0 chữ
Chương 30
Chương 30
Thấy Đàm Bảo Lộ như vậy, Đàm Ngụy càng thêm tức giận, mắt như muốn lòi ra khỏi tròng.
"Ôi chao, lão gia." Nhị phu nhân chỉ mong Đàm Ngụy ghét bỏ tam phòng, cười nói: "Không cần phải tức giận như vậy, làm hại thân thể thì chẳng ai thay lão gia đâu!"
"Phải đó, phải đó!" Mọi người xung quanh nhao nhao phụ họa.
Nhị phu nhân tiếp tục nói: "Người với người khác nhau, khác nhau còn hơn người với chó, có những kẻ, đúng là không có bản lĩnh. Xuất thân hèn kém, không biết phép tắc, vừa gặp chuyện đã lộ ra vẻ hèn nhát. Ta thấy Mạt Nhi do Đại phu nhân nuôi dạy sẽ không như vậy, ta ngày nào cũng bảo Tiểu Phù nhà ta học theo tỷ tỷ nó."
Đàm Mạt là nữ nhi của Đại phu nhân, lời này không chỉ dẫm đạp Đàm Bảo Lộ mà còn tâng bốc Đại phu nhân một phen, quả là lời lẽ khéo léo.
Đại phu nhân mân mê chuỗi Phật châu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trên sảnh đường đang diễn một vở kịch hay, Đàm Bảo Lộ quỳ gối dưới sảnh, lười biếng lắng nghe.
Nếu là kiếp trước, Nhị phu nhân nói nàng như vậy, vì bà ta là trưởng bối nên nàng sẽ nhẫn nhịn.
Nhưng bây giờ, nàng đã chết đi sống lại, còn cần phải quan tâm những điều này sao?
Sự tôn trọng nào cũng cần có qua có lại, đã không tôn trọng ta, so sánh ta với chó, vậy tại sao ta phải giữ hòa khí với ngươi? Ngươi là cái thá gì?
Đàm Bảo Lộ cố ý dùng móng tay cấu vào chân, nặn ra vài giọt nước mắt, tỏ vẻ đáng thương nói: "Nhị phu nhân, người đừng trách phụ thân nữa!"
Nhị phu nhân ngẩn người. Bà ta đang mắng Đàm Bảo Lộ, sao lại biến thành trách cứ Đàm Ngụy?
Đàm Bảo Lộ tiếp tục nói: "Người ta thường nói, ai chẳng có lúc mắc sai lầm. Chọn heo con còn có lúc nhìn nhầm, trong nhà nhiều con cái như vậy, phụ thân chọn sai cũng là chuyện thường tình. Nhị phu nhân hà tất cứ nắm mãi không buông, trách cứ phụ thân? Con cái đều do cha mẹ sinh ra, mắng con cũng chính là mắng cha! Nếu người muốn trách thì cứ trách con là được."
Trong nhà nhiều con cái như vậy, đứa nào cũng giỏi giang, vậy mà Đàm Ngụy lại chọn nàng đi múa, giờ nàng múa hỏng, chẳng phải là đang mắng Đàm Ngụy mắt mù sao?
Sắc mặt Nhị phu nhân lập tức thay đổi. Bà ta nào ngờ Đàm Bảo Lộ lại nói như vậy?
"Lão gia, lão gia... Ta, ta không có ý đó..." Nhị phu nhân vội vàng giải thích.
Đàm Ngụy vốn đang định hùa theo lời Nhị phu nhân, nhưng bị Đàm Bảo Lộ nói như vậy, bỗng chốc cũng bị đẩy vào thế khó.
Chính ông ta là người chọn Đàm Bảo Lộ đi múa, giờ mọi chuyện hỏng bét, chẳng lẽ ông ta không có chút trách nhiệm nào sao?
Mắng con cũng chính là mắng cha. Đàm Bảo Lộ, ông ta có thể mắng, Tân phu nhân cũng có thể mắng, Nhị phu nhân thì dựa vào cái gì mà mắng?
Trong lòng Đàm Ngụy rối bời, lại bị Nhị phu nhân càm ràm khiến tâm phiền ý loạn, bèn quát lớn: "Tất cả im miệng cho ta!"
