0 chữ
Chương 31
Chương 31
Đàm Bảo Lộ cúi đầu, cố tình dịch chân đang quỳ ra khỏi bồ đoàn, để lộ mắt cá chân chi chít vết thương cũ mới.
Những vết thương này đều do luyện múa mà thành, ai nhìn thấy cũng không thể nói nàng không chịu khó luyện tập.
Đàm Bảo Lộ nói: "Con cũng không biết tại sao, có lẽ là vì quá muốn lập công cho Đàm gia, muốn Đàm gia nở mày nở mặt trước mặt Hoàng thượng, không ngờ, không ngờ, hu hu... Lại thành ra thế này! Con biết tối nay mình đã sai, con xin chịu phạt."
Nàng đã giương cao ngọn cờ "lập công cho Đàm gia", nói hết những lời nên nói, Đàm Ngụy cũng không còn gì để nói.
"Haiz... Thôi vậy." Đàm Ngụy thở dài.
Lúc này nhìn thấy Đàm Bảo Lộ đáng thương, chân lại bị thương, ông ta cũng có chút xót xa.
Hơn nữa, không được Hoàng thượng để mắt tới, nhưng lại lọt vào mắt xanh của Sầm Già Nam, chuyện này cũng khó nói là phúc hay họa. Nếu hôm nay ông ta thật sự dùng roi, để lại vết tích trên người nàng, nhỡ đâu Sầm Già Nam lại muốn gặp nàng, đến lúc cởi y phục ra, để lộ làn da đầy vết thương, ông ta cũng khó ăn nói.
Đàm Ngụy nói: "Đến từ đường quỳ đi."
Nhị phu nhân há hốc mồm, không dám tin vào tai mình.
Chỉ cần quỳ ở từ đường là xong chuyện? Nữ nhi Đàm Phù của bà ta nếu phạm lỗi cũng phải quỳ ở từ đường một đêm. Phạm phải tội lớn như vậy, chỉ phạt nhẹ nhàng thế này thôi sao? Quả là thiên vị!
"Lão gia..." Nhị phu nhân vẫn muốn thêm dầu vào lửa.
Đàm Ngụy nổi giận quát: "Được rồi, được rồi, hôm nay ngươi là người lắm lời nhất, cái miệng rộng như vậy, cắt xuống chắc cũng đủ ta nhắm rượu. Tan họp, tất cả lui xuống hết đi."
Đại phu nhân cũng không hài lòng với quyết định này, tay mân mê chuỗi Phật châu chợt dừng lại, bĩu môi rồi bỏ đi. Nhị phu nhân không dám nói thêm gì nữa, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
*
Đêm khuya, Đàm Bảo Lộ quỳ trong từ đường.
Nàng khẽ cau mày, mái tóc đen xõa xuống đất, gương mặt nghiêng thanh tú, đoan trang, thành kính. Nhưng vừa khi cửa từ đường đóng lại, nàng lập tức đứng dậy khỏi bồ đoàn.
Nàng vỗ vỗ đầu gối, rồi bê một chiếc ghế đến.
Từ đường nhà họ Đàm thờ phụng tổ tiên, trên bàn thờ bày biện hoa quả và bánh trái.
Đàm Bảo Lộ thắp ba nén hương, vái ba vái trước bài vị rồi cắm hương vào lư hương, chắp tay thành kính nói: "Các vị tổ tiên, lần trước con chết không được tử tế, không có cơ hội đến gặp mọi người, lần sau có dịp con nhất định sẽ đến bái kiến. Giờ con hơi đói bụng, ăn tạm một miếng bánh trái cúng, mọi người đều là người đã chết một lần rồi, xin đừng trách tội con!"
Tổ tiên nhà họ Đàm đương nhiên không thể lên tiếng, nhưng ngọn nến trên bàn thờ bỗng chập chờn như đáp lại.
Đàm Bảo Lộ vừa ăn bánh trái vừa thoải mái tắm mình dưới ánh trăng, bắt đầu suy nghĩ về những việc cần làm tiếp theo.
