chạp lúc đầu, nhưng đôi mắt càng lúc càng sáng lên. Đến ngày thứ năm, chính Thương Thương đã đặt bẫy được một con sóc tuyết nhỏ.
Tình Nhạn, dù chưa khỏe hẳn, vẫn cố giúp nhóm phơi da thú, giặt cỏ thuốc, tìm cây tùng khô làm củi.
Cô ngượng ngùng nói:
“Tôi không mạnh khỏe, nhưng có thể làm việc... Xin đừng để mẹ con tôi trở thành gánh nặng.”
Linh Nhu đặt một tay lên vai nàng, nhẹ nhàng đáp:
“Chúng tôi cũng từng bị bỏ rơi. Nếu nhau là gánh nặng, chúng tôi đã chẳng sống được đến hôm nay.”
Nghe thấy Linh Nhu nói vậy, lòng Tình Nhạn càng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, miệng có chút sụt sùi nói :"Cảm ơn mọi người!"
Cùng thời điểm ấy, A Khiên và A Tích bàn bạc bên bếp lửa. Dân số giờ đã lên đến bảy người, lều cũ không đủ cho cả nhóm.
“Phải dựng thêm ít nhất hai lều lớn. Dự phòng luôn cho trường hợp có người mới đến nữa.” – A Khiên nói, tay gọt đầu gỗ.
“Tường chắn tuyết cũng cần cao thêm, và làm thêm kho lương.” – A Tích gật gù.
Cả hai chia nhau công việc. A Tích cùng với Linh Nhu theo A Khiên đi lấy thân cây thông già để dựng khung lều mới. Mặc dù bọn họ không thể trợ giúp khiêng gỗ nhưng họ vẫn có thể chặt cây, tìm thêm đá mang về xếp xung quanh lều để tránh bão tuyết ập đến.
Họ cũng bắt đầu đào hầm đất sâu để tích trữ lương thực dưới băng—giữ thực phẩm lâu hơn và tránh dã thú, nhiều người hơn nhưng bí mật về túi trữ đồ của hệ thống vẫn không thể công bố được.
Tiếp đến, Linh Nhu hướng dẫn A Tích và Tình Nhạn trồng một thảo dược Lam Tuyết Tử có thể kháng lạnh trong mùa đông băng tuyết này.
Trong đêm tuyết dày, Tình Nhạn ngồi bên lửa, ôm Tiểu Sa ngủ ngoan trong lòng, Thương Thương ngủ cạnh lưng mẹ.
Nàng nhìn sang Linh Nhu, đang dỗ cháo cho một nồi thuốc. Ánh lửa phản chiếu trong mắt cả hai người phụ nữ—một người từng là kẻ sống sót, và một người đang được cứu sống.
A Khiên từ bên ngoài bước vào, phủi tuyết khỏi vai, đưa cho Linh Nhu một túi lá rừng mới hái.
"A Khiên, mau uống đi, thứ dành đặc biệt để cho anh đó!"
Linh Nhu đưa cho chồng một bát nước lớn có chút đặc đặc màu xanh lam. Thứ này chính là hỗn hợp cô nghiên cứu pha chế từ Tuyết Lam Tử và Linh Mộc Tuyền của hệ thống. Theo như hệ thống đã nói, Tuyết Lam Tử có thể gia tăng thị lực trong đêm, điều này rất có ích cho bọn họ trong lúc này. Hiện tại Tuyết Lam Tử chưa trồng cấy được nhiều, chỉ có thể ưu tiên cho A Khiên trước, dù sao cũng là Chiến sĩ Sơ cảnh cơ mà.
Hắn cười nhẹ, không nói gì uống một phát hết sạch mà không nghi ngờ, còn nói thêm:
“Ngon quá, uống vào còn có chút nâng nâng trong người, còn không?”
"Hết rồi, ba ngày mới được uống một lần, thứ tốt thường không có nhiều đâu..."
"Cảm ơn em..."
"Đừng có nói suông, ngày mai anh đem thịt nhiều về một chút là được!"- Linh Nhu nhẹ nhàng nói ra rồi thơm một cái lên má A Khiên.
"Được, nghe em hết!"- A Khiên có chút đỏ mặt đáp.
Đúng lúc đó, hệ thống vang lên thông báo:
[DING! Ký chủ đã trợ giúp ba người tránh khỏi bão tuyết, còn cưu mang họ hoàn thành nhiệm vụ ẩn.
