TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Nàng thật ngây thơ đến mức đáng buồn cười, vậy mà lại trông chờ Hách Đông Duyên có chút lương tâm.

Loại người này sống theo chủ nghĩa ích kỷ, chỉ cần có thể sống sót thì cái gì cũng có thể vứt bỏ, khí chất, nguyên tắc, tôn nghiêm, huống chi là một người phụ nữ.

Giữa những lời mắng chửi của Đàm Bảo Lộ, đôi mắt vô hồn của Hách Đông Duyên dần thay đổi.

Dù sa cơ thất thế, nhưng hắn vẫn là hoàng đế, từ bao giờ lại phải chịu nhục nhã như vậy?

Hắn đột ngột đứng dậy, đạp một chân lên án, một tay cầm bát lưu ly, tay kia bóp cổ Đàm Bảo Lộ như bắt gà: “Đàm Bảo Lộ, nàng không uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt, hôm nay không uống cũng phải uống.”

Đàm Bảo Lộ vừa giãy giụa vừa tiếp tục mắng: “Tên chó chết, buông tay!”

“Hách Đông Duyên, ngươi đáng chết!”

“Buông ta ra!”

Hách Đông Duyên ghì Đàm Bảo Lộ xuống giường, nàng ra sức giãy giụa, cắn xé Hách Đông Duyên đến mức máu me be bét.

Hách Đông Duyên bị nàng cắn đến phát điên, dùng cả tay chân đè nàng xuống, hai đầu gối ghì chặt hai đùi nàng, khuỷu tay trái đè lên người nàng, tay phải cầm bát lưu ly đổ thẳng vào miệng nàng.

Bát thuốc độc nóng bỏng đổ xuống, một nửa chảy vào cổ áo nàng, một nửa bị ép uống vào miệng.

Đàm Bảo Lộ nghiến chặt răng đến ê buốt.

Đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng của thuốc, nước thuốc nóng bỏng chảy xuống thực quản, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, một cơn đau dữ dội lan ra từ bụng, như có bàn tay đang xé nát lục phủ ngũ tạng của nàng.

Đau đớn đến tột cùng, cũng chỉ đến vậy.

Đàm Bảo Lộ đau đớn đến mức không nói nên lời, máu từ ngũ quan chậm rãi chảy ra.

Hương trên án vẫn tiếp tục cháy, tay chân nàng dần cứng đờ, cuối cùng nằm im lìm trong lòng Hách Đông Duyên.

Khi nàng tắt thở, Hách Đông Duyên hung ác tàn bạo lúc nãy lại thay đổi sắc mặt.

Đôi mắt phượng dài từ lạnh lùng trở nên dịu dàng, hắn ôm thi thể nàng vào lòng, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã lạnh ngắt của nàng, thâm tình nói:

“Lộ Nhi, nàng không biết trẫm yêu nàng đến nhường nào.”

“Hậu cung nhiều người như vậy, nhưng cũng chỉ là cái bóng của nàng, trong lòng trẫm chỉ có mình nàng.”

“Đừng sợ, đợi trẫm làm xong việc, trẫm sẽ xuống đó với nàng…”

Ý thức Đàm Bảo Lộ mơ hồ, nàng chợt nghĩ, Hách Đông Duyên nói “đợi”, là đợi bao lâu?

Chắc cũng phải năm sáu mươi năm.

Đợi hắn hưởng thụ đủ giang sơn và mỹ nữ.

Hách Đông Duyên vẫn lải nhải bên tai nàng.

Nàng đã sắp chết, cảm nhận được hồn phách đang tách khỏi thể xác, cơ thể nhẹ bẫng như sắp bay lên.

Trong cơn mê man, Đàm Bảo Lộ nhớ lại cuộc đời mình.

17

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.