Nhị phu nhân lập tức im bặt, mặt mày tái mét vì xấu hổ.
Đàm Ngụy dịu giọng hỏi Đàm Bảo Lộ: "Con đã luyện điệu múa này bao lâu nay, chưa từng trượt chân, sao hôm nay lại xảy ra chuyện?"
"Ôi chao, lão gia." Nhị phu nhân chỉ mong Đàm Ngụy ghét bỏ tam phòng, cười nói: "Không cần phải tức giận như vậy, làm hại thân thể thì chẳng ai thay lão gia đâu!"
"Phải đó, phải đó!" Mọi người xung quanh nhao nhao phụ họa.
Nhị phu nhân tiếp tục nói: "Người với người khác nhau, khác nhau còn hơn người với chó, có những kẻ, đúng là không có bản lĩnh. Xuất thân hèn kém, không biết phép tắc, vừa gặp chuyện đã lộ ra vẻ hèn nhát. Ta thấy Mạt Nhi do Đại phu nhân nuôi dạy sẽ không như vậy, ta ngày nào cũng bảo Tiểu Phù nhà ta học theo tỷ tỷ nó."
Đàm Mạt là nữ nhi của Đại phu nhân, lời này không chỉ dẫm đạp Đàm Bảo Lộ mà còn tâng bốc Đại phu nhân một phen, quả là lời lẽ khéo léo.
Đại phu nhân mân mê chuỗi Phật châu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nếu là kiếp trước, Nhị phu nhân nói nàng như vậy, vì bà ta là trưởng bối nên nàng sẽ nhẫn nhịn.
Nhưng bây giờ, nàng đã chết đi sống lại, còn cần phải quan tâm những điều này sao?
Sự tôn trọng nào cũng cần có qua có lại, đã không tôn trọng ta, so sánh ta với chó, vậy tại sao ta phải giữ hòa khí với ngươi? Ngươi là cái thá gì?
Đàm Bảo Lộ cố ý dùng móng tay cấu vào chân, nặn ra vài giọt nước mắt, tỏ vẻ đáng thương nói: "Nhị phu nhân, người đừng trách phụ thân nữa!"
Nhị phu nhân ngẩn người. Bà ta đang mắng Đàm Bảo Lộ, sao lại biến thành trách cứ Đàm Ngụy?
Đàm Bảo Lộ tiếp tục nói: "Người ta thường nói, ai chẳng có lúc mắc sai lầm. Chọn heo con còn có lúc nhìn nhầm, trong nhà nhiều con cái như vậy, phụ thân chọn sai cũng là chuyện thường tình. Nhị phu nhân hà tất cứ nắm mãi không buông, trách cứ phụ thân? Con cái đều do cha mẹ sinh ra, mắng con cũng chính là mắng cha! Nếu người muốn trách thì cứ trách con là được."
Sắc mặt Nhị phu nhân lập tức thay đổi. Bà ta nào ngờ Đàm Bảo Lộ lại nói như vậy?
"Lão gia, lão gia... Ta, ta không có ý đó..." Nhị phu nhân vội vàng giải thích.
Đàm Ngụy vốn đang định hùa theo lời Nhị phu nhân, nhưng bị Đàm Bảo Lộ nói như vậy, bỗng chốc cũng bị đẩy vào thế khó.
Chính ông ta là người chọn Đàm Bảo Lộ đi múa, giờ mọi chuyện hỏng bét, chẳng lẽ ông ta không có chút trách nhiệm nào sao?
Mắng con cũng chính là mắng cha. Đàm Bảo Lộ, ông ta có thể mắng, Tân phu nhân cũng có thể mắng, Nhị phu nhân thì dựa vào cái gì mà mắng?
Trong lòng Đàm Ngụy rối bời, lại bị Nhị phu nhân càm ràm khiến tâm phiền ý loạn, bèn quát lớn: "Tất cả im miệng cho ta!"
Đàm Ngụy dịu giọng hỏi Đàm Bảo Lộ: "Con đã luyện điệu múa này bao lâu nay, chưa từng trượt chân, sao hôm nay lại xảy ra chuyện?"
16
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