Phần thưởng: 100 điểm thưởng, bản thiết kế nhà ở hiện đại, bản đồ mỏ đất sét, bản thiết kế lò nung gạch đất nung, dung dịch thức tỉnh kỹ năng mới....]
Nghe thấy thông báo từ hệ thống, Linh Nhu vội vã giật bắn mình bừng tỉnh, tiết tấu của hệ thống là muốn cô sớm xây nhà gạch đây mà. Vừa hay cô cũng chán phải chốn chui lủi bên trong căn lều tồi tàn này rồi.
Tất nhiên nhân lực có hạn, chỉ có một mình A Khiên, dù không phải mùa đông băng tuyết, thì cũng không đủ nhân lực để làm điều đó, vẫn là tạm gác lại.
Hiện tại, thứ Linh Nhu nhắm tới chính là thứ dung dịch giúp thức tỉnh kỹ năng mới kia, liền không nhịn được mà dò hỏi hệ thống:
"Hệ thống, dung dịch kia là như thế nào?"
[Nói đơn giản, dung dịch nãy hỗ trợ sinh vật sống thức tỉnh các loại kỹ năng mới, giống như Giao Cảm Thực Vật của ký chủ, người bình thường sẽ không bao giờ có được...]
"Xác xuất là 100% ư!"-Linh Nhu vui mừng nói.
[Không hẳn, xác xuất là 50%, còn tùy vào thể chất, mức độ thích hợp của cơ thể đối với mội trường, ngoài ra hơn một nửa nguyên nhân là mã gen phải tương thích phù hợp với thế giới này mới được...]
"Vậy còn A Khiên, anh ấy có khả năng đó không?"
[Rất khó để phán đoán, nhưng thân thể của A Khiên đã đạt đến cấp bậc Chiến sĩ Sơ cảnh, cho nên tỷ lệ thức tỉnh kỹ năng tăng thêm 10%]
Nghe hệ thống nói như vậy, A Khiên may mắn hơn người bình thường, có đến 60% có thể thức tỉnh kỹ năng mới, dù không có thì Linh Nhu cũng muốn cho A Khiên thử, hắn càng mạnh thì khả năng sống sót của cô ở thế giới nguyên thủy này lại càng lớn.
Không nghĩ nhiều nữa, Linh Nhu bèn từ hệ thống lấy ra dung dịch thức tỉnh kỹ năng kia, lọ thuốc này có màu cam nhạt, mở nắp ra liền thoang thoảng ngửi được mùi hoa nhài. A Khiên đang chìm vào giấc ngủ cũng bị cô lay dậy:
"A Khiên, dậy, dậy mau, em có cái này cho anh..."
"Tiểu Nhu, sao vậy? Có chuyện gì?"
"Là Thần Linh vừa ban cho em một thứ tốt..."
Nghe thấy hai chữ Thần Linh, A Khiên bèn bừng tỉnh, cơn ngái ngủ vừa rồi liền tiêu tan đi không ít, hắn vội vàng dò hỏi:
"Thần Linh ban cho em thứ gì, có phải chúng ta làm gì khiến ngài vui không?"
"Đúng vây, do chúng ta cưu mang ba mẹ con Tình Nhạn, cho nên Thần Linh vui mừng ban cho em lọ thuốc thần có thể trợ giúp người bình thường thức tỉnh dị năng!"
Tình Nhạn ngủ li bì suốt hai ngày. Hai đứa con gái cũng ho không ngừng, nhưng nhờ thuốc giữ nhiệt và cháo nóng, bọn nhỏ dần tỉnh lại. Đứa nhỏ tên Tiểu Sa, mới hơn bốn tuổi, vẫn còn sốt nhẹ. Đứa lớn tên Thương Thương, khoảng tám, mắt to lanh lợi nhưng mang vẻ phòng bị như thú hoang.
Linh Nhu và A Tích thay nhau chăm sóc. Mỗi lần đút cháo, Thương Thương đều nhìn Linh Nhu chằm chằm, như đang phân tích xem có nên tin cô hay không.
Sau ba ngày, Tình Nhạn tỉnh lại. Nàng gầy đến mức xương gò má nhô cao, tóc rối bết, giọng vẫn khản đặc:
“Tại sao... lại giúp chúng tôi?”