Nàng lấy mấy lá bùa vàng dùng để cúng bái tổ tiên, một cây bút than, nhanh chóng ghi lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước mà nàng còn nhớ được.
Những vết thương này đều do luyện múa mà thành, ai nhìn thấy cũng không thể nói nàng không chịu khó luyện tập.
Đàm Bảo Lộ nói: "Con cũng không biết tại sao, có lẽ là vì quá muốn lập công cho Đàm gia, muốn Đàm gia nở mày nở mặt trước mặt Hoàng thượng, không ngờ, không ngờ, hu hu... Lại thành ra thế này! Con biết tối nay mình đã sai, con xin chịu phạt."
Nàng đã giương cao ngọn cờ "lập công cho Đàm gia", nói hết những lời nên nói, Đàm Ngụy cũng không còn gì để nói.
"Haiz... Thôi vậy." Đàm Ngụy thở dài.
Lúc này nhìn thấy Đàm Bảo Lộ đáng thương, chân lại bị thương, ông ta cũng có chút xót xa.
Hơn nữa, không được Hoàng thượng để mắt tới, nhưng lại lọt vào mắt xanh của Sầm Già Nam, chuyện này cũng khó nói là phúc hay họa. Nếu hôm nay ông ta thật sự dùng roi, để lại vết tích trên người nàng, nhỡ đâu Sầm Già Nam lại muốn gặp nàng, đến lúc cởi y phục ra, để lộ làn da đầy vết thương, ông ta cũng khó ăn nói.
Nhị phu nhân há hốc mồm, không dám tin vào tai mình.
Chỉ cần quỳ ở từ đường là xong chuyện? Nữ nhi Đàm Phù của bà ta nếu phạm lỗi cũng phải quỳ ở từ đường một đêm. Phạm phải tội lớn như vậy, chỉ phạt nhẹ nhàng thế này thôi sao? Quả là thiên vị!
"Lão gia..." Nhị phu nhân vẫn muốn thêm dầu vào lửa.
Đàm Ngụy nổi giận quát: "Được rồi, được rồi, hôm nay ngươi là người lắm lời nhất, cái miệng rộng như vậy, cắt xuống chắc cũng đủ ta nhắm rượu. Tan họp, tất cả lui xuống hết đi."
Đại phu nhân cũng không hài lòng với quyết định này, tay mân mê chuỗi Phật châu chợt dừng lại, bĩu môi rồi bỏ đi. Nhị phu nhân không dám nói thêm gì nữa, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
*
Đêm khuya, Đàm Bảo Lộ quỳ trong từ đường.
Nàng khẽ cau mày, mái tóc đen xõa xuống đất, gương mặt nghiêng thanh tú, đoan trang, thành kính. Nhưng vừa khi cửa từ đường đóng lại, nàng lập tức đứng dậy khỏi bồ đoàn.
Từ đường nhà họ Đàm thờ phụng tổ tiên, trên bàn thờ bày biện hoa quả và bánh trái.
Đàm Bảo Lộ thắp ba nén hương, vái ba vái trước bài vị rồi cắm hương vào lư hương, chắp tay thành kính nói: "Các vị tổ tiên, lần trước con chết không được tử tế, không có cơ hội đến gặp mọi người, lần sau có dịp con nhất định sẽ đến bái kiến. Giờ con hơi đói bụng, ăn tạm một miếng bánh trái cúng, mọi người đều là người đã chết một lần rồi, xin đừng trách tội con!"
Tổ tiên nhà họ Đàm đương nhiên không thể lên tiếng, nhưng ngọn nến trên bàn thờ bỗng chập chờn như đáp lại.
Đàm Bảo Lộ vừa ăn bánh trái vừa thoải mái tắm mình dưới ánh trăng, bắt đầu suy nghĩ về những việc cần làm tiếp theo.
Nàng lấy mấy lá bùa vàng dùng để cúng bái tổ tiên, một cây bút than, nhanh chóng ghi lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước mà nàng còn nhớ được.
16
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
