TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Kiếp trước nàng không về được, không biết Ni Ni và A Kiệt có ngày đêm mong ngóng nàng không? Cuối cùng không đợi được nàng, chúng có buồn không? Nàng không thể sống trong day dứt như kiếp trước nữa…

Đàm Bảo Lộ trịnh trọng móc ngoéo tay với hai đứa nhỏ, nắm chặt tay chúng, lắc lư: “Tỷ tỷ hứa với hai đứa, tỷ tỷ sẽ luôn ở bên cạnh hai đứa, nhìn hai đứa khôn lớn…”

Đàm Bảo Lộ nói chuyện với hai đứa nhỏ một lát, hỏi han bài vở, dỗ dành chúng ngủ say rồi mới ra ngoài.

Chu ma ma đang đứng đợi bên ngoài, thấy nàng, mắt vẫn còn đỏ hoe, giọng khàn đặc: “Tam cô nương…”

Đàm Bảo Lộ dịu dàng hỏi: “Chu ma ma, mẫu thân giờ thế nào rồi?”

Chu ma ma đáp: “Phu nhân vừa uống thuốc, nghe nói cô nương đã về, vui quá, lại suýt ngất đi.”

Đàm Bảo Lộ vội nói: “Ta đi xem mẫu thân.”

Nàng một mạch chạy thẳng đến phòng mẫu thân, Tân phu nhân đang ngủ say.

Căn phòng của mẫu thân quanh năm thoang thoảng mùi thuốc, mấy hôm trước có mời đại phu đến xem, đổi cho người vài vị thuốc mới. Vị thuốc mới quá nồng, khiến mùi thuốc trong phòng càng thêm gay mũi. Căn phòng đầy tử khí này, Đàm Ngụy chưa từng bước chân vào.

"Nương." Đàm Bảo Lộ quỳ xuống bên giường Tân phu nhân.

"Bảo Nhi đã về..." Tân phu nhân nằm nghiêng trên giường, khó nhọc đưa tay nắm lấy tay nàng: "Để ta xem nào."

Tân phu nhân nắm tay nàng, lại sờ lên gò má nàng, thấy nữ nhi vẫn bình an vô sự mới yên lòng, lệ rơi lã chã: "Là nương không bảo vệ con chu toàn, khiến con phải chịu nhiều khổ cực."

Cuối cùng cũng được gặp lại mẫu thân, lòng Đàm Bảo Lộ ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Kiếp trước, khi bị giam cầm trong thâm cung, nàng luôn nhớ về nương, thi thoảng mới mơ thấy người. Đến khi trời sáng, nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ, cảm giác hụt hẫng ấy đến giờ nàng vẫn không thể nào quên.

Dù đã trưởng thành, trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng mỗi khi gặp lại nương, nàng lại như đứa trẻ thơ.

Được sống lại một đời, điều quan trọng nhất với nàng chính là có thể gặp lại nương lần nữa.

Nàng nửa quỳ bên giường bệnh của nương, nắm lấy tay người, thành kính áp mặt vào.

Bàn tay nương, gầy guộc, lạnh lẽo, nhưng lại cho nàng cảm giác bình yên và sức mạnh vô hạn.

Nàng khẽ hít mũi, nhỏ giọng nói: "Nương, người nói gì vậy? Con nào có chịu khổ gì đâu?"

Tân phu nhân rơi lệ: "Nương không cầu con sau này phú quý vinh hoa, chỉ mong con bình an, thuận lợi cả đời, gả cho người con yêu thương. Thân thể bệnh tật này của nương, chỉ là gánh nặng cho con. Là nương, là nương không bảo vệ được con."

Đàm Bảo Lộ ngẩng đầu, đôi mắt tuy khô khốc nhưng ánh nhìn lại kiên định lạ thường: "Con không cần ai bảo vệ, con có thể bảo vệ người con yêu thương."

"Bảo Nhi của ta..."

"Tam tiểu thư." Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Triệu ma ma đứng ngoài nói vọng vào: "Lão gia đã về, lão gia cho mời tiểu thư đến tiền sảnh."

Giọng điệu của Triệu ma ma có phần hả hê.

Tối nay nàng gây ra đại họa, phá hỏng chuyện tốt của Đàm Ngụy, chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nàng theo Triệu ma ma đến chính sảnh, vừa bước vào đã thấy Đàm Ngụy, Đại phu nhân và Nhị phu nhân đang ngồi trên sảnh đường, mặt mày lạnh lẽo.

"Quỳ xuống!" Đàm Ngụy quát lớn: "Ngươi có biết hôm nay ngươi thất lễ trước điện, đã phạm phải tội lớn đến mức nào không!"

Đàm Bảo Lộ thẳng lưng quỳ xuống, dù quỳ nhưng lưng vẫn không hề cong xuống.

Tư thế này còn cứng cỏi hơn cả những kẻ đang đứng đó định giáng tội cho nàng.

16

0

3 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.