Linh Nhu chỉ cười, không trả lời thẳng. Nàng chỉ nói:
"Liệu có được không? Chúng tôi..."-Tình Nhạn ngập ngừng nói không hết câu.
"Không sao, trước đó tôi bị bộ tộc vứt bỏ vì Đại pháp sư nói Thần Linh đã nguyền rủa tôi đấy!"- Linh Nhu chậm rãi giải thích.
"Đúng vây, dù bị Thần Linh vứt bỏ thì hiện tại cô ấy cũng sống vô cùng tốt, đừng nghĩ nhiều nữa!"- A Tích cũng mỉm cười xoa xoa đôi bàn tay thô ráp của Tình Nhạn nói.
Có lẽ vì cùng là phụ nữ với nhau, cho nên ba người phụ nữ rất nhanh đã tìm được tiếng nói chung. Trò chuyện một hồi lâu mới biết, bộ tộc cũ của Tình Nhạn tên là Lục Vân, do Tình Nhạn từ bé đã có năng khiếu về chữa bệnh, nhiều lần lấn áp Đại pháp sư của bộ tộc cho nên bị tên đó chơi khăm, cuối cùng dẫn đến kết cục như hiện tại.
Cô bé chậm chạp lúc đầu, nhưng đôi mắt càng lúc càng sáng lên. Đến ngày thứ năm, chính Thương Thương đã đặt bẫy được một con sóc tuyết nhỏ.
Tình Nhạn, dù chưa khỏe hẳn, vẫn cố giúp nhóm phơi da thú, giặt cỏ thuốc, tìm cây tùng khô làm củi.
Cô ngượng ngùng nói:
“Tôi không mạnh khỏe, nhưng có thể làm việc... Xin đừng để mẹ con tôi trở thành gánh nặng.”
Linh Nhu đặt một tay lên vai nàng, nhẹ nhàng đáp:
“Chúng tôi cũng từng bị bỏ rơi. Nếu nhau là gánh nặng, chúng tôi đã chẳng sống được đến hôm nay.”
Nghe thấy Linh Nhu nói vậy, lòng Tình Nhạn càng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, miệng có chút sụt sùi nói :"Cảm ơn mọi người!"
“Phải dựng thêm ít nhất hai lều lớn. Dự phòng luôn cho trường hợp có người mới đến nữa.” – A Khiên nói, tay gọt đầu gỗ.
“Tường chắn tuyết cũng cần cao thêm, và làm thêm kho lương.” – A Tích gật gù.
Cả hai chia nhau công việc. A Tích cùng với Linh Nhu theo A Khiên đi lấy thân cây thông già để dựng khung lều mới. Mặc dù bọn họ không thể trợ giúp khiêng gỗ nhưng họ vẫn có thể chặt cây, tìm thêm đá mang về xếp xung quanh lều để tránh bão tuyết ập đến.
Họ cũng bắt đầu đào hầm đất sâu để tích trữ lương thực dưới băng—giữ thực phẩm lâu hơn và tránh dã thú, nhiều người hơn nhưng bí mật về túi trữ đồ của hệ thống vẫn không thể công bố được.
Tiếp đến, Linh Nhu hướng dẫn A Tích và Tình Nhạn trồng một thảo dược Lam Tuyết Tử có thể kháng lạnh trong mùa đông băng tuyết này.
Trong đêm tuyết dày, Tình Nhạn ngồi bên lửa, ôm Tiểu Sa ngủ ngoan trong lòng, Thương Thương ngủ cạnh lưng mẹ.
Nàng nhìn sang Linh Nhu, đang dỗ cháo cho một nồi thuốc. Ánh lửa phản chiếu trong mắt cả hai người phụ nữ—một người từng là kẻ sống sót, và một người đang được cứu sống.
A Khiên từ bên ngoài bước vào, phủi tuyết khỏi vai, đưa cho Linh Nhu một túi lá rừng mới hái.
"A Khiên, mau uống đi, thứ dành đặc biệt để cho anh đó!"
Linh Nhu đưa cho chồng một bát nước lớn có chút đặc đặc màu xanh lam. Thứ này chính là hỗn hợp cô nghiên cứu pha chế từ Tuyết Lam Tử và Linh Mộc Tuyền của hệ thống. Theo như hệ thống đã nói, Tuyết Lam Tử có thể gia tăng thị lực trong đêm, điều này rất có ích cho bọn họ trong lúc này. Hiện tại Tuyết Lam Tử chưa trồng cấy được nhiều, chỉ có thể ưu tiên cho A Khiên trước, dù sao cũng là Chiến sĩ Sơ cảnh cơ mà.
Hắn cười nhẹ, không nói gì uống một phát hết sạch mà không nghi ngờ, còn nói thêm:
“Ngon quá, uống vào còn có chút nâng nâng trong người, còn không?”
"Hết rồi, ba ngày mới được uống một lần, thứ tốt thường không có nhiều đâu..."
"Cảm ơn em..."
"Đừng có nói suông, ngày mai anh đem thịt nhiều về một chút là được!"- Linh Nhu nhẹ nhàng nói ra rồi thơm một cái lên má A Khiên.
"Được, nghe em hết!"- A Khiên có chút đỏ mặt đáp.
Đúng lúc đó, hệ thống vang lên thông báo:
[DING! Ký chủ đã trợ giúp ba người tránh khỏi bão tuyết, còn cưu mang họ hoàn thành nhiệm vụ ẩn.
Phần thưởng: 100 điểm thưởng, bản thiết kế nhà ở hiện đại, bản đồ mỏ đất sét, bản thiết kế lò nung gạch đất nung, dung dịch thức tỉnh kỹ năng mới....]
Nghe thấy thông báo từ hệ thống, Linh Nhu vội vã giật bắn mình bừng tỉnh, tiết tấu của hệ thống là muốn cô sớm xây nhà gạch đây mà. Vừa hay cô cũng chán phải chốn chui lủi bên trong căn lều tồi tàn này rồi.
Tất nhiên nhân lực có hạn, chỉ có một mình A Khiên, dù không phải mùa đông băng tuyết, thì cũng không đủ nhân lực để làm điều đó, vẫn là tạm gác lại.
Hiện tại, thứ Linh Nhu nhắm tới chính là thứ dung dịch giúp thức tỉnh kỹ năng mới kia, liền không nhịn được mà dò hỏi hệ thống:
"Hệ thống, dung dịch kia là như thế nào?"
[Nói đơn giản, dung dịch nãy hỗ trợ sinh vật sống thức tỉnh các loại kỹ năng mới, giống như Giao Cảm Thực Vật của ký chủ, người bình thường sẽ không bao giờ có được...]
"Xác xuất là 100% ư!"-Linh Nhu vui mừng nói.
[Không hẳn, xác xuất là 50%, còn tùy vào thể chất, mức độ thích hợp của cơ thể đối với mội trường, ngoài ra hơn một nửa nguyên nhân là mã gen phải tương thích phù hợp với thế giới này mới được...]
"Vậy còn A Khiên, anh ấy có khả năng đó không?"
[Rất khó để phán đoán, nhưng thân thể của A Khiên đã đạt đến cấp bậc Chiến sĩ Sơ cảnh, cho nên tỷ lệ thức tỉnh kỹ năng tăng thêm 10%]
Nghe hệ thống nói như vậy, A Khiên may mắn hơn người bình thường, có đến 60% có thể thức tỉnh kỹ năng mới, dù không có thì Linh Nhu cũng muốn cho A Khiên thử, hắn càng mạnh thì khả năng sống sót của cô ở thế giới nguyên thủy này lại càng lớn.
Không nghĩ nhiều nữa, Linh Nhu bèn từ hệ thống lấy ra dung dịch thức tỉnh kỹ năng kia, lọ thuốc này có màu cam nhạt, mở nắp ra liền thoang thoảng ngửi được mùi hoa nhài. A Khiên đang chìm vào giấc ngủ cũng bị cô lay dậy:
"A Khiên, dậy, dậy mau, em có cái này cho anh..."
"Tiểu Nhu, sao vậy? Có chuyện gì?"
"Là Thần Linh vừa ban cho em một thứ tốt..."
Nghe thấy hai chữ Thần Linh, A Khiên bèn bừng tỉnh, cơn ngái ngủ vừa rồi liền tiêu tan đi không ít, hắn vội vàng dò hỏi:
"Thần Linh ban cho em thứ gì, có phải chúng ta làm gì khiến ngài vui không?"
"Đúng vây, do chúng ta cưu mang ba mẹ con Tình Nhạn, cho nên Thần Linh vui mừng ban cho em lọ thuốc thần có thể trợ giúp người bình thường thức tỉnh dị năng!"
